Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 299




Dứt lời, Thi Liên Chu cũng không nghe thấy câu trả lời của Khương Chi, anh khẽ nhướng mày lên, quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy Khương Chi đang ngẩn người nhìn anh.

Thi Liên Chu bắt chéo đôi chân dài, anh hơi ngả người dựa vào phía sau, đôi môi mỏng đang ngậm điếu thuốc lá, anh thích thú nhìn cô.

Anh vẫn luôn biết mình có vẻ ngoài điển trai, lúc trước cũng không phải là không có phụ nữ đến gần anh, thậm chí còn người quyến rũ anh, nhưng anh luôn có thái độ chán ghét với loại chuyện này, bây giờ khi Khương Chi nhìn anh với ánh mắt “thèm nhỏ dãi” như vậy, trong lòng anh lại đột nhiên có một cảm giác vui sướng không thể giải thích được.

Anh muốn trải qua lần “tìm hiểu sâu hơn” này, Khương Chi sẽ thay đổi cách nhìn với người khác biệt như anh.

Sự thay đổi này không thể nói là tốt hay xấu, điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là anh thực sự muốn có được người phụ nữ này.

Thi Liên Chu xắn tay áo lên, không nhanh không chậm mà nói: “Thích tôi đến như vậy sao?”

Khương Chi bỗng nhiên tỉnh hồn, cô khẽ mím môi, cô nở một nụ cười yếu ớt: “Thật đúng là đẹp mắt ăn ngon mà.”

Người đàn ông này, thật sự có vẻ ngoài rất quyến rũ người khác.

Cô không muốn nói nhiều về chủ đề này nên nói: “Anh thật sự đồng ý để cho tôi chăm sóc mấy đứa nhỏ sao?”

Cho dù làm một người “Bảo mẫu miễn phí”, cô cũng thấy vui vẻ.

Bốn đứa nhỏ kia dễ thương đến chừng nào, khi bọn nhỏ ở cùng với nhau thì chỉ khiến người ta cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại.

Cứu mấy đứa trẻ có cuộc sống khó khăn rồi nuôi nấng chúng lớn lên, chậc, dựa vào gen ưu tú của bọn nhỏ, đợi đến sau khi bọn nhỏ lớn lên lại cưới bốn người vợ xinh đẹp, con trai con dâu xếp thành một hàng gọi “Mẹ”, hình ảnh kia thật sự rất tuyệt vời!

Ừm, cô nhất định sẽ là một người mẹ chồng “thấu hiểu lòng người”.

Thi Liên Chu nhàn nhạt nhìn vẻ mặt không tin Khương Chi, anh lạnh lùng nói: “Nếu em còn hỏi nhiều nữa, tôi sẽ đổi ý.”

Khương Chi là một người thức thời, sau khi cô được ăn một viên thuốc an thần thì cũng không lo lắng nữa, cô dùng tay chống cằm nhìn về phía Thi Liên Chu: “Anh thật sự không vội trở về chút nào sao? Cứ trì hoãn quay phim điện ảnh thêm một ngày thì chi phí lại tốn kém không ít đúng không?”

Dứt lời, cô biết ngay rằng mình vừa hỏi một câu vô nghĩa, Thi Liên Chu sẽ thiếu mấy đồng tiền lẻ kia sao?

Đúng như dự đoán, anh cười như không cười mà liếc cô một cái.

Ánh mắt này của anh cũng tràn ngập sự mỉa mai.

Khương Chi trợn mắt trắng với anh, cô không muốn dùng khuôn mặt nóng của mình để áp lên cái m.ô.n.g lạnh của anh nữa, cho nên cô dứt khoát không lên tiếng nữa.

Thi Liên Chu ném điếu thuốc xuống đất, rồi tùy ý nghiền nát, anh nói với giọng nhàn nhạt: “Trễ nhất ngày mai, sẽ có người đến đây.”

Đôi mắt của Khương Chi hơi sáng lên, cô cũng không hỏi nhiều.

Thi Liên Chu không phải là một người tùy tiện đưa ra kết luận, nếu như anh đã mở miệng nói, vậy thì anh cũng đã có sự nắm chắc.

Bầu không khí trở nên im lặng.

Khi Khương Chi ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu lần nữa, cô thấy anh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Anh dựa lưng vào chiếc ghế gỗ, đôi chân dài duỗi thẳng khiến cơ thể càng thêm thon thả, những ngón tay của đôi bàn tay thon dài tinh tế đan xen vào nhau.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh ngập tràn sự mệt mỏi, mái tóc đen có chút lộn xộn, khi anh nhắm mắt lại thì khuôn mặt mất đi mấy phần thờ ơ bất cần, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, quai hàm xương xẩu lộ ra đường nét cong cong, khi anh hít thở, nốt ruồi son trên yếu hầu nhẹ nhàng lên xuống.

Thi Liên Chu, ngay cả khi anh ngủ, cũng khiến người ta cảm thấy khó đến gần.

Khương Chi cầm chăn đến gần, chậm rãi đắp lên trên người anh.

Cô mím môi, giơ tay lên, đầu ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng đụng vào nốt ruồi son ở trên yếu hầu của anh, cô thấp giọng nói: “Mạnh miệng.”

Khương Chi nửa ngồi xổm xuống, không chớp mắt mà nhìn Thi Liên Chu, cho dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, anh đã ảnh hưởng đến trái tim cô rồi, khi cô nhìn anh, trong lòng rõ ràng có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mà cô cảm thấy rất xa lạ.