Chương 22: Hải Long.
Trần Lục về tới phòng thì cảm nhận được một luồng khí tức kì lạ tỏa ra từ bên trong.
Hắn tỏ ra vẻ bình thản bước vào trong, nhưng đã âm thầm tạo ra một trận cờ của Hạo Trung.
"Ngươi đã trở về rồi."
Trần Lục mở cửa thì thấy một kẻ toàn thân áo đen đeo mặt nạ có họa tiết thanh kiếm.
"Ngươi là ai?"
Trần Lục cảnh giác nhìn kẻ đeo mặt nạ trước mắt, hắn thấy được kẻ này không phải dạng tầm thường.
"Ta theo lời của điện hạ tới để hộ pháp cho ngươi hấp thu Thiên Nguyên Trùng."
Tên đeo mặt nạ thản nhiên nói, trong mắt hắn không có một tia sát khí nào.
"Ta không muốn hấp thu nó."
Trần Lục vẻ mặt mỉm cười nói.
Kẻ đeo mặt nạ như ngộ ra điều gì cũng nhẹ gật đầu nói:
"Ngươi cũng không phải kẻ ham tăng tu vi nhất thời, tính đường sống về sau cũng rất tốt."
Kẻ đeo mặt nạ kia quay người rời đi, Trần Lục dùng thần thức quét qua xung quanh.
Hắn đang kiểm tra xem có cạm bẫy hay gì ở đây không, Trần Lục sau khi kiểm tra xong đã an tâm ngồi xuống.
"Nuôi Thiên Nguyên Trùng cần những gì?"
Trần Lục truyền hồn niệm cho hai linh hồn Vô Tâm và Hạo Trung.
"Không cần gì nhiều."
"Chỉ cần nô ấn."
Hạo Trung và Vô Tâm thay phiên nhau nói, cả hai nở ra một nụ cười vô cùng tà dị.
Trần Lục nhếch môi bàn tay bấm pháp quyết điểm vào Thiên Nguyên Trùng, thuật nô ấn này không phải từ hai linh hồn trong cơ thể, mà là phụ thân hắn đã truyền thừa lại trong ký ức.
Nó gọi là Ấn Luân Công, sức mạnh nô dịch vô cũng khủng kh·iếp, vì Trần Lục được truyền thừa hoàn chỉnh nên mới dễ dàng thi triển.
Trần Lục mỉm cười nhìn quả trứng màu đen trước mắt, hắn vung tay đặt quả trứng ở giữa phòng.
"Phong, Lôi theo lệnh của ta, hội tụ về đây thủ hộ Thiên Nguyên Trùng."
Trần Lục chỉ tay lên trời cao giọng khẽ nói, theo lời hắn phát ra thì phong hệ bắt đầu kéo tới bao phủ Thiên Nguyên Trùng trứng.
Lôi điện từ trên trời giáng xuống tạo ra một màn ngăn cách bên ngoài phòng, Trần Lục cúi người thi triển ra huyết lôi xuống mặt đất tạo thành một cái bẫy.
Dù là Tam Kỳ sơ giai xuất hiện cũng phải mất vài canh giờ để phá hủy hết đám cấm chế này, Trần Lục ngồi xuống khôi phục lại tu vi.
Vài ngày sau, hắn mở mắt bước ra bên ngoài cửa, Trần Lục theo hướng bảng nhiệm vụ trong tay chỉ dẫn mà rời đi.
"Hải Long, nó có vẻ khá đặc biệt."
Hạo Trung ngồi trong không gian nào ở trong cơ thể Trần Lục hơi trầm tư.
"Ta cũng nghĩ nó có một bí mật nào đó."
Vô Tâm bên cạnh cũng là rơi vào trầm tư.
Trần Lục sau vài canh giờ đã đi tới được một hồ nước có màu đen kịt, nhìn nó như là hồ mực vậy.
"Nó ở dưới này."
Trần Lục cau mày nhìn xuống hồ nước.
Hắn lấy tử lôi kỳ dung hợp vào thân thể, bàn tay nâng lên như cột thu lôi lập tức hội tụ vô số lôi điện lại.
"Hủy Thiên Huyết Lôi Quyền."
Trần Lục đấm mạnh tay phải xuống mặt hồ, mặt nước lúng xuống mang theo huyết lôi lan truyền vào sâu trong hồ.
"Gào!"
Một tiếng long âm vang lên từ bên trong hồ mực, Trần Lục nhảy về sau chục trượng nhìn mặt nước nổi bọt.
Một con rồng toàn thân màu đen xuất hiện, nhưng đầu của nó lại là đầu cá màu xanh dương có hai cây long giác, nhìn vô cùng quái đảng.
"Đó là Hải Long?"
Trần Lục kinh ngạc nhìn con Hải Long gầm rống trước mắt, toàn thân nó bị huyết lôi bám vào.
"Gào."
Hải Long gầm lên giận dữ nhưng không lao tới, nó đang bị huyết lôi làm cho t·ê l·iệt.
"Diệt Địa Tử Lôi Quyền."
Tay trái Trần Lục nâng lên tạo ra lôi điện màu tím đánh tới Hải Long.
Trần Lục chưa tới đã thấy Hải Long phun ra một ngụm nước đen đẩy lui hắn, nó rít gào bay thẳng lên trời cao.
"Phong Kỳ Hỗn Man Trận."
Thần sắc Trần Lục thay đổi trở nên cổ lão và tan thương, đây là Hạo Trung đã thay thế hắn.
32 quân cờ từ hư không hiện ra bao vây Hải Long giữa không trung, từng quân cờ liên kết với nhau bằng cuồng phong.
"Thiên Không Hắc Ám."
Giọng nói bá đạo mang theo điên cuồng phát ra, lần này là Vô Tâm chiếm lấy cơ thể.
Từ trên trời cao trong xanh hóa thành hắc ám kéo dài 2 dặm, hắc ám phủ xuống làm cho nơi đây như trời khuya tối đen như mực.
Hải Long bị trận pháp giam cầm rít gào, từ cơ thể phóng xuất ra vô số dòng nước đen đánh vào trận pháp.
"Tuyết Kiếm, Tử Lôi Diệt Địa."
Trần Lục vung Tuyết Kiếm hướng Hải Long đang điên cuồng phá trận, Tuyết Kiếm mang theo tử lôi cắt ngang qua cổ Hải Long.
"Gào!"
Một tiếng gào thống khổ vang lên, cổ của Hải Long bị cắt ra một đường khá sâu.
"Da của nó cứng đến vậy?"
Trần Lục kinh ngạc nhìn cổ của Hải Long đang điên cuồng chảy máu, Hải Long xoay người quật cái đuôi to chục trượng về phía Trần Lục.
Hắn bị quất văng ra xa miệng tràn đầy máu, một kích này đã khiến hắn trọng thương.
"Hạo Trung giúp ta ngăn nó một lát."
Trần Lục ngồi khoanh chân ngưng tụ lực lượng thiên địa vào trong cơ thể.
"Ta là hồn thể, nếu chui ra sẽ tiêu hao rất nhiều."
Hạo Trung sắc mặt ngưng trọng trầm giọng nói.
"Lão tặc cứ ra đi, Vô Tâm ta có thể giúp ngươi không tiêu hao lớn trong 10 hơi thở."
Vô Tâm cười hề hề vung tay cho một đoàn hắc khí bám vào linh hồn Hạo Trung.
Hạo Trung thở dài hóa thành kim quang bay ra bên ngoài.
"Phong Kỳ Tàng Luân Trận."
Hạo Trung vung tay thay đổi 32 quân cờ từ thế trấn áp chuyển sang t·ấn c·ông, Hải Long bị 32 quân cờ phong hệ liên tục t·ấn c·ông phải lui về sau.
"Bốn."
Âm thanh của Vô Tâm vang vọng trong đầu của Hạo Trung.
"Kỳ Trận Tam Giác Phong."
Hạo Trung vung tay hóa ra ba quân cờ xếp thành hình tam giác, tam giác xoay tròn phóng ra cuồng phong sắc bén cắt vào da thịt Hải Long.
"Bảy."
Âm thanh của Vô Tâm một lần nữa vang lên.
"Phong Kỳ Thần Nguyên Ấn."
35 quân cờ hóa thành khối cầu nhốt Hải Long vào bên trong.
"Mười."
Âm thanh của Vô Tâm vừa dứt thì Hạo Trung cũng trở về thần thể Trần Lục.
"Haiz."
Vô Tâm sắc mặt tái nhợt thở dài, hắn sử dụng thuật pháp này lên người Hạo Trung là tiêu hao không ít hồn lực.