Chương 27: Trúc Âm giáng xuống.
Trần Lục liên tục chỉnh lửa cùng thúc đẩy pháp lực lôi điện vào bên trong lò luyện.
Đã bảy ngày trôi qua, Thiên Uyển vẫn ở bên cạnh chăm chú nhìn Trần Lục luyện đan.
"Hòa Cốt đan dung hợp."
Trần Lục mở mắt hai tay kết ấn vỗ mạnh vào lò, lò luyện xoay tròn sau đó phóng ra đan hương lan tỏa khắp phòng.
"Là đan dược gì vậy?"
Vô số đệ tử đang chuẩn bị luyện đan hay đang xem luyện đan đều đứng dậy nhìn, chỉ có những người đang tập trung luyện đan thì vẫn nhắm mắt, nhưng sắc mặt lại lộ ra vẻ tò mò.
"Luyện đan không thể bị quấy rầy."
Hạo Trung vung tay hóa ra một đạo kết giới phong hệ bao phủ chỗ luyện đan, khiến cho đan hương xông thẳng lên trời, không làm cho nó ảnh hưởng đến những người khác.
"Ngưng tụ."
Trần Lục thay đổi hóa thành vẻ cao ngạo bá đạo vung ra một luồng cuồng phong vào trong lò.
Thiên Uyển lần lại kinh ngạc, nàng phát hiện Trần Lục một lần nữa như thay đổi thành người khác.
Một hòn đảo giữa hư không Thiên Vân tông, trong hòn đảo có một cung điện gọi là Thiên Cung.
"Mùi đan dược này là loại giúp người ta áp chế tu vi để tu luyện một cảnh giới nào đó đến viên mãn."
Một người ngồi ở chủ vị ngửi được đan hương bốc lên từ trong không khí.
"Phải, nhưng chỉ có tông môn lớn hay thế gia lớn mới có thể luyện chế cho tiểu bối dùng, là ai đang luyện chế thứ đan dược này?"
Một vị trưởng lão Thiên Vân tông ngồi ở hàng vị thứ năm nói.
"Chúng ta mở ra Nhãn Vân xem thử là biết."
Một trưởng lão khác ngồi ở hàng đầu nói.
Lão phất tay liền có một quả cầu xuất hiện ở giữa cung điện, bên trong hiện ra hình ảnh của Trần Lục đang luyện đan.
"Là một đệ tử Thiên Vân tông đang luyện nó."
Ngũ trưởng lão lúc trước thất thanh lên tiếng.
"Đừng có bất ngờ."
Một âm thanh của thiếu niên vang lên, đám người nhìn lại thì thấy hai bóng người, một thấp, một cao từ phía dưới bay lên, đó là Hàn và Trúc lão.
"Điện hạ nói vậy là sao? Không bất ngờ làm sao mà được?"
Ngũ trưởng lão trợn mắt nói.
"Ha ha ha, đây là đệ tử của Trúc lão."
Hàn cười khúc khích phấn khởi nói.
Trúc lão phía sau thản nhiên nói:
"Ta chỉ mới cho hắn thử luyện đan dược này thôi, thành công e là chỉ hai phần."
Mấy trưởng lão nghe vậy cũng nhẹ yên tâm gật đầu, chỉ riêng người ở chính giữa là trầm mặt nói:
"Trúc lão, có thật đây là đệ tử của ông."
Trúc lão híp mắt cười hiền hòa nói:
"Phải, nghịch đồ tên là Trần Lục, đệ tử xuất sắc mà lão phu vừa nhận vào vài tháng trước, tông chủ có thắc mắt gì sao?."
Tông chủ của Thiên Vân tông vẻ mặt cười tươi lắc đầu, hắn xoay người quay trở về cung điện.
"Tiền bối, nếu không tới sớm thì hắn gặp chút nguy hiểm."
Hàn truyền âm cho Trúc lão.
"Chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm đâu."
Trúc lão lắc đầu thở dài, lão và Hàn xoay người rời đi.
"Trần?"
Tông chủ Thiên Vân tông khóe môi câu lên một nụ cười nguy hiểm.
"Ca lợi hại như vậy sao?"
Thiên Uyển nhìn lò luyện đan của Trần Lục đang liên tục biến hóa thì thầm nghĩ.
"Chà, Trần Lục ngươi nên giao ra Thiên Nguyên Trùng cho bọn ta, nếu không thì đừng trách."
Thiếu niên áo tím một lần nữa xuất hiện, hắn giờ đã mang theo 10 người nữa để phòng Trần Lục chạy thoát.
"Các ngươi muốn gì?"
Thiên Uyển cau mày nhìn đám người bao vây lò luyện đan của Trần Lục.
"Giao Thiên Nguyên Trùng ra hoặc là bị phế đi tay chân."
Thiếu niên áo tím cao ngạo nói.
"Vậy sao?"
Âm thanh cuồng ngạo bá đạo của Trần Lục vang lên, hoặc nói là Vô Tâm chiếm thể cất lời.
Bàn tay bấm pháp quyết hóa ra hai cái đầu quỷ hướng thiếu niên áo tím cắn tới.
"Tần Nhân, ngươi có vẻ rất thích gây náo loạn."
Trúc Âm từ trên trời giáng xuống, nàng mang theo dáng vẻ tuyệt đẹp như tiên làm biết bao người si mê.
"Trúc Âm tỷ, đây là việc của nội môn đệ tử bọn ta, từ khi nào mà tinh anh chân truyền lại để ý tới?"
Thiếu niên áo tím tên Tần Nhân vừa đánh với hai đầu quỷ vừa nói.
"Ta tới là vì tiểu muội của ta ở đây."
Trúc Âm mỉm cười thản nhiên nói.
"Vậy tỷ và tiểu muội của mình hãy đứng ở ngoài xem, chúng ta sẽ động vào hai người."
Tần Nhân nhìn Trúc Âm ra thỏa thuân.
"Ngươi nghĩ dễ vậy? Huynh ấy là ca ca của ta, thì sao ta có thể bỏ mặt huynh ấy."
Thiên Uyển rút trường thường mà Trần Lục đã tặng ra thủ thế.
"Vậy muội đừng trách ta."
Tần Nhân sắc mặt trầm xuống dùng toàn lực phá tan hai cái đầu quỷ.
"Haiz."
Trúc Âm thở dài nhìn Thiên Uyển, nàng biết Thiên Uyển chăm sóc Trần Lục một năm qua trong lúc hắn hôn mê, đã xem hắn như người nhà của mình.
Trúc Âm rút thanh kiếm bên hông ra bước lên một bước, nàng vung tay liền kéo 8 người vào trong chiến đấu.
Nàng tu vi là Tam Kỳ thượng giai nên có chiến đấu liên tiếp với mấy người Song Kỳ cảnh.
"Hồng Vũ Anh Hoa."
Trúc Âm vung kém chém ra những cánh hoa hồng nhạt, cánh hoa sắc bén như đao kiếm cắt vào da thịt đám đệ tử.
Đường kiếm bay muốn tuyệt mỹ đến cực điểm, Thiên Uyển cũng lao ra ngăn chặn Tần Nhân đang định đánh lén.
"Ở đây có vẻ vui, cho ta tham gia với."
Thiếu niên say rượu lúc trước đang bên ngoài xem náo nhiệt cũng bay vào quấn lấy hai người cuối cùng.
"Tần Nhân, đánh với nữ nhân có chút không đáng mặt đó, he he he."
Thiếu niên say rượu nhìn về phía Tần Nhân chế giễu nói.