Chương 12: Sinh linh được công nhận.
Trần Lục ngước nhìn biển lôi hội tụ đang chuẩn bị giáng xuống, hắn nâng tay phải lên lập tức có kim quang xuất hiện, hắn nâng tay trái lên hắc khí bay múa.
Trần Lục đập hai tay vào cơ thể dung hợp hai đoàn năng lượng vào trong cơ thể, một đạo lôi kiếp giáng xuống đánh hắn lúng xuống đất 3 trượng.
Lại thêm vài đạo lôi kiếp giáng xuống phá hủy 10 dặm xung quanh, vô số sinh linh phải chạy trốn ra khỏi đó.
"Cường giả nào đã độ kiếp ở đây?"
Phù lão cau mày nhìn trời lôi vân kéo dài đến vô tận, Huyết Hổ cũng cảm nhận được điều khác thường liền quay đầu chạy trốn.
Kiếp lôi này ngay cả là một Lục Kỳ cảnh cũng phải bỏ mạng, nhưng mà Trần Lục lại chỉ b·ị t·hương bên ngoài.
Thêm liên tiếp bảy đạo lôi điện cùng lúc đánh tới, lần này nó khuếch đại ra 30 dặm, toàn bộ sinh linh đều bỏ mạng trong phạm vi của lôi điện khuếch tán, ngay cả Phù lão cũng bỏ mạng.
"Phạm vi lôi kiếp ảnh hưởng quá lớn đã làm ảnh hưởng đến những sinh linh vô tội."
Trần Lục đứng dậy sắc mặt trầm xuống, hắn bấm ngón tay sau đó vung ra ba mươi hai quân cờ tạo thành một trận pháp kéo dài đến vạn trượng hướng lên trời.
Trần Lục đứng ở trung tâm trận pháp, lôi điện lần này đánh xuống là 14 đạo liên tiếp, trận pháp đã ngăn chặn phạm vi khuếch tán của lôi điện.
Lần này hắn đã vô cùng chật vật không thể đứng vững, Tuyết Kiếm sau lưng cũng đã vỡ ra thành từng mảnh vụn, để lộ ra một thanh kiếm màu xám với khí tức kì lạ.
Bàn tay trái nâng lên hội tụ hắc khí chấp vá lại những lỗ thủng trên trận pháp.
"Cực hạn của ta rồi."
Trần Lục thở dài nhìn lên trời mây vô tận mang theo lôi điện kia.
"Ta cũng vậy, không ngờ tới là tự mình hại mình, nếu chúng ta không gấp gáp để hắn trở nên cường đại, thì sao lại có kết cục này chứ?"
Trần Lục ánh mắt lộ ra bi thương nồng đậm không hề che giấu, hai linh hồn này còn điều mà bọn họ chưa cam lòng để tiêu tán, nên mới ở nhờ thân thể kẻ khác.
"Trần Lục, bản tôn thành thật xin lỗi vì đã liên lụy ngươi rồi."
Âm thanh cuối cùng vang lên, cả hai linh hồn đồng loạt ngủ say, Trần Lục thức tỉnh nhìn thấy mình đang bị một cái trận pháp bao phủ, phía trên là bầu trời lôi điện đang hội tụ.
"Hả? Ta sao lại bị nhốt ở nơi này?"
Trần Lục hốt hoảng xoay người đánh vào trận pháp, hắn cố phá trận để tránh thoát lôi điện, hắn thật sự không muốn c·hết ở đây.
28 đạo lôi kiếp giáng từ trên trời giáng xuống, Trần Lục ngửa đầu lên đầu hét lớn:
"Ta không cam tâm!"
Tiếng rầm phá hủy trận pháp quét sạch toàn bộ sinh linh xung quanh 100 dặm, Trần Lục nằm trên đất hơi thở yếu ớt tùy thời có thể tắt.
Trước khi lôi kiếp hạ xuống đã có một đạo hào quang màu lục phủ lên cơ thể hắn, mới giữ được cho Trần Lục một mạng.
"Ngươi giờ đã là sinh linh được thiên địa công nhận, ban phong hào Hỗn Tộc, ban cho thần hoàng chi khí, phục sinh toàn bộ sinh linh đã tiêu tán, khi đột phá Lục Kỳ sẽ được ban Thiên Đao Lôi Minh."
Âm thanh vang vọng đất trời, 100 dặm xung quanh từ một đống tro tàn đột nhiên khôi phục lại như cũ, tựa như chỉ là một cơn ác mộng đối với những sinh linh này.
Mười đoàn khí mang theo lam quang cùng cổ uy áp chí cao vô thượng dung nhập vào cơ thể Trần Lục.
Lúc này một bóng dáng nhỏ quen thuộc xuất hiện, nó là Bạch Linh mà Trần Lục đã liều mạng tìm kiếm.
"Ngươi giờ cũng là một phần của ván cờ này, ta sẽ để ngươi đi một nước đi mà tất cả quân cờ khác đều phải kh·iếp sợ, Trần Lục hóa thành Cự Viên Nhân Hình đi."
Bạch Linh dẫn động một đoàn thần hoàng khí cho Trần Lục hấp thu khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Một đạo hắc lôi xé toạc không gian đánh xuống Trần Lục, hắn hóa thành cự nhân thân hình tay dài chân ngắn có lông bao phủ như của một con khỉ vậy.
Hai tay móng vuốt sắc bén cùng một lớp băng như áo giáp bao phủ, hai chân cũng có móng sắc và lớp băng bao phủ, bộ hàm có thể cắn nát mọi thứ và khuôn mặt được một lớp băng dày tạo thành mặt nạ, chỉ để lộ ra hai mắt và phần hàm để cắn nát mọi vật.
"Đi hướng tây nam."
Bạch Linh nhìn cự nhân trước mắt cất giọng nói, nó cũng là lấy đi chín đoàn thần hoàng khí giữa thiên địa.
Cự nhân Trần Lục như là kẻ vô tri hướng về phía tây nam mà chạy đi, nhìn cơ thể hắn vài chục trượng nhưng tốc độ phải nói là vô cùng nhanh.
Trần Lục một đường chạy hướng tây nam đã g·iết và nuốt sống rất nhiều yêu thú tu vi Nhập Kỳ thượng giai, cũng có một vài yêu thú Nhất Kỳ bị hắn ăn mất, nếu gặp con người thì Trần Lục cũng không ngần ngại phóng tới nuốt sống, dù là phàm nhân cũng bị hắn ăn mất.
Những sinh vật sống để Trần Lục gặp được dường như đều bị hắn ăn mất, cái bụng của hắn như là một cái động không đáy, bao nhiêu yêu thú và nhân tộc cũng đều không đủ.
"Gào!"
Trần Lục dừng lại ở một rừng cây phải nói là khổng lồ đến kh·iếp người, mỗi một cái cây ở đây thấp nhất cũng hai trăm trượng.
Hắn giờ phút này phóng lên nhảy qua những cành cây to lớn linh hoạt như một con khỉ, tốc độ kinh người bộc lộ trong thoáng chốc đã chạy ra xa đến vài dặm.
Hắn đang đu cây thì ngã xuống ở giữa không trung, Trần Lục nằm trên mặt bất động như đã tiêu hao toàn bộ thể lực.