Chương 20: Tiêu Hải.
"Này, ngươi làm cái gì vậy hả?"
Một thiếu niên xấu xí từ phía xa đi tới quát lớn.
"Ta xem công pháp."
Trần Lục thản nhiên nói.
Thiếu niên xấu xí hừ lạnh nói:
"Không được xem trước công pháp, nếu ai cũng như ngươi chẳng phải Bảo Lâu này sẽ lỗ nặng sao?"
Trần Lục đóng quyển công pháp mang theo đến kệ sách có chữ lôi.
Hắn vung tay liền lấy đi một quyển rồi bước xuống lầu, Trần Lục đặt hai quyển công pháp lên quầy.
"Hai thứ này, tất cả là có giá 20 vạn linh đồng, có thể dùng vật phẩm ngang giá để trao đổi, ngươi muốn dùng thanh toán loại nào?"
Thiếu nữ nhìn Trần Lục vẻ mặt thản nhiên.
"20 vạn?"
Trần Lục hơi cau mày nhìn hai quyển công pháp trên bàn, thiếu nữ kia cũng híp mắt lại nhìn Trần Lục.
"Ta dùng vật này để đổi vậy."
Hắn lấy ra túi trữ vật đỏ, từ bên trong đem ra một bộ xương hoàn chỉnh của loài trâu nào đó.
"Đây là xương của Thiết Luân Ngưu, nó rất có giá trị."
Trần Lục mỉm cười nhìn thiếu nữ nói.
"Đây là một bộ xương bình thường thôi, mau cất vào rồi biến đi."
Thiếu nữ hừ lạnh khoác khoác tay nói.
Trần Lục mỉm cười thu lấy bộ xương vào rồi quay đầu rời đi.
"Chờ đã, mời huynh đệ ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện đi."
Một thiếu niên từ xa phóng tới ngăn trước mặt Trần Lục nói.
"Ta là Tiêu Hải, về bộ xương Thiết Luân Ngưu vừa rồi, hay là huynh bán cho Bảo Lâu của chúng ta đi."
Tiêu Hải xoa xoa tay vẻ mặt vô cùng cung kính, thiếu nữ thấy biểu hiện của Tiêu Hải như vậy cũng thầm kinh hãi, nàng biết mình đã đuổi một kẻ quan trọng.
"Ta không muốn giao dịch nữa, xin phép rời đi trước."
Trần Lục lắc đầu tiếp tục bước đi, Tiêu Hải vội ngăn cản lại mời hắn ngồi xuống.
"Huynh đệ có điều không biết, Bảo Lâu chúng ta đang treo thưởng một bộ xương Thiết Luân Ngưu với giá cao, lại còn có thể tới phòng công đức nhận danh vọng nữa."
Tiêu Hải lấy ra một tấm vải nhiệm vụ đưa cho Trần Lục.
"Bảo Lâu không giấu gì huynh đệ đây, Thiết Luân Ngưu là bọn ta dùng để chế tạo v·ũ k·hí cho một vị đệ tử tinh anh chân truyền, thời gian gấp gáp nên ta trả giá Thiết Luân Ngưu của huynh đài gấp 3 lần có được không?"
Tiêu Hải giơ ba ngón tay lên vẻ mặt vô cùng niềm nở.
Trần Lục nhìn vào tấm vải nhiệm vụ thấy có thể nhận đến một vạn danh vọng, lại còn thêm giá gấp 3 lần thì Thiết Luân Ngưu này có giá đến 120 vạn linh đồng.
"Thôi được rồi, ta lấy hai quyển công pháp đó giá trị là 20 vạn, còn 100 vạn linh đồng thì dùng đổi lấy ba viên Hội Linh Đan và một viên Ngưng Thần đan đi."
Trần Lục thản nhiên nói, Tiêu Hải lòng rỉ máu lập tức đáp:
"Ngưng Thần Đan là bảo vật hiếm có vô cùng, dù là Thiên Vân tông cũng chỉ có tông chủ mới ban phát xuống được."
Trần Lục hơi cau mày thở dài một hơi nói:
"Vậy lấy Tụ Hồn dược, Hóa Thể đan, Hòa Cốt đan, linh chi Lục Thức, một con Thiên Nguyên Trùng còn trong trứng."
Tiêu Hải trợn mắt há hốc mồm không nhịn được quát:
"Ngươi là kẻ điên sao? Chỉ với 100 vạn lại muốn lấy hết bảo vật trên 100 vạn."
Trần Lục vuốt vuốt cằm thở dài nói:
"Vậy thì lấy Thiên Nguyên Trung đi."
Tiêu Hải thở dài gật đầu nói:
"Như vậy thì còn được, Thiên Nguyên Trùng nhỏ trong kho còn một con, mau đem ra cho hắn đi."
Thiếu nữ thấy Tiêu Hải nhìn mình cũng hơi sợ hãi lui vào sau lấy Thiên Nguyên Trùng.
"Bản tôn không ngờ được, vật phẩm ở đây lại mắc đến như vậy."
Trần Lục thở dài nghĩ thầm trong lòng, hay nói là một cái linh hồn khác trong cơ thể hắn.
"Lão tặc Hạo Trung kia, nhanh chân trả lại thân thể cho Trần Lục tiểu tử đi."
Một linh hồn khác cất giọng lười biếng nói.
"Hừ, thằng nhãi Vô Tâm nhà ngươi im miệng."
Linh hồn Hạo Trung tức giận gào rống trong thân thể.
"Đây là Thiên Nguyên Trung mà ngươi cần."
Thiếu nữ đem ra một quả trứng màu đen tuyền để trước mặt Trần Lục.
Thần thức của hắn quét qua thấy được vật bên trong liền mỉm cười lấy ra xương của Thiết Luân Ngưu.
Hắn lấy Thiên Nguyên Trùng và hai quyển công pháp rời đi.
"Haiz, Thiên Nguyên Trùng đó là con cuối cùng rồi?"
Tiêu Hải thở dài nghiêng đầu nhìn thiếu nữ, nàng ta chỉ nhẹ gật đầu.
"Vậy thì nói cho đám người kia biết đi."
Tiêu Hải mỉm cười sau đó quay đầu rời đi, thiếu nữ kia cúi đầu vâng dạ rất cung kính.