Chương 14: Thiên Uyển.
"Thế nào rồi?"
Mộng Vân đi tới một trưởng lão đang điều tra dấu vết của sinh vật kia hỏi.
"Haiz, nó biến mất một cách bí ẩn khó mà tìm ra dấu vết, tựa như đã biến mất vào không khí vậy."
Trưởng lão kia lắc đầu thở dài nói.
"Tiếp tục vào sâu trong rừng tìm, cử vài tên Thiên Lang thần tử cùng đi, nhất định phải bắt được nó."
Một ông lão chống cốt trượng đầu sói từ không trung hạ xuống nói.
Lão già này là Tà Cốt hoặc là Tà lão, người dẫn đầu của 5 chi nhánh mạnh nhất của Thiên Vân tông Thiên Lang Điện.
"Tà huynh, chuyện này không cần phải vội, chỉ là một sinh vật chúng ta chưa từng thấy mà thôi, cứ từ từ bắt nó rồi nghiên cứu xem thứ đó là gì."
Một ông lão khác thân mặc lục bào rộng thùng thình xuất hiện nói.
Lão là Vụ Lạp Ma, người dẫn đầu Sát Vu Điện thuộc 5 chi nhánh mạnh nhất Thiên Vân tông.
"Hai vị đã tới để điều tra về sinh vật đó, vậy ta xin rời đi trước một bước vậy."
Mộng Vận hành lễ với hai lão già rồi rời đi, ở gần đó có một bóng dáng màu trắng đang trong bụi cây nhìn lên đám người kia.
"Ta không cần nghiên cứu nó là sinh vật gì, g·iết người vô tội ắt phải trả giá đắt gấp trăm lần."
Tà Cốt hừ lạnh nói, lão tuy bề ngoài âm u tà dị nhưng lại vô cùng coi trong mạng của người khác, đặt biệt là thường dân vô tội.
"Tà huynh đừng có nóng vội, chúng ta bắt nó nghiên cứu rồi g·iết vẫn còn chưa muốn, biết đâu chừng bên trong nó có bảo vật giúp ích thì sao?"
Vụ Lạp Ma cười hề hề nhìn Tà Cốt với vẻ mặt nịnh bợ.
"Haiz, Vụ Lạp Ma ngươi vẫn như vậy, thôi thì tùy ý ngươi đi."
Tà Cốt lắc đầu thở dài một hơi rồi quay đầu rời đi.
Ít ai biết được Tà Cốt và Vụ Lạp Ma là huynh đệ ruột thịt, chỉ có một số người có quyền cao chức trọng mới mơ hồ nắm bắt được một ít.
Tà Cốt từ xưa đến nay không ủng hộ những việc làm về nghiên cứu yêu thú một cách tàn bạo của Vụ Lạp Ma, nhưng vẫn không ngăn cản mà chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhiều người tố cao Vụ Lạp Ma nhưng khi tông chủ tìm tới Tà Cốt để hỏi thì lão luôn bế quan.
"Vụ Lạp Ma, không được làm quá mọi chuyện, lần này tông chủ sẽ không hỏi ta nữa mà trực tiếp phạt ngươi đó."
Âm thanh của Tà Cốt lão cách không truyền vào tai của Vụ Lạp Ma.
"Tông chủ? Chỉ là một đứa ranh con mà thôi, khi ta thành công thì hắn là cái thá gì?"
Vụ Lạp Ma cười nhạt một tiếng hướng về phía sâu trong U Thanh Minh mà bay đi.
Ba tháng sau, trong không gian đen tối trải dài vô tận, Trần Lục cuối cùng cũng thấy được một tia sáng nhỏ nhoi, hắn phấn khích cùng điên cuồng vọt tới, cuồng phong và lôi bạo gia thân khiến tốc độ này của hắn đã vượt qua giới hạn.
Ánh sáng càng ngày càng rõ ràng hơn thì Trần Lục mở bừng hai mắt, hắn đã trở lại thực tại.
"Đây là đâu?"
Trần Lục đứng dậy nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong một căn nhà trang nhã lịch sự, đây chắc hẳn là nhà của một nữ nhân nào đó.
Trần Lục thấy cơ thể nặng đến mức hít thở không thông, hắn hóa chưởng đập vào ngực thì linh khí đọng lại trong cơ thể bấy lâu nay phóng thích ra, hóa căn nhà trang nhã thành đống phế tích.
Trần Lục đứng người dậy nhìn căn nhà cười khổ một tiếng, hắn được người ta cứu còn phá luôn nhà của người ta nữa, Trần Lục là phải tìm lời xin lỗi rồi.
Nghe được t·iếng n·ổ thì một nữ nhân từ ngọn núi bên cạnh bay qua, nàng một thân bạch y thuần khiết làm cho người ta nhớ đến tiên nữ trên trời.
"Huynh cuối cùng đã tỉnh lại rồi."
Nàng hạ xuống đống đỗ nát nhìn Trần Lục nói.
"Ta đã như vậy bao lâu rồi?"
Trần Lục hơi cau mày cất giọng nói.
"Đại khái là huynh đã b·ất t·ỉnh được 8 tháng, ta đã tìm được huynh trong rừng U Thanh Minh."
Nàng hơi nhớ lại một chút rồi nhẹ giọng nói.
"Ta giới thiệu một chút, ta là Thiên Uyển, còn huynh tên gì?"
Thiên Uyển nhìn Trần Lục thấy hắn đang suy nghĩ gì đó thì hỏi nhỏ.
"Ta họ Trần, tên một chữ Lục, cảm ơn cô đã chăm sóc ta trong lúc b·ất t·ỉnh, ta còn phải đi Thiên Vân tông có việc, về sau gặp lại nhất định sẽ báo đáp ân này."
Trần Lục cúi người hành lễ với Thiên Uyển một cái thật sâu.
"Huynh đến Thiên Vân tông để làm gì?"
Thiên Uyển nở một nụ cười phấn khích hỏi.
"Ta là muốn làm đệ tử Thiên Vân tông để tham gia ba đại thử thách ở đó."
Trần Lục thản nhiên nói, người trước mắt là ân nhân của mình, nên những câu hỏi nàng đưa ra nếu biết thì hắn sẽ trả lời.
"Ồ, vậy huynh cần gì phải đi nữa."
Thiên Uyển che miệng cười nói.
"Ý ngươi là gì?"
Trần Lục khó hiểu nhìn Thiên Uyển nói.
Thiên Uyển cười một tiếng lắc đầu nói:
"Huynh đang ở Thiên Vân tông rồi còn gì, hơn nữa đang ở ngoại môn đệ tử đó."
Trần Lục nghe vậy liền sửng sờ, hắn nhìn xung quanh thì thấy toàn bộ là núi cao có mây bay lượn lờ, cũng có vô số ngôi nhà được xây cho đệ tử ngoại môn ở.
Nơi đây tựa như tiên cảnh khiến cho Trần Lục có chút ngơ ngác nói:
"Ngoại môn mà đã đẹp như vậy sao?"
Thiên Uyển gật đầu giải thích:
"Nó được mấy trưởng lão dùng thuật pháp tạo thành cho các đệ tử ngoại môn ở, để tránh những nguy hiểm khó lường trước từ ma vật, nên nơi này cách mặt đất tận 300 dặm, tuy giúp đệ tử ngoại môn an toàn, nhưng mỗi khi làm nhiệm vụ thì có chút bất tiện."