Chương 17: Mê Hồn Hương.
Hai bên v·a c·hạm tạo ra dư chấn làm thác nước lắc lư dữ dội, Trần Lục bàn tay hóa trảo chộp về phía trước, thân ảnh kia cũng vung ra một quyền đánh tới.
"Đừng có cản đường."
Trần Lục đã bắt đầu sinh ra sát khí mãnh liệt đối với kẻ trước mắt, hắn xoay người vung ra một kiếm chém tới.
"A!"
Bóng người kia kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn đã trúng một kiếm của Trần Lục.
"Hừ, một kẻ vừa đột phá Song Kỳ cảnh mà dám làm ta b·ị t·hương?"
Thanh niên y phục màu đỏ như lửa ôm cánh tay trái hừ lạnh nói.
"Ngươi vốn là kẻ chen ngang việc của người khác, mau tránh qua một bên."
Trần Lục ánh mắt băng lãnh nhìn thanh niên trên đỉnh thác nước.
"Ngươi nghĩ mình là ai mà dám nói ta tránh qua một bên? Chưa đủ tư cách."
Thanh niên trên đỉnh thác dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Lục.
Trần Lục sắc mặt âm trầm rồi nở ra một nụ cười, hắn vung Tuyết Kiếm hướng thanh niên trên đỉnh thác.
Thanh niên kia hừ lạnh định lao xuống nghênh tiếp thì phía sau có hai quân cờ ẩn chứa lôi điện đánh vào lưng.
Thanh niên phun ra búng máu rơi xuống thác, Trần Lục trong mắt hóa ra tia hung ác đâm một kiếm ghim thanh niên đó lên thác nước.
"Tuân Phúc ta sao có thể bại dưới tay kẻ thấp hèn như ngươi được."
Tuân Phúc ngửa mặt lên trời gào thét, toàn thân hắn bốc lửa làm nước xung quanh bốc hơi.
Tuyết Kiếm bị Tuân Phúc đánh văng ra xa, Trần Lục cau mày hóa thành vải đỏ bay l·ên đ·ỉnh thác.
"Đã đủ chưa?"
Trúc lão lần này mới bắt đầu lên tiếng, giọng của lão trở nên âm trầm đến cực điểm.
Tuân Phúc không dám đuổi theo sau Trần Lục, vì xung quanh hắn đã bị một đám thủy long bao vây.
"Trần Lục đạt tư cách đệ tử nội môn, Tuân Phúc chen ngang vào buổi thí luyện, phá bỏ tư cách làm đệ tử kí danh chân truyền của tam trưởng lão."
Trúc lão âm thanh băng lãnh vang vọng toàn bộ khuôn viên, mấy trưởng lão và đệ tử gần đó đều nghe thấy, bọn họ ai cũng rùng mình khi nghe âm thanh của Trúc lão.
"Cái thằng ranh con Tuân Phúc này đã chọc gì Trúc lão rồi."
Một trưởng lão cau mày nhìn về phía thác nước nói.
"Vừa rồi không phải đã nghe rồi sao? Chen ngang vào buổi thí luyện do Trúc lão dẫn dắt."
Một vị trưởng lão khác thản nhiên nói, sắc mặt trưởng lão đột nhiên đổi sau đó phun hết trà vừa uống ra.
"Do Trúc lão dẫn dắt mà Tuân Phúc dám chen ngang sao? Tam trưởng lão gặp rắc rối to rồi."
Một đám trưởng lão bàn tán xôn xao, ai cũng là vẻ mặt cảm thấy đáng thương cho tam trưởng lão.
Tuân Phúc đơ người tại chỗ quay lại nhìn Trúc lão, hắn lao thẳng xuống thác nước rồi quỳ trên đất.
"Trúc lão tha tội, Trúc lão tha tội, đệ tử biết sai rồi, đệ tử biết sai rồi."
Tuân Phúc ánh mắt không còn cao ngạo nữa mà là vẻ mặt sợ hãi cầu xin.
Trúc lão nhìn Tuân Phúc một lúc lâu, mũi lão hít nhẹ đã nghe được một mùi hương kì lạ trên người Tuân Phúc.
"Ngươi và nàng ta đến tìm lão phu, nếu 2 giờ sau không tới thì tự mình rời khỏi Thiên Vân tông đi."
Trúc lão xoay người hướng phía đỉnh thác nước bay đi, Tuân Phúc ngơ ngác một lúc cũng nhanh chóng chạy đi.
"Hả, Tuân Phúc đột nhiên chen vào buổi thí luyện do Trúc lão dẫn dắt?"
Một trung niên tóc hoa râm vẻ mặt không thể tin được nói, hắn là tam trưởng lão của Thiên Vân tông, Lý Chân Nguyên.
"Hắn ngày thường rất lễ phép, lại không gây thù chuốc oán với kẻ đó, sao hôm nay lại gây họa như vậy?"
Lý Chân Nguyên đi qua đi lại vẻ mặt vô cùng lo lắng nói.
"Tam trưởng lão, theo điều tra thì có một đệ tử đã lấy cắp Mê Hồn Hương của Nguyệt Linh, sau đó cho Tuân Phúc ngửi nó rồi bị mê hoặc, nghe nói đệ tử đó có một chút thù oán với Tuân Phúc."
Một đệ tử chân truyền bước tới hơi thi lễ nói.
"Kẻ đó thật to gan, dám lấy một đệ tử kí danh của ta ra để trả thù riêng, bắt hắn về đây."
Lý Chân Nguyên sắc mặt băng lãnh nói.
"Dạ."
Đệ tử chân truyền kia cúi người hành lễ rồi quay đầu rời đi.
Trần Lục nằm trên một tảng đá ở đỉnh thác, hắn đã rất mỏi mệt mà tu vi đột phá Song Kỳ chưa kịp ổn định đã phải đánh một trận vượt cấp, hiện tại cơ thể hắn đang có chút r·ối l·oạn.
"Ngươi không sao chứ?"
Trúc lão từ trên không hạ xuống nhẹ giọng hỏi.
"Không sao, ta chỉ là suýt m·ất m·ạng, mà xin Trúc lão hãy cho tiểu bối biết kẻ đó có ai chống lưng?"
Trần Lục mỉm cười sau đó trở nên âm trầm nói.
Trúc lão thở dài nói:
"Tuân Phúc đó vốn rất hiền lành, là đệ tử kí danh chân truyền mà tam trưởng lão coi trọng, hắn là bị Mê Hồn Hương điều khiển mới vô thức đánh với ngươi."
Trần Lục trầm mặt hồi lâu mới kinh ngạc nói:
"Mê Hồn Hương là hương pháp đã thất truyền 100 năm nay, nó là thứ khiến cho Tần quốc bị diệt nên dân gian gọi là Ma Hương Suy Vong, Thiên Vân tông lại có thứ này?"