Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 67




Trong đám đông còn lại, chỉ có một mình Đản Tử thật lòng vui mừng cho Khương Xuân, tất cả những người dân trong thôn còn lại đều hối hận không thôi. Nếu biết trước Khương Xuân là con nhà có tiền như thế, họ nên qua lại với cô bé cho tốt mới được, nếu vậy nói không chừng lúc này còn có thể thừa dịp mà kiếm được lợi lộc gì đó.

Khương Chi nhìn theo chiếc xe jeep rời đi, trong lòng cũng cảm thán.

Ban đầu cô đã lên kế hoạch gia tăng hảo cảm với nữ chính nhưng bây giờ kế hoạch đã không theo kịp sự thay đổi.

DTV

Thi Nam Châu trở về, cốt truyện chính của ngôn tình sủng cũng bắt đầu, xem như đã đi vào quỹ đạo chính rồi. Cứ như vậy, có lẽ Thi Liên Chu sẽ không quay lại thôn Khương Gia nữa, lưỡi d.a.o sắc bén treo trên đầu cô cũng chuyển góc độ rồi.

Trên đường trở về, vẻ mặt Đản Tử tỏ ra cô đơn.

Khương Chi cân nhắc một lúc, nói: “Không nỡ rời xa chị Xuân Xuân sao? Vậy con phải học hành cho giỏi, ra khỏi thôn Khương Gia, thậm chí là ra khỏi huyện Thấm, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt, đúng không?”

Đản Tử nghe thấy lời này thì cảm thấy rất có lý, cậu bé quay đầu nhìn Khương Chi: “Mẹ, con thật sự có thể đến trường sao?”

Khương Chi vội gật đầu: “Tất nhiên!”

Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện và về đến nhà mình.

Khương Chi kéo giỏ vào bếp, Đản Tử cầm tập truyện tranh nhi đồng ngồi trước bậc cửa xem say sưa.

Khương Chi ngồi trên một tấm ván gỗ cạnh đống củi, nâng mặt lên, cô hơi buồn rầu.

Cô thật sự muốn chuyển đến thị trấn để Đản Tử học nhưng với tình hình trước mắt, cô chỉ có thể tăng cường tẩm bổ cho Đản Tử, vả lại trong thời tiết thế này vạn vật trên núi Chi Tử đã bắt đầu khôi phục lại, mà hầu hết thực vật trên núi đều là thực vật tự nhiên, cô có thể thừa dịp này mà kiếm được món lời lớn.

Chẳng qua chuyện tìm kiếm ba đứa bé cũng được đưa vào danh sách những việc quan trọng, ngày mai, khi đến đưa bản thảo, cô sẽ hỏi thăm một chút.

Khương Chi thở dài một hơi, rồi lấy thịt ba chỉ trong giỏ ra, chuẩn bị làm món thịt kho và dưa leo đập dập.

Thịt ba chỉ được cắt thành từng miếng lớn, trần nước sôi, rửa sạch, khử hành, gừng cho thơm.

Khả năng nấu ăn của Khương Chi không có gì để chê, không bao lâu sau một mùi thơm nồng nàn đã bay từ bếp ra ngoài.

Không nói đến Đản Tử đang ngồi ở bậc cửa xem truyện tranh, cả nhà bà Tú bên cạnh đang ăn cơm cũng bị mùi thơm này dụ dỗ mà nuốt không trôi cơm của mình nữa rồi. Khương Vượng đã vứt bát cơm của mình xuống, loạt xoạt đi ra ngoài, rồi nằm sấp trong sân nhìn về phía nhà bên cạnh.

Cậu bé còn nhỏ tuổi, cũng tương đương tuổi của Đản Tử, vừa ngửi thấy mùi thơm này đã la to lên: “Bà, cháu cũng muốn ăn thịt! Bà!”

Khương Quế Phân xụ mặt, bà ta ném mạnh đôi đũa xuống mâm cơm, miệng thầm mắng: “Quỷ đòi ăn! Thịt thịt thịt! Ngày nào cũng đòi ăn thịt! Chẳng phải hôm qua mới được ăn sao? Kiếp trước bà đây thiếu nợ cháu đúng không?”

Trong nhà của bà Tú có bốn thế hệ cùng chung sống, Khương Vượng là chắt trai, cũng là cháu trai của Khương Quế Phân.

Khương Vượng nghe thấy Khương Quế Phân nói, cậu bé không những không sợ mà còn gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Cháu mặc kệ, cháu muốn ăn thịt! Ăn thịt!”

Hôm nay Khương Quế Phân lên thị trấn mua không ít thức ăn, đáng tiếc lại không có thịt, bây giờ ngửi thấy mùi thơm nồng thế này, quả thực bụng dạ bà ta cũng khó chịu. Thế là bà ta lập tức xông đến sát vách, hùng hổ nói: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ, lấy tiền ở đâu ra mà mua thịt? Có phải có tình nhân ở trên trấn không?”

Vốn dĩ bà ta chỉ thuận miệng nói nhưng không ngờ lời ra khỏi miệng thì chính bà ta cũng cảm thấy rất có lý.

Trước kia Khương Chi Tử sống thế nào? Đừng nói là thịt, cho dù ăn bánh bột bắp hấp cũng là quá mức rồi, cô ta thường xuyên đi trộm của nhà này nhà kia, bằng không hai mẹ con cô ta đã không xanh xao vàng vọt như thế, đến mức phải bán mấy đứa con đi.

Lúc này thì sao? Mỗi ngày ăn thịt cá còn không nói, đến bánh màn thầu cũng có để ăn.