Chương 42: Tam đại cường giả.
Cái gọi là cường giả viên mãn Tứ Kỳ cảnh cũng bị một con Trùng Long Viêm ép vào đường cùng.
Sức khôi phục của nó dường như đạt đến tám phần, dù có bao nhiều v·ết t·hương cũng dễ dàng khôi phục lại.
Trần Lục mới vừa đột phá không lâu lại phải tiếp tục chiến đấu với đợt yêu thú hung hăng hơn trước.
Vô số đệ tử mệt mỏi muốn c·hết nhưng vẫn phải luân phiên bảo vệ nhau, thứ bọn họ hi vọng cũng chỉ là được sống thêm vài khắc trên cái thế giới này.
Thiên Uyển b·ị t·hương đã được đưa đến một góc an toàn, Trúc Âm trầm mặt ngồi cạnh nàng cũng mình đầy thương tích.
Trụ Phong thì cùng Ninh Thế Lan trốn ở một góc khác, cả hai cũng đã b·ị t·hương không nhẹ.
Từng đợt lại từng đợt yêu thú t·ấn c·ông khiến cho hai chiến thuyền thất thủ mãi mãi chìm vào dòng sông Tô Lịch.
"Độc Hóa Rết Ảnh."
Tần Nhân rít lên một tiếng phẫn nộ hóa thành một con rết cao chục trượng, điên cuồng cắn xé yêu thú đang lao tới.
Đội của Tần Nhân đã hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ còn một mình hắn.
Trần Lục trong mắt tràn đầy mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật dài, nhưng hắn đã cố cắn đầu lưỡi chảy máu để tỉnh táo hơn.
"Không chịu nổi sao?"
Trần Lục ánh mắt băng lãnh liếc sang con rết khổng lồ liên tục vùng vẫy trong biển yêu thú.
"Tử Lôi Giáng Thế, Huyết Lôi Trùng Thiên."
Trần Lục phun máu lên hai tay kết pháp ấn tạo ra hai dòng điện khác biệt, một lôi điện màu tím thì vụt thẳng lên trời tạo ra mây sét ngập trời.
Lôi điện màu đỏ như là sương khói lan tỏa khắp nơi tạo ra huyết sương mờ ảo.
"Oanh tạt đi."
Trần Lục thở ra một hơi dài vô cùng mệt mỏi, biển lôi phía trên giáng xuống, huyết sương chớp động phóng ra huyết lôi.
Vô số yêu thú bị oanh thành sương máu, nhưng yêu thú từ Song Kỳ trung giai trở lên thì chỉ b·ị t·hương nhẹ.
Trần Lục đỡ lấy Tần Nhân kiệt sức b·ất t·ỉnh, hắn nhanh chóng đỡ lấy thiếu niên rồi đi tới một góc khuất ở thuyền ngồi xuống.
Toàn thân máu chảy và ánh mắt tuyệt vọng không cam lòng, hắn còn chưa báo thù cho gia tộc, chưa làm được những lời mình đã hứa với cha và chưa bảo vệ tốt cho tiểu muội Thiên Uyển.
Ánh mắt Trần Lục mơ hồ rồi hóa thành đen tối vô tận nuốt trọn hắn vào bên trong.
"Khốn kh·iếp! Lũ súc sinh."
Tân Phùng gầm to bạo phát tu vi đến cực hạn lao vào chém g·iết yêu thú phía dưới để bảo vệ đám đệ tử còn sót lại.
Thập trưởng lão không để ý liền bị một cái đuôi khổng lồ quất tới, khiến thập trưởng lão bay đập vào đất liền trọng thương.
Trùng Long Viêm nâng thân hình dài vài trăm trượng ra khỏi mặt nước rít gào, đầu rồng há to liên tục gầm và nhả ra huyết khí.
"Huyết tẩy."
Thập nhất trưởng lão đặt tay lên trán nụ cười thê lương nói.
Cả đám đệ tử và yêu thú dừng việc chém g·iết nhìn lên sinh vật với hàng ngàn con mắt đang liên tục chuyển động.
"Thiên Vân tông lại yếu đến như vậy sao?"
"Lão phu tới kịp chứ?"
"Con quái vật này cũng thật là biết chọn cách xuất hiện."
Ba bóng người xuất hiện ở ba mũi tàu của ba chiến thuyền khác nhau.
Một là nữ tử lục y trang nhã mang theo khí thế bá đạo.
Lão già mù một bên mắt và cánh tay phải đầy xẹo do một vật gì đó gây ra.
Cuối cùng là một nhân thú thuộc loài mèo với sắc mặt ngưng trọng.
Tân Phùng nhìn ba bóng người kia thì mỉm cười lắc đầu, thập nhất và thập nhị trưởng lão cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Đây là ba vị cao thủ ẩn danh đã lâu của Thiên Vân tông, mà ngay cả tông chủ cũng ít khi gặp, tiện đường liền tới ứng cứu.
Nữ nhân lục bào là Triệu Phi, lão già đầy sẹo chột mắt là Đường Túc, nhân thú hình mèo là Tố Tần, tu vi đều là Ngũ Kỳ viên mãn.
Ba người tách ra đứng theo hình tam giác bao vây Trùng Long Viêm bên trong, bọn họ tung ra mỗi một đòn đều làm con sâu khổng lồ này lắc lư kịch liệt.
Nhưng chỉ là lắc lư chứ không thể làm nó sụp đổ hoàn toàn.
"Gào!"
Trùng Long Viêm gầm lên một tiếng phẫn nộ làm cho huyết khí dày đặc bắt đầu hỗn loạn và lan ra với tốc độ cực nhanh.
"Thứ gớm ghiết này ngủ say đã năm trăm năm, điều gì đã khiến nó thức tỉnh chứ?"
Tố Tần cau mày vung tay tạo ra một đạo hào quang vàng kim như là lốc xoáy hút lấy đám huyết khí.
"Ai mà biết được chuyện gì đang xảy ra, tiêu diệt nó một lần và mãi mãi trước đã."
Đường Túc lắc đầu tay bấm pháp quyết vung ra vô số v·ũ k·hí đâm tới những con mắt của Trùng Long Viêm.
Triệu Phi không nói lời nào hóa thành bạch quang bay xung quanh Trùng Long Viêm tạo ra một cái trận pháp.