Chương 35: Mộng Vân chết.
Cẩm Tú lấy ra cây rìu dung nhập vào một dòng thủy lưu, thủy lưu này bốc lên khói nghi ngút hiển nhiên rất nóng.
"Bà già như ta không chịu thua một tiểu quỷ đâu, Mộng Hoa Xuyên Tâm."
Mộng Vân rút ra một thanh kiếm màu hồng, chuôi kiếm là hình hoa sen vô cùng đẹp mắt.
Một kiếm chém ra mang theo cánh hoa sen bay múa, v·a c·hạm cùng rìu của Cẩm Tú.
Lưỡi kiếm gãy ra làm hai, một rìu cắt lìa cánh tay trái của Mộng Vân.
Bà cũng không chịu thua liền nắm lấy lưỡi kiếm bị gãy đâm vào tim của Cẩm Tú, sau đó xoay người đá lưỡi kiếm để nó đâm sâu vào tim.
Mộng Vân lui về sau sắc mặt tái nhợt nhìn cánh tay bị đứt, Cẩm Tú lui về sau liên tục hộc máu.
Nàng dùng tay đâm vào tim để đẩy lưỡi kiếm ra khỏi cơ thể, Mộng Vân con ngươi co rụt vô cùng kinh ngạc.
Bà thấy được v·ết t·hương ngay tim Cẩm Tú được mấy sợi chỉ đỏ liên tục chữa lành và khâu vá nó lại.
"Đây là sức phục hồi mà ma đã đem lại cho ta, c·hết đi bà già lắm chuyện."
Cẩm Tú đôi mắt hung ác nhìn Mộng Vân, mười ngón tay uốn lượn phóng ra mười sợi chỉ đỏ từ đầu ngón tay.
Sợi chỉ bay múa như hồ điệp xuyên hoa đâm vào người Mộng Vân, chưa dừng lại ở việc đâm vào người, mấy sợi chỉ còn len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể bà.
Mộng Vân đau đớn không hét thành lời bởi vì cuốn họng của bà cũng có sợi chỉ từ bên trong bóp chặt.
Cẩm Tú kéo mạnh thân thể Mộng Vân liền bị chia năm sẻ bảy máu văng tung tóe.
"Cổ Lang."
"Vu Binh."
Một con sói xám mang theo tan thương và một đoàn khí màu lục hóa thành một người toàn thân chiến giáp xông tới.
Sói xám thì cắn lìa đầu của Cẩm Tú còn vu binh chiến giáp thì chém đôi thân thể nàng.
"Tới trễ một bước."
Tà lão từ hư không hạ xuống trầm mặt nói.
"Con ả đó, thật là đáng kinh tởm."
Vụ Lạp Ma theo sát phía sau cũng là trầm mặt nói.
Hai người nhìn lại t·hi t·hể của Mộng Vân thì thấy mười sợi chỉ đó nhúc nhích như giun, những sợi chỉ thu về thân thể của Cẩm Tú với tốc độ cực nhanh làm hai lão có chút bất ngờ.
Mấy sợi chỉ chuyển động ghim vào cơ thể Cẩm Tú rồi từ từ nối lại thân thể bị cắn lìa.
Đầu của nàng thì bị nối ngược về phía sau, nhưng đột nhiên nó xoay lại vị trí cũ thì thấy nàng nở một nụ cười tà ác.
"Hừ, con nghiệt súc."
Vụ Lạp Ma hóa thành một đoàn khói xanh mang theo tu vi Ngũ Kỳ thượng giai lao tới.
Cẩm Tú sắc mặt biến đổi liền xoay người phóng đi, Tà lão cũng không định để nàng bỏ trốn liền đập cốt trượng xuống đất.
Một trận pháp từ hư không nổ vang mà xuất hiện, Cẩm Tú kinh sợ xoay người đổi hướng thì bị Vụ Lạp Ma đá bay vào trận pháp.
"Làm phiền một chút."
Một âm thanh từ trên không vang lên, một đống thịt hạ xuống rồi mọc ra vô số cái đầu thú nhô ra, có một người bạch y đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt dưới đang ngồi trên một cái đầu thú.
Một cái đầu thú trong số đó vươn tới nuốt lấy Cẩm Tú, sinh vật đó phóng ra mùi máu nồng nặc rồi hóa thành đống thịt bay mất.
"Đó là thứ gì?"
Tà lão che mũi nhìn đống thịt đã bay xa cau mày nói.
Vụ Lạp Ma trong đám huyết vụ chạy ra liên tục nôn thóc nôn tháo.
Khi hai lão xoay người nhìn lại thì vô cùng kh·iếp hãi, không biết từ khi nào mà xác của Mộng Vân lại biến mất không dấu vết.
Thời gian đống thịt kia xuất hiện rồi biến mất chỉ mới vài phút mà đã lấy đi xác của Mộng Vân không một tung tích.
"Chuyện này phải báo cáo với tông chủ rồi."
Tà lão xoay người ánh mắt vô cùng ngưng trọng nói.
Vụ Lạp Ma không cam lòng nhìn phía xa, lão cũng xoay người trở về.
Đống thịt bay tới một nơi vắng vẻ thì hạ xuống, Cửu Luân nhảy xuống khỏi đống thịt, một cái đầu thú vươn tới ngoài nôn ra Cẩm Tú.
Đống thịt kia co rút lại càng ngày càng nhỏ sau đó hóa thành hình người, đó là Vô Dục, hắn xoay người rời đi bỏ lại Cẩm Tú và Cửu Luân ở đây.
"Ngươi làm khá tốt nhiệm vụ lần này."
Cửu Luân nhìn Cẩm Tú vô tình nói.
"Im miệng."
Cẩm Tú lườm Cửu Luân một cái nói.
"Một con chó hoang thì nên cẩn thận miệng lưỡi của mình."
Cửu Luân nói hết câu đã xuất hiện phía sau Cẩm Tú, tay hắn chộp vào đầu của nàng nâng lên.
"Thứ gớm ghiết không còn lại gì trên thế gian này như ngươi, nên biết điều một chút, làm tốt việc của một con chó hoang đi."
Cửu Luân ném Cẩm Tú sang một bên rồi rời đi, nàng nhìn Cửu Luân với ánh mắt đầy oán độc.
"Ahahaha."
Một tiếng cười khúc khích từ trong cơ thể Cẩm Tú phát ra, nàng kinh hãi nhìn lại xung quanh sau đó quỳ xuống cung kính.
Sau lưng của Cẩm Tú chui ra một cái miệng lớn, nó nhô lên kề sát bên tai nàng nói:
"Nè nè, thần ngươi có thể g·iết được, nhưng Cửu Luân rất mạnh đó, mạnh hơn cả vị thần mà ngươi từng tôn thờ, nên bỏ cái ý định g·iết hắn đi, ahahaha."
Cái miệng đó cười khúc khích rồi biến mất, Cẩm Tú đứng dậy ánh mắt lạnh lùng.
"Thứ đó thật là ồn ào, mỗi lần xuất hiện lại cười và nói nhiều như vậy."
Cẩm Tú than thở hướng về nơi khác mà bước đi.