Lúc Thư Hoàn mở cửa, ba người trong phòng đang nói chuyện rất rôm rả. Chẳng hiểu tại sao vừa thấy cô, họ đều im lặng rồi đưa mắt nhìn nhau, người thì đọc sách, người thì chơi điện thoại di động. Là sinh viên ngoại trú nên mỗi lần tới ký túc xá, cô thường không nán lại quá lâu, cất sách xong nên luôn bị các bạn ghét và soi mói.
Rời khỏi phòng cô nhẹ nhàng băng qua đường, người đàn ông ngồi trên ghế lái đã nhảy xuống xe, mở cửa xe giúp cô, nói bằng giọng điệu thân thiết và lấy lòng. Người đàn ông trẻ mặc áo sơ-mi màu nhạt, quần dài màu thẫm, tóc cắt ngắn, các nét trên gương mặt rất bắt mắt, chỉ có điều, từ khóe mắt đến đuôi mày đều có chút cảm giác ngả ngớn và kiêu ngạo. Hôm nay em phải về nhà sớm một chút, còn một đống bài tập kìa. Còn chưa dứt lời thì người đàn ông trẻ đã rướn người sang, chà nhẹ lên đôi môi lành lạnh của cô, cắn lên đó bằng một lực vừa phải không mạnh không yếu, lúc định tiếp tục thì cô đẩy anh ta ra với vẻ mất kiên nhẫn.
Người đàn ông đó tên Hoa Tấn là một công tử nhà giàu chẳng may lại dính tiếng sét ái tình của cô day dứt không buông. Dù cố gắng lấy lòng nhưng cô vẫn lạnh lùng không đồng ý làm người yêu của anh. Liệu anh sẽ phải làm gì tiếp theo để cô ngả vào lòng anh.