Chương 99: Vòng loại ngày 1 kết thúc.
Tần Nhân chuyên dùng độc và những đòn á·m s·át, hắn khá chật vật khi đối thủ liên tục tiếp cận, không cho cơ hội hắn dùng những đòn t·ấn c·ông kia.
Thiên Uyển thì nhẹ nhàng hơn một chút, nàng đã đụng chạm một tên Tam Kỳ sơ giai, giao thủ một vài chiêu nàng đã chiến thắng.
Phỉ Lan chiến đấu cũng đã thoải mái được một chút, Sa Tử vẫn là dễ dàng có được chiến thắng.
Hạ Huyền Nhi thì gặp được đối thủ khá giỏi về mặt phòng thủ, nên vẫn còn chưa thắng bại.
Tầng dưới Đoàn Kỳ đang đánh với đối thủ thứ ba của mình là Hồng Lệ, cả hai có chút bất đắc dĩ nhìn nhau, lần này lại phải tranh đoạt với người của mình.
"Cũng là số phận an bài rồi, chúng ta đấu một chút xem sao."
Hồng Lệ thở ra một hơi rút kiếm trong vỏ ra, Đoàn Kỳ mỉm cười toàn thân bốc lên độc khí.
Bàn tay hóa chỉ điểm về phía trước, một con độc trùng trăm trượng nhe răng nanh cắn tới, Hồng Lệ kiếm chém hư không tạo ra từng đợt gợn sóng, gợn sóng cắt ngang cự trùng làm nó bị tách ra từng mảnh, máu tươi phun ra ăn mòn đất đá.
Đoàn Kỳ ngón tay đâm tới như một mũi tên độc, Hồng Lệ nâng kiếm liền có cánh hoa bay múa thổi quét, từng đạo cánh hoa trở nên sắc bén như kiếm vây Đoàn Kỳ vào trong.
"Nộ Độc."
Đoàn Kỳ hai tay vỗ mạnh xuống đất tạo ra độc khí thổi quét đánh bay cánh hoa, Hồng Lệ kiếm ý bay múa xua khói độc.
"Chi Hoa Linh Nguyệt Kiếm."
Cánh hoa bay múa chuyển động kết lại thành hình bán nguyệt, ở giữa bán nguyệt ngưng tụ một đạo kiếm ý mỹ lệ vô cùng.
"Chưa gì đã chơi sát chiêu rồi, Thương Vương Loạn Xà."
Đoàn Kỳ nâng lên cây thương hội tụ pháp lực và độc khí, hiện lên hư ảnh song xà quấn lấy nhau.
Hồng Lệ chưởng ra một kiếm, Đoàn Kỳ dùng quyền đấm mạnh vào cán thương đâm tới.
Cả hai v·a c·hạm khói bụi ngập trời độc khí lan tỏa ra tứ phía, Đoàn Kỳ tay hóa trảo vồ tới trước Hồng Lệ kiếm ngưng tụ chém đến.
Hồng Lệ chuẩn bị tới thì cơ thể t·ê l·iệt làm nàng mất cảnh giác, một trảo vồ tới đánh nàng phun máu bay ra sàn đấu.
Đoàn Kỳ chiến thắng, nhưng hắn không đợi trọng tài công bố đã chạy xuống lấy thuốc giải độc và đan dược chữa thương cho Hồng Lệ.
"Ngươi cũng thật là mạnh."
Đoàn Kỳ cười cười nhìn Hồng Lệ nói, Hồng Lệ cũng chỉ lườm hắn nói:
"Nếu ta không hít phải độc khí, thì chúng ta tỉ thí chưa biết ai thắng ai."
Đoàn Kỳ gật gật đầu tán thành với lời của nàng nói, độc khí mà b·ị đ·ánh tan hòa vào không khí, hít thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu thời gian kéo dài thì đối thủ sẽ bị t·ê l·iệt mà mất cảnh giác, như Hồng Lệ lúc nãy vậy.
Huệ Chi sắc mặt tái nhợt lui về sau một bước, thanh niên cầm chiến phủ thân hình to lớn đắc ý nói:
"Ngươi nên nhận thua đi, chiến phủ của ta trước giờ xuất ra đều phải uống máu người đấy."
Huệ Chi lắc đầu cười nói:
"Tự tin cũng là một điểm tốt, nhưng tự tin thái quá thì rất dễ bị tự tin hại ngược lại đấy, Ý Kiếm Tam Liễu."
Sau lưng huệ chi xuất hiện một cây liễu, nó vung lên ba cành cây hướng phía thanh niên cầm chiến phủ.
"Chiến phủ của ta cũng có thể dùng để chặt cây đấy."
Thanh niên cười khinh bỉ vung chiến phủ chém xuống, nhưng nơi hắn chém xuống lại là mặt đất, cành liễu từ hai bên quấn chặt lấy hắn, Huệ Chi xuất kiếm khí thế kinh người đâm tới.
"Ta thua, ta thua, dừng lại."
Thanh niên cầm chiến phủ bị cành liễu trói chặt sợ hãi nhìn phía trọng tài hô to.
Huệ Chi thật không nghĩ tới kẻ trước mắt lại tự tin một búa bổ hư ảnh cây liễu của mình.
Tuyết Ánh hào quang lập lòe liên tục t·ấn c·ông về nữ tử chiến giáp trước mắt, trường thương trong tay nữ tử chiến giáp chém ra kim quang ngăn thế t·ấn c·ông như vũ bão của Tuyết Ánh.
"Nhật Quang Thiên Pháp."
Tuyết Ánh bao lên không trung giữa vung ra một đạo cự chưởng, cự chưởng hư ảo mang theo sức nóng như mặt trời giáng hạ.
Nữ tử chiến giáp một kích b·ị đ·ánh bay trọng thương, nàng có chút không cam lòng nhìn Tuyết Ánh thắng.
Cách đó cũng không xa, Tuyết Nguyệt ám quang lưu động đánh tới trung niên nam tử thân mặc hoàng bào, là người của hoàng thất Nam Vực.
"Cô nương lợi hại."
Trung niên nam tử hừ lạnh một chưởng vỗ về phía trước, pháp lực hồi tụ một đầu mãnh hổ.
Tuyết Nguyệt trường kích đảo quanh quét ra một thân ám quang mờ nhạt mà tuyệt diệu, mãnh hổ và ám quang v·a c·hạm bức lui cả hai về phía sau.
"Lưu Nguyệt Ám Dạ Quang."
Tuyết Nguyệt vỗ tới một chưởng mang theo ám quang kinh người.
"Đế Hổ Hoàng Thân."
Trung niên nam tử áo bào không gió mà bay toàn thân hiện lên một màu vàng đất, tay hóa trảo lao tới với uy thế hung mãnh của hoàng thất.
Hai bên vừa chạm đã thấy Tuyết Nguyệt bay vụt ra ngoài phun máu ngất đi.
Tuyết Ánh chạy tới ôm lấy Tuyết Nguyệt, mau chóng cho nàng ngậm một viên đan dược.
Đoàn Kỳ và Hồng Lệ sát khí khóa chặt trung niên, hai bên trái phải lập tức động thủ với trung niên.
"Không biết phép tắc sao?"
Trần Lục ở tầng trên thấy được cảnh này liền hừ lạnh vung tay, một đạo cuồng phong rít gào tách hai người ra khỏi trung niên nam tử.
"Sư thúc!"
Hai người nhìn về phía Trần Lục ánh mắt có chút không hiểu, Trần Lục thản nhiên nói:
"Nếu muốn xã hận thì nên đánh một một với hắn trên sàn đấu, đừng có làm ra mấy hành động thiếu suy nghĩ đó."
Hắn phất ống tay áo xoay người rời đi, trong ánh mắt có chút thất vọng về mấy người ở đó.
"Kỳ Giả Chiến vòng loại ngày 1 đã kết thúc, mời các tông môn, thế gia và các đệ tử tham gia Kỳ Giả Chiến nghỉ ngời một chút."
Lão già áo bào xám khi thấy một ngày đã kết thúc liền thông báo, các đệ tử nhanh chóng ngồi xuống tại chỗ chữa thương hoặc là khôi phục pháp lực.
Cảnh tượng này có chút giống những người tỵ nạn không chỗ ở, ngồi ở trên đất nghỉ ngơi.