Trở Về Năm Cấp 3

Chương 11




Editor: Hy

Beta: Jenny Thảo

Mộng Dao làm thêm ở quán đồ ăn nhanh hai ngày cuối tuần, trước kia cô không cảm thấy làm việc tại quán của nhà mình lại vui đến thế, quả nhiên, cùng bố mẹ ở bên nhau dù làm gì cũng đều vui.

Lục Tiểu Xuyên lười biếng nằm trên sô pha, cầm điều khiển tùy ý đổi kênh, tiếng cửa đóng sầm lại, Trần Tĩnh Phân xách rất nhiều túi hàng, tươi cười chạy đến bên con trai.

"Bảo bảo, con coi mẹ mua quần áo cho con nè."

"Nói bao nhiêu lần rồi đừng gọi con là bảo bảo." Lục Tiểu Xuyên bất đắc dĩ nói.

"Được rồi, không cho gọi thì thôi." Trần Tĩnh Phân bĩu môi, rồi vui vẻ lấy từng bộ quần áo ra cho anh.

Lục Tiểu Xuyên cúi đầu che mặt, trái tim muốn sụp đổ, thời điểm anh đau khổ nhất chính là mỗi lần mẹ mua quần áo mới cho anh, vì mắt thẩm mĩ của mẹ siêu siêu tệ.

"Tiểu Xuyên, con không thích à:" Trần Tĩnh Phân nhìn phản ứng của Tiểu Xuyên, buồn bã mà bỏ quần áo xuống, Tiểu Xuyên ngồi bên cạnh, có chút không vui.

"Không có, mẹ, con rất thích." Lục Tiểu Xuyên lắc nhẹ vai mẹ, rồi đứng dậy lấy bừa một cái áo khoác lên, xoay một vòng: "Cũng không tệ lắm."

"Thật hả?"

"Thật chứ."

"Lần sau mẹ lại mua cho con loại này."

"......"

Buổi sáng thứ hai, Lục Tiểu Xuyên và Trương Mộng Dao đều uể oải ỉu xìu đi đến trường, một bên là làm việc ở quán đến nhức cả tay chân, một bên là thức đêm sửa lại quần áo, hai người đều không chú ý đến nhau, mãi cho đến cửa lớp mới vô tình đụng phải.

Như này phải gọi là oan gia ngõ hẹp, hai người trừng mắt nhìn nhau một cái, đi đến chỗ ngồi, không hẹn mà đồng thời nằm sấp xuống, quay ót lại với đối phương.

"Haizzz."

"Haizzz."

Hai người đồng thời thở dài một tiếng.

Hắn bắt chước mình làm gì? Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, Lục Tiểu Xuyên không chịu yếu kém, hơi hơi dùng sức đập nhẹ vào ót Mộng Dao.

Mộng Dao nhẹ nhàng di chuyển chân, lợi dụng tình huống, giẫm mạnh vào chân Lục Tiểu Xuyên, Lục Tiểu Xuyên ăn miếng trả miếng, khuỷu tay dùng sức, đập vào lưng của Mộng Dao.

Hai người quyết liệt phân cao thấp trong âm thầm, cũng không chịu quay đầu lại.

Mãi đến khi cả hai bị búng một phát, bọn họ tức giận ngẩng đầu, mà không ngờ lại cùng nhau đứng dậy, mặt đối mặt, khoảng cách không đến 1 centimet.

Mộng Dao ngây người, cô chỉ nhìn thấy mắt anh.....

Trong nháy mắt, cô bị đôi mắt đẹp kia hấp dẫn, cái gì cũng không nói được.

Lục Tiểu Xuyên mặt đỏ như gấc, anh mất tự nhiên mà dời tầm mắt ra chỗ khác.

"Này, hai người có thôi không?" Thôi Triết nghiêng người cười, đem hai người tách ra, xong lại dùng sức búng chán cả hai.

"Là cậu!" Lục Tiểu Xuyên bắt lấy tay Thôi Triết, điên cuồng đập.

"Xuyên ca, không đùa nữa, là em sai em sai rồi."

Mãi Lục Tiểu Xuyên mới buông tay ra, lại bị Trương Mộng Dao đánh hai phát liền, hơn nữa, bạn cùng bàn hắn Tống Tư Đình cũng theo coi náo nhiệt.

"Cậu véo tôi làm cái gì? Nghỉ chơi với cậu luôn." Thôi Triết xua tay Tống Tư Đình ra, túm lấy ghế về phía sau ngồi.

"Ai cho cậu bắt nạt Mộng Dao, cậu bắt nạt cậu ấy cũng như bắt nạt tớ, thế đương nhiên là phải véo cậu rồi." Tống Tư Đình nói như thật.

"Cậu véo đau như nào mà cậu không biết à, mỗi lần đều dùng móng tay véo một cục thịt nhỏ như vầy nè, cậu coi, chỗ này tím hết trơn rồi." Thôi Triết vươn tay, chỉ vào chỗ hồng hồng trên da.

"Tím chỗ nào cơ, chỉ đỏ có xíu à, một lão đại như cậu mà còn kêu á."

Nhìn Thôi Triết với Tống Tư Đình cãi nhau, Mộng Dao che miệng cười, cô không hiểu tại sao thời cấp ba, lão côn đồ như Thôi Triết lại sợ Tư Đình như vậy, sau này cô mới biết, Thôi Triết thích cô ấy.

Tuy cô với Lục Tiểu Xuyên là đối thủ một mất một còn, nhưng bạn thân bọn họ thích nhau, ban đầu định đi du lịch hai ngày rồi về, xong lại quay về đám cưới thêm một tuần, lúc ấy cảm thấy, họ như thế nào mà kết hôn nhanh như vậy, hiện tại, lại phải chờ mười mấy năm......

Mười mấy năm trong quá khứ thật là nhanh, chỉ nháy mắt.

Trong lòng Mộng Dao và Lục Tiểu Xuyên lúc này tràn đầy cảm xúc.

Mộng Dao từ quầy bán quà vặt đi ra, tay đã bị người nắm lấy, vừa thấy là Lục Tiểu Xuyên, đang định rút ra, thì đã bị anh kéo đến một góc hẻo lánh.

"Cậu muốn làm gì?" Mộng Dao tàn nhẫn dẫm chân anh.

"Tôi nói cô rồi là con gái đừng nên thô lỗ như vậy." Lục Tiểu Xuyên thấy que kem trên tay cô, nhanh chóng cướp lấy rồi bóc vỏ, đưa kem vào miệng cắn một miếng: "Đúng lúc tôi khát."

"Đồ không biết xấu hổ, cậu không cần mặt mũi à?" Mộng Dao to mắt trừng anh.

"Không cần." Lục Tiểu Xuyên xoa bóp da mặt của chính mình, nghiêm trang nói: "Cô có khả năng thì lấy đi nè, tôi muốn hay không cũng không quan trọng."

Mộng Dao bị bộ dáng vô lại này làm cho tức chết đi được, cô coi như đã biết, anh là đang cố ý chọc giận cô, quên đi, về sau cách xa anh một chút là được.

Mới đi ra ngoài chưa được mấy bước thì bị gọi lại.

"Trương Mộng Dao, cô có biết đường về không?"

Mộng Dao không để ý đến anh mà tiếp tục đi về phía trước, sao, giờ còn muốn không cho cô về lớp à, nếu là như vậy, cô sẵn sàng cùng anh liều mạng.

"Tôi biết về như thế nào......"

Biết về như thế nào, chẳng lẽ nói? Là về tương lai......

Mộng Dao một mình đứng phát ngốc ở trước gương nhà vệ sinh nữ.

Lục Tiểu Xuyên biết về thế nào sao, biết vậy cô dừng lại hỏi một chút, haiz, cô lại không có gan làm như thế, nhưng mà nếu anh thực sự biết cách quay về thì sao, làm sao bây giờ.

Dù có thể trẻ lại một lần nữa, lại có thể gặp mặt bố mẹ mỗi ngày, như vậy rất tốt, nhưng mà cô cảm thấy cuộc đời của mình vẫn tốt hơn khí bắt đầu từ năm hai tám tuổi.

Muốn hay không muốn hỏi ta!

Quên đi, muốn cô chủ động hỏi tên Lục Tiểu Xuyên kia á, cô mới không cần, Lục Tiểu Xuyên cái tên siêu cấp vô địch đại ngu ngốc kia sao có thể biết bọn họ quay về như thế nào.

Vẫn là tin vào ông trời đi.

Sau khi làm xong bài tập và bài trắc nghiệm, Mộng Dao ngáp liên tục, cuối cùng cũng gục xuống, nằm trên bàn, đi vào giấc ngủ.

Tan học Lục Tiểu Xuyên đi nộp bài thi thử, quay đầu nhìn cái người ngủ giống như heo kia mà lấy bài thi của cô mang đi nộp.

Sao cô ấy có thể ngủ được như thế này? Một giấc cả buổi chiều.

Trước kia chưa từng thấy cô mệt như vậy, tuy học không giỏi nhưng vẫn rất chăm chỉ, luôn luôn nghiêm túc chép bài, trước kia thi thoảng vẫn mượn vở anh.

"Lục Tiểu Xuyên, trên đời này không có người nào đáng ghét hơn cậu." Lời này của cô đột nhiên vang lên bên tai làm lòng anh có chút khó chịu.

Anh tài giỏi như vậy, tại sao cô lại chán ghét anh đến thế.

Cô gái này rốt cuộc có thấy mặt anh hay không? Không biết một người đẹp trai làm gì cũng đúng sao!

Đêm qua có một giấc mơ, trong mơ có một cô bé, anh càng nhìn càng quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là ai.

Nhưng anh tin rằng, cô ấy là người đã khiến cho bọn anh xuyên qua.

Hoặc là nói, cô ấy không phải người.

Vậy là cái gì, là thần sao? Thần sao lại làm trò đùa như vậy với hai người.

Anh bình thường não cá vàng, nhưng lời nói của cô bé kia, anh một chữ cũng không quên.

Nhân duyên tơ hồng, hai người cùng nhau nối.

Sống cũng như chết, chết cũng như sống.