Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trở Về Thiên Sơn

Chương 7: Luyện thể.




Chương 7: Luyện thể.

Bạch Linh lúc này mới nhảy ra từ trong áo của Trần Lục, nó lần này đã có chút ổn hơn trước khá nhiều.

"Ngươi thật vô dụng."

Một âm thanh của hài đồng vang lên.

"Là ai?"

Trần Lục nhìn xung quanh tìm kiếm âm thanh vừa phát ra.

Hắn phát hiện ra một điều gì đó, liền quay đầu nhìn Bạch Linh rồi trợn to mắt.

"Ngươi biết nói?"

Trần Lục nhìn Bạch Linh hơi gấp gáp nói.

"Là lão tử nói đây, đừng có gọi ta là Bạch Linh, Bạch Linh nghe như tên của nữ nhân vậy."

Bạch Linh ánh mắt giận dữ nhìn Trần Lục nói.

Trần Lục ngã ngửa về sau vô cùng kinh ngạc, hắn bật dậy nói:

"Ngươi ngay từ đầu nếu không muốn cái tên Bạch Linh thì có thể mở miệng ra để nói mà."

Bạch Linh hất cằm cao ngạo nói:

"Lão tử lúc đó thấy ngươi không xứng để lão tử nói chuyện."

Trần Lục trợn mắt há hốc mồm nói:

"Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Nếu ta biết ngươi cao ngạo như vậy thì sớm đã cho ngươi vào miệng sói rồi."



Bạch Linh ngẩn đầu cao ngạo nói:

"Do ngươi ngu thôi, lão tử làm gì cần một tên nhân tộc thấp hèn cứu chớ."

Trần Lục lúc này tức đến muốn hộc máu, nếu hai tay hắn không bị gãy và lệch xương bã vai thì con hươu này đã bị bỏ vào nồi đem đi hầm rồi.

"Ngồi yên đi tên nhân tộc thấp hèn, lão tử sẽ giúp ngươi khôi phục lại hai cái tay què đó."

Bạch Linh giọng trở nên nghiêm túc nói.

Trần Lục cũng không hỏi nhiều mà ngồi xuống nhìn con hươu nhỏ, Bạch Linh phát ra lam quang kì lạ thẩm thấu vào cơ thể Trần Lục.

Cơ thể hắn bắt đầu khôi phục với tốc độ kinh người, ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

"Hừ, giúp ngươi tới đây thôi, ta mệt rồi cần nghỉ ngơi."

Bạch Linh nhảy vào trong áo của Trần Lục rồi ngủ th·iếp đi.

Trần Lục cũng là ngơ ngác một chút rồi đứng dậy khởi động thân thể, quả nhiên đã hoàn toàn khôi phục rồi.

"Bạch Linh, ngươi cũng thật là thần bí đi."

Trần Lục nhẹ giọng nói, hắn hai tay hóa ra Huyết Tử Lôi Hủy Thiên Diệt Địa, tay phải là huyết lôi nồng đậm có vài tia tử lôi, còn tay trái hắn là tử lôi nồng đậm có vài tia huyết lôi.

Một bên là hủy thiên, một bên là diệt địa, chiêu thức mà Trần Lục thi triển ra đã bắt đầu lộ ra uy lực kinh khủng có thể sánh ngang một đòn toàn lực của Nhất Kỳ trung giai.

Hai tay vỗ lên huyết kỳ làm cho mắt đất nứt ra mỗi lúc một nhiều hơn, Trần Lục cũng bị lôi điện đánh vào thân tuy rất đau, nhưng cũng mang lại một cảm giác có chút thay đổi cho thân thể.

"Lôi điện này đánh vào người, làm cho ta có chút cảm giác như muốn thay da đổi thịt."

Trần Lục lui về phía sau nhìn vào lôi điện đang còn đọng lại trong hư không.



"Không lẽ thứ này có thể tôi luyện thân thể."

Trần Lục đã nhìn ra được điều kỳ lạ này, lôi điện đánh vào có cảm giác như thay da đổi thịt là hắn đã có điều nghi hoặc trong lòng.

Hào quang mờ nhạt bí ẩn lại một lần nữa trùm lên người Trần Lục, mắt hắn trở nên mơ hồ một lần nữa đã hóa thành thiếu niên lười biến.

"Tôi luyện thân thể để trở thành Nhập Kỳ thượng giai có rất nhiều cách, dùng hỏa để tôi luyên thân thể hoặc là thủy để luyện thể, rất nhiều thuộc tính có thể giúp ta luyện thể trở thành Nhập Kỳ thượng giai."

Trung niên giảng giải rồi có chút ngưng lại, mặt trung niên trở nên nghiêm túc nói:

"Tu luyện thân thể đến viên mãn chỉ có lôi hệ mới làm được điều này, lôi hệ từ xưa đến nay là thứ luyện thể hạng đầu, cũng là thứ có sức p·há h·oại khủng kh·iếp nhất, nếu con có thể tôi luyện thân thể ở môi trường lôi điện thì khả năng rất cao sẽ trực tiếp trở thành một Nhất Kỳ."

Thiếu niên đã bắt đầu cất giọng hỏi:

"Phụ thân, vậy người luyện thể là thuộc tính gì?"

Trung niên xoa đầu thiếu niên trẻ cười nói:

"Ta chỉ luyện thể bằng phong hệ, không có cơ duyên gặp được lôi hệ trong môi trường tự nhiên, trừ khi là thiên đạo giáng kiếp mượn nhờ vào nó để luyện thể, vi phụ đã chuẩn bị sẵn cho con một môi trương lôi điện nhân tạo rồi, tuy hiệu quả trực tiếp đột phá Nhất Kỳ giảm, nhưng cũng đủ luyện thân thể con đến viên mãn của Nhập Kỳ."

Thiếu niên có chút tò mò về lôi điện nhân tạo liền hỏi:

"Vậy thứ lôi điện nhân tạo đó là gì vậy? Phụ thân nói cho con biết được không?"

Trung niên do dự một chút mới nói:

"Được rồi, nhưng con phải hứa với ta là không nói cho ai biết ngoài hai cha con ta thôi."

Thiếu niên gật đầu như gà mổ thóc, hắn mắt sáng rực lắng nghe phụ thân nói.

"Lôi điện nhân tạo là do ta đã dùng một cái trứng rắn tạo ra, vi phụ đã dùng pháp lực cưỡng chế nó dung hợp với một cái không gian trữ vật, mà bên trong không gian trữ vật này có một cây lôi kỳ đã tồn tại trăm năm, lôi điện tích trữ trong nó vô cùng mạnh và nhiều, giờ cái trứng đó đã nở và được thả vào một khu rừng dưới núi rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai năm sau nó đã phát triển rất lớn và cha con chúng ta có thể bắt nó, dùng lôi điện trong thân thể nó để luyện thể của con."



Trần Lục trở về thật tại, hắn nhìn cây lôi kỳ này rồi nhìn cảnh vật rộng lớn xung quanh.

"Đây là con rắn mà phụ thân đã chuẩn bị cho ta sao?"

Trần Lục sắc mặt có chút chua xót nói.

Ký ức của hắn đa phần đều đã mất đi hoặc là mơ hồ, chỉ nhơ được hình ảnh cuối cùng là gia tộc bị xâm chiếm.

Giờ từng cái ký ức mơ hồ đã hiện rõ, hắn đã biết ký ức này là do phụ thân âm thầm lưu lại cho hắn, vì hắn vốn lười học tập rất mau quên, nên phụ thân đã lưu lại chúng những lúc cần thiết sẽ bị động hiện ra.

"Ký ức của ta cũng đã bị cha phong ấn rồi, khi thực lực vượt lên cha mới có thể tự mình phá hủy phong ấn nhớ lại mọi chuyện."

Trần Lục thở dài nói.

Hắn không tiếp tục đánh vào huyết lôi kỳ nữa, Trần Lục nhắm mắt lại ngồi xếp bằng trên đất, hắn điều khiển lôi điện của mình dẫn dắt huyết lôi đánh lên cơ thể.

Từng cơn đau như nghiền xương thành mảnh vụn, hắn miệng tràn ra máu tương nhưng vẫn kiên cường chịu đựng.

Quả thật lôi điện làm cho cơ thể hắn có cảm giác thay đổi, nhưng đi kèm với nó là sự thống khổ khó nói bằng lời.

Trần Lục liên tiếp bị 32 đạo huyết lôi đánh vào, cơ thể tản ra mùi cháy khét còn có chút máu tanh.

Đột nhiên toàn bộ huyết lôi ngưng tụ lại trên trời cao, tạo thành một biển huyết lôi đáng sợ đến cực điểm.

Trần Lục cũng là đứng thẳng người ánh mắt tràn đầy kh·iếp hãi nhìn lên biển lôi.

Một đạo lôi điện đánh xuống, nó hướng về phía bụng của Trần Lục nơi mà Bạch Linh đang ngủ say.

Trần Lục b·ị đ·ánh lúng xuống mặt đất một khoảng lớn, tiếp theo đó lại thêm một đạo lôi đánh xuống.

"Ta phải c·hết sao?"

Trần Lục tuyệt vọng nhìn biển lôi điện trên trời nói.

Biển lôi điện phía trên liên tục đánh ra vài đường lôi kinh người đến đạo thứ 9 thì dừng lại, biển lôi tiêu tán để lại đó là Trần Lục đang nằm bất động toàn thân cháy đen.