Chương 37: Sông Tô Lịch.
"Trúc lão, ca ca, chúng ta phải chuẩn bị lên đường thôi."
Thiên Uyển vẫy tay với hai người nói.
Trúc lão vỗ vai Trần Lục mỉm cười, hắn nhẹ gật đầu rồi hóa thành vải đỏ uốn lượn mang theo Thiên Uyển bay đi.
"Thật mong mỏi tương lai của đứa bé đó, không biết sẽ mạnh đến đâu nhỉ."
Hàn không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Trúc lão nghiêng đầu nhìn hướng Trần Lục rời đi.
"Ai mà đoán trước được tương lai chứ."
Trúc lão chấp tay sau lưng bước đi thản nhiên nói.
"Ờm."
Hàn nở một nụ cười sau đó biến thành bộ dáng Cửu Xuân rời đi.
Nhóm sáu người của Trần Lục đã tập hợp đầy đủ, ai cũng mang theo chiến ý nồng đậm.
Tân Phùng bước lên bục giảng nhìn xuống đám học sinh, hai bên là thập nhất và thập nhị trưởng lão.
"Chuẩn bị rồi."
Ninh Thế Lan nhìn lên bục giảng, đám người cũng tập trung nhìn về phía ba vị trưởng lão.
"Chúng ta sẽ mất vài tháng để đến được Nam Vực bằng chiến thuyền, các ngươi hãy tới sông Tô Lịch tập trung đi."
Tân Phùng xoay người hóa thành một đạo kim quang bay đi cùng hai vị trưởng lão.
"Tô Lịch sao?"
Cửu Xuân và Trúc Âm dường như cùng lúc nhẹ giọng nói.
Cả hai liếc nhìn nhau trong ánh mắt như phát hiện ra điều gì từ đối phương.
Nhóm người xuất phát từ nội môn đệ tử ra bên ngoài ngoại môn, sau đó vượt qua một khu rừng nhỏ và vài dãy núi nhỏ mới tới được bên ngoài Thiên Vân tông.
Cách nơi này năm dặm có một con sông lớn trải dài vô tận, dòng nước chảy siết có thể nhấn chìm mọi vật rơi vào.
"Vậy phía xa kia chính là sông Tô Lịch."
Trần Lục ánh mắt nhìn tới bờ sông có chút kinh ngạc.
"Sông Tô Lịch kéo dài vô tận, dù là đến Nam Vực nơi tận cùng của đại lục vẫn chưa thấy đoạn cuối."
Trúc Âm mỉm cười giải thích cho Trần Lục.
"Yêu thú tồn tại vô tận với đa dạng chủng loài và thuộc tính, dưới đáy sông có thể tồn tại sinh vật Lục Kỳ."
Cửu Xuân bên cạnh cũng bổ sung thêm một chút.
Đoàn người hơn ba ngàn nhân số hướng tới sông Tô Lịch mà cất bước.
"Chúng ta sắp được chiêm ngưỡng dòng sông lớn nhất đại lục rồi."
Trụ Phong uống ngụm rượu bước chân khập khiển nói.
Mất nửa ngày trời tất cả mới tới được bờ sông Tô Lịch hùng vĩ trải dài vô tận, chờ đợi bọn họ là hơn mười chiến thuyền đang neo đậu trên con sông chảy siết.
Tân Phùng đứng ở một vách đá nhìn đám đệ tử đã tập trung đầy đủ, có một số đệ tử b·ị t·hương từ nhẹ đến nặng.
Trên đường tới sông Tô Lịch đã chạm trán không ít yêu thú cường đại.
"Được rồi, toàn bộ theo chỉ thị của thập nhất và thập nhị trưởng lão mà lên thuyền."
Tân Phùng bay vào chiến thuyền dẫn đầu, hai vị trưởng lão thì phân bố từng đám người vào trong thuyền.
Đa số đều là theo nhóm sáu người, chỉ có một vài nhóm bốn người và ba người, còn lại là một thân một mình trên thuyền.
Mỗi một chiếc thuyền đều có hai đội mạnh nhất trấn thủ làm thuyền trưởng và thuyền phó.
Toàn bộ đều sẽ dưới mệnh lệnh của thuyền trưởng và thuyền phó, còn các thuyền trưởng sẽ dưới lệnh của ba vị trưởng lão.
"Chậc chậc, Trần Lục nhìn một chút thuyền đối diện đi."
Trụ Phong mỉm cười nhìn cái thuyền đối diện, Trần Lục liếc mắt thì thấy nhóm người của Tần Nhân đang nhìn mình.
Trần Lục nhếch môi bàn tay khoe cong lên rồi búng ra, một luồng gió xoẹt ngang cắt đứt đai lưng của Tần Nhân làm cho quần của hắn rơi xuống.
Trên chiến thuyền đối diện vô số người cười to sảng khoái, còn nhóm người của Tần Nhân thì xấu hổ cúi đầu.
"Thằng khốn."
Tần Nhân hóa thành tử quang lao tới chiến thuyền của Trần Lục.
"Quay lại."
Một âm thanh trầm thấp vang lên, khí tức áp đảo trấn nhíp Tần Nhân rơi xuống đất.
Một thiếu niên sau lưng có đại đao bước tới nhìn sang thuyền đối diện.
Đó là thuyền trưởng của thuyền Tần Nhân, hắn tên là Điền Tông tu vi Tam Kỳ thượng giai.
"Ngươi là muốn gây chuyện với người trên thuyền của Điền mỗ."
Điền Tông lạnh lụng nhìn Trần Lục bên kia, hắn nhận ra được kẻ ra tay là Trần Lục.
"Chỉ là mua vui cho các đệ tử trước khi ra khơi thôi, Điền Tông ngươi cần gì lạnh lùng như vậy."
Một thiếu niên cầm quạt phe phẩy ở mạn thuyền cười nói.
Hắn là thuyền trưởng của con thuyền Trần Lục đang ở, tên là Lý Hiên Ân.
"Tên họ Lý nhà ngươi là muốn khiêu khích ta?"
Điền Tông sắc mặt băng lãnh nhìn thiếu niên đang phẩy quạt.
"Khiêu khích sao?"
Lý Hiên Ân nhếch môi nhìn Điền Tông, cả hai ánh mắt v·a c·hạm đột nhiên tu vi Tam Kỳ thượng giai bộc phát.
Nước xung quanh ào ào cuộn trào làm những chiến thuyền xung quanh cũng lắc lư theo.
"Ây chà."
Một âm thanh từ phía khác xuất hiện, là một thiếu niên toàn thân áo bào xám khói.
Giọng nói vừa vang lên thì khí tức của hai người liền thu liễm lại rồi xoay người rời đi.
"Tứ Kỳ?"
Trần Lục con ngươi co rút khi nghe Hạo Trung phán đoán tu vi của thiếu niên áo bào xám khói kia.