Cô chạy đến đầu đường, mua cho Đản Tử một cái áo khoác mới và một đôi giày bông mới, không có phiếu vải nên giá cả hơi đắt một chút, nhưng sau khi cô lấy ra 20 đồng tiền mà không hề chớp mắt thì chủ tiệm cũng không ngăn được nở nụ cười trên môi.
Lúc này, phần lớn quần áo của trẻ con được làm từ vải rách, ai lại bỏ ra được số tiền này để mua quần áo mới cho con cái chứ?
Chủ tiệm thu tiền, ngọt ngào nói: “Đồng chí, con của cô có cuộc sống thật hạnh phúc, có người mẹ tốt như cô.”
Lời này, bây giờ Khương Chi cũng không dám nhận, cái mũ “Bán con” trên đầu vẫn còn chưa lấy xuống đâu.
Lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Xuân Xuân, con thích bộ quần áo này sao?”
Sắc mặt Khương Chi bình tĩnh lại, cất quần áo vào, che mặt định rời khỏi.
Trời không chiều lòng người.
“Dì Chi Tử? Là dì đúng không?”
Giọng nói của Khương Xuân, cũng chính là Thi Nam Châu dè dặt truyền đến.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, chẳng lẽ đây là định luật Murphy?
Cô dùng quần áo che khuất nửa bên mặt, nhìn về phía Thi Nam Châu, mỉm cười nói: “Là Xuân Xuân à.”
Khi nói chuyện, ánh mắt cô đảo quanh bốn phía, không nhìn thấy Thi Liên Chu thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ gặp anh, loại tâm lý này đại khái chính là con nợ chột dạ khi nhìn thấy chủ nợ.
Hôm nay người đi cùng với Thi Nam Châu ra ngoài là Cố Tuyển.
Anh ta cười tủm tỉm nói: “Là cô à, chúng ta thật là có duyên đấy!”
Khương Chi vừa nghe vậy, khóe mắt xẹt qua tia sáng quét qua Thi Nam Châu, quả nhiên nhìn thấy giữa lông mày của cô bé có chút không vui, cô lập tức xụ mặt, chính trực nói: “Không không không, chúng ta mới gặp nhau vài lần, không đến mức nói hai tiếng duyên phận.”
Cố Tuyển vừa ngỡ ngàng vừa bối rối nhìn Khương Chi.
Lần đầu tiên anh ấy thấy người không nể mặt mình như vậy, chẳng lẽ anh ấy đã không còn anh tuấn phong độ nữa sao?
Sắc mặt Thi Nam Châu dịu đi thấy rõ.
Tuy rằng cô bé mới bảy tuổi, nhưng bởi vì những chuyện mà bản thân trải qua, thật sự không có cảm giác an toàn.
Cô bé tự nhiên luôn có cảm giác sợ hãi chú út, cái loại cảm giác xa cách, làm cô bé khó có thể gần gũi đối phương, nhưng chú Cố không giống vậy, tính tình của chú Cố rất tốt, đối xử với người khác ôn hòa, có thể làm giảm bớt mọi cảm giác bất an của cô bé.
Cô bé rất sợ người khác cướp đi chú Cố, khiến cô bé quay lại cuộc sống cũ.
Nghĩ như vậy, Thi Nam Châu ngẩng đầu ngượng ngùng cười với Khương Chi.
Khương Chi thở phào một hơi.
Thi Nam Châu là nữ chính trong tiểu thuyết, vậy tuyệt đối sẽ được các thể loại hào quang bao phủ, đặc biệt là lúc sau khi quay lại tuyến chính của sủng văn, bất kể người nào làm cô bé mất hứng đều sẽ trải qua đủ chuyện xui xẻo, có thể nói vô cùng thần kỳ.
Cô cũng không muốn trở thành một thành viên trong đó.
Cô đã đủ tệ lắm rồi.
Nhưng trên thực tế Thi Nam Châu chân chính là một đóa · Bạch Liên Hoa, nghĩa theo hướng tốt.
Cô bé quả thực thiện lương lại ngây thơ, hoàn toàn không vì những trải nghiệm đáng sợ khi còn nhỏ làm thay đổi tâm tính, nếu có thể, cô không hề muốn xảy ra xích mích với đối phương, nhất là có xích mích vì Cố Tuyển.
Cô là một người mẹ của bốn đứa con, hiện giờ còn là bốn thiếu ba, đâu có tâm tư nào đi dây dưa dính líu với bạch nguyệt quang của nữ chính?
Thi Nam Châu cũng không biết trong lòng Khương Chi có trăm xoay ngàn chuyển, cô bé lấy từ túi áo bên hông ra một tấm vé xem phim đưa cho Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Dì Chi Tử, dì có thể mang cái này cho Đản Tử giúp cháu được không, cháu muốn mời em ấy xem phim.”
Khương Chi nhướng mày, vừa nhận lấy đã thấy, trên phiếu phim to hơn một tấc màu vàng in chữ màu đen “Rạp chiếu phim Hoa Lan”, bên trên còn viết cụ thể chữ số 1 hàng 19, nhưng tên phim lại không được in trên tấm phiếu nhỏ.
Cô có chút kinh ngạc, lật tới lật lui xem.