Khương Chi nghiêm túc khẽ gật đầu.
Cô cũng nhìn thấy có học sinh không có lò sưởi nhỏ bên cạnh, chúng lạnh cóng đến mức môi đã trắng bệc, bàn tay đặt ở trên bàn cũng bị nứt da, sưng đỏ tấy lên, thỉnh thoảng chúng còn dùng tay cào một cái, nhìn thấy bị mưng mủ rồi.
Khương Chi mím môi một cái, đây chính là khó khăn mà những đứa trẻ sinh ở thời đại này phải chịu đựng.
Cô quay đầu hỏi: Hiệu trưởng, tôi không thể ở lại lâu hơn nữa, một lát nữa tôi sẽ đưa đứa nhỏ đến.”
Phương Viễn cười nói: “Được! Cứ đưa đến đây! Cho vào học chung lớp với Khương Dược Tiến vậy!”
Khương Chi gật đầu rồi quay về thôn với Khương Đức Hải, sau khi nói tiếng cảm ơn ông ấy, cô vội vàng quay về nhà mình.
Khương Chi mở cánh cửa đã bị khóa trước đó ra, lập tức nhìn thấy Đản Tử ngồi ở mép giường, bưng bát cơm cô đã rang trước đó trên tay, ăn từng muỗng ngon lành.
Vừa nghe thấy tiếng cửa mở ra, Đản Tử ngẩng đầu, mắt sáng long lanh, nói: “Mẹ!”
Vẻ mặt Khương Chi cũng mềm ra, cô bước đến xoa đầu cậu bé: “Có ăn cơm tử tế không?”
Đản Tử gật đầu: “Đản Tử ăn rất nhiều rồi. Mẹ, mẹ đã đi đâu vậy?”
DTV
Khương Chi cười nói: “Con chuẩn bị đi, mẹ sẽ đưa con đến trường học.”
“Trường học sao? Thật sao? Con thật sự có thể đi học rồi sao?”
Đản Tử không tin vào tai mình, vẻ mặt cậu bé hoang mang, trong lồng n.g.ự.c giống như có một con thỏ nhảy lên loạn xạ.
Cậu bé cũng được đến trường tiểu học như Khương Dược Tiến rồi, ở đó có rất nhiều người, bọn họ đều được ngồi trong phòng học nghe giáo viên giảng bài, lúc đó Đản Tử đã rất hâm mộ nhưng cậu bé biết, mẹ không thể nào có nhiều tiền cho mình đi học.
Nhưng hôm nay, mẹ nói muốn đưa cậu bé đến trường.
Đột nhiên xuất hiện điều tốt đẹp thế này khiến cậu bé hơi bất an, Đản Tử chần chờ nói: “Hay là đừng đi nữa, đi học phải tốn rất nhiều tiền.”
Khương Chi cau mày: “Mẹ đã đóng tiền rồi, con không đi mới lãng phí tiền. Mau sửa soạn đi, rửa mặt, rửa tay sạch sẽ, mẹ đưa con đi, tiện đường mẹ cũng lên thị trấn, mẹ sẽ mua cặp sách cho con, được không?”
“Cặp sách sao?”
Đản Tử trông mong nhìn về phía Khương Chi, cậu bé chỉ cảm thấy mình hạnh phúc đến mức sắp bay lên rồi.
Khương Chi cười không nói.
Chợt Đản Tử nhớ đến điều gì đó, cậu bé nghi ngờ hỏi: “Thế nhưng chẳng phải chúng ta sắp chuyển đến thị trấn sao?”
Khương Chi nói rất khẽ: “Tạm thời chúng ta không chuyển đi nữa. Con mau chóng thu xếp đi!”
Tâm trí Đản Tử bây giờ đều tập trung vào việc mình sắp được đi học nên rất nhanh sau đó cậu bé đã thu dọn xong xuôi, tuy quần áo trên người vẫn rách rưới, giày cũng có lỗ rách nhưng nụ cười trên mặt ngây thơ, rất long lanh, thật sự giống như nụ hoa nở rộ đón lấy ánh mắt trời.
Khương Chi xếp văn kiện vào giỏ, đậy kín lại, rồi nắm tay Đản Tử đi đến trường.
Cô sợ Đản Tử nhát gan sợ người lạ nên đã tự mình dẫn cậu bé đến lớp học, thấy thầy giáo sắp xếp cho cậu bé ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhưng Đản Tử cũng không có cảm giác không thích ứng, Khương Chi nhẹ nhàng thở phào, cô lại vác lấy cái giỏ đi về phía thị trấn.
Hôm nay cô còn muốn tìm con nên thời gian rất gấp.
Nhưng hôm nay lại không có xe bò cho quá giang nên Khương Chi chỉ có thể dựa vào đôi chân mình, đến gần giữa trưa cô mới bước vào thôn trấn.
Khương Chi vuốt mồ hôi trên trán mình, cô không trì hoãn thời gian nữa mà đi thẳng đến thư viện nhà văn hóa. Hôm qua cô đã hẹn biên tập Phó đến đây giao văn kiện, nhờ vậy cũng bớt phải đi lại nhiều.