Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 5 - Chương 4




Ta không hề nhường huynh ấy, kiếm quanh nhanh chóng xuất hiện, dưới chân di chuyển theo bộ pháp ta vừa mới học, không dùng linh khí, thật sự chỉ dùng kiếm.

Trong lúc kiếm quang va chạm, ta bắt được thời cơ, đánh rơi kiếm của huynh ấy.

Đại sư huynh có vẻ mệt mỏi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Một chiếc khăn tay xuất hiện, lau mồ hôi trên thái dương huynh ấy.

Ta ngẩn người, huynh ấy cũng thế.

Chúng ta quay đầu lại, thấy Vãn Nhĩ Nhĩ đang đứng dưới đài, linh khí trên người tản ra, ai đứng cạnh nàng ta sẽ thu được chỗ tốt, đây là lợi ích khi đột phá Kim Đan mang lại.

Người xung quanh đều nhìn chúng ta.

Thực ra, trên đường đi tới đây ta đã nghe rất nhiều chuyện về nàng ta.

Vừa vào tông môn đã nhảy qua Luyện Khí Kỳ, liên tục Trúc Cơ và Kim Đan, là con cưng của trời, sao lại làm ra chuyện hãm hại đồng môn được? Huống chi, Tiên Minh đã tra rõ sự việc, tiểu sư muội này ngọt ngào đáng yêu như thế, sao không quan hệ tốt với nàng ta một chút?

Đại sư huynh nhíu mày, nàng ta bất an thu tay lại, cúi đầu nói: “Đại sư huynh, lúc đầu ta không tìm ngươi, là vì ta không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào…”

Nàng ta cắn răng, dáng vẻ tự trách: “Trước đây, là ta tự xông vào rừng trúc, tự chủ động làm quen ngươi, lại thật sự cho rằng bản thân có thể trị khỏi cho ngươi… Nếu không phải sớm phát hiện ra thì ta đúng là tội đáng muôn chết. Đây là sai sót của ta, ta cũng rất đau lòng, nhưng chuyện cũng đã qua rồi, ngươi có thể cho ta một cơ hội bù đắp không?”

Đại sư huynh im lặng, mái tóc trắng buộc lên cao đã rủ vài lọn xuống chóp mũi, người xung quanh nghe vậy cũng gật đầu, dù sao đây cũng là một lời xin lỗi rất chân thành.

Ta thu Ngọc Long kiếm lại, khẽ lên tiếng: “Vãn Nhĩ Nhĩ, ngươi biết tác hại mà sai sót của ngươi mang đến không? Nếu không phải bị phát hiện kịp thời, đại sư huynh sẽ trở thành khôi lỗi, không có thần trí, giết chết sư huynh đệ trong môn phái, trở thành người bị cả chính đạo và ma đạo phỉ nhổ, cuối cùng sẽ chết dưới kiếm của ai đó…”

Sắc mặt Vãn Nhĩ Nhĩ trắng bệch, lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó hoảng hốt lùi lại hai bước: “Thật xin lỗi.”

Đại sư huynh ngăn ta lại, lắc đầu nói: “Không cố ý thì thôi, không cần phải xin lỗi. Tiểu sư muội Triều Châu của ta chỉ là quá lo lắng cho ta, ngươi đừng để bụng, đều là đệ tử của Phù Lăng Tông cả.”

Nàng ta ngơ ngác, cảm kích gật đầu.

Đại sư huynh không muốn ta vì huynh ấy mà đắc tội với người khác.

Ta lại mở miệng: “Nhĩ Nhĩ sư muội, hay là ngươi tỷ thí một trận với ta đi, kiếm tu như ta đều dùng kiếm để xử lý mọi chuyện, cho dù là thắng hay thua cũng sẽ xóa sạch hiềm khích.”

Đại sư huynh nhường lại sàn đấu cho chúng ta, Ngọc Long kiếm tức giận rung lên, chỉ có ta biết, đây là chấp niệm.

Khi nàng ta rút cây kiếm lớn kia ra, cảm giác hiếu chiến dâng lên trong lòng ta.

Ta đã từng thua dưới cây kiếm này một lần.

Lần đó, nàng ta còn chưa bước vào tu chân giới, mà ta, đã là Kim Đan.

Lần này, ta tu luyện đến mức không còn linh lực, còn nàng ta lại là Kim Đan.

Tình huống đảo ngược như vậy, thật sự là vô cùng công bằng.

Cho nên, ta phải thắng!

Đệ tử xung quanh ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều nín thở quan sát.

Có đệ tử bày ra bàn cá cược: “Triều Châu đối đầu Vãn Nhĩ Nhĩ, mọi người cược đi. Ui chao, sao không ai cược Triều Châu sư tỷ vậy?”

Một túi thượng phẩm linh thạch đặt ở bên phía Triều Châu, đại sư huynh hờ hững nói: “Cược Triều Châu.”

Ta không rảnh quan tâm mấy chuyện này, lần này không phải ta tấn công trước, là Vãn Nhĩ Nhĩ, nàng ta thay đổi chiến thuật phòng thủ ngày xưa.

Trọng kiếm trong tay nàng ta vung lên cao, phong cách này thật sự rất giống sư phụ Ngọc Dĩ của nàng ta.

Nàng ta rất nhanh đã đến trước mặt ta, hai thanh kiếm va chạm vào nhau, ta bị chấn động đến lùi bước, nàng ta cũng không khá hơn là bao, rút lui hai bước.

Vãn Nhĩ Nhĩ lộ vẻ nghiêm túc, cười nói: “Kiếm của sư tỷ thật lợi hại, không dùng linh lực cũng có thể ngăn cản ta.”

Khi nàng ta nói chuyện, ta đã chuẩn bị chiêu tiếp theo, loại bỏ tất cả những chiêu thức màu mè đẹp mắt, trở về trạng thái đơn giản nhất, đây là điểm mấu chốt của Ngọc Long tâm quyết quyển thứ hai.

Ta không có linh lực, chỉ có thể dùng kiếm pháp.

Vung, bổ, tránh, né…

Từ lúc ta luyện kiếm đến nay, ta đã làm những động tác này hàng vạn lần.

Vãn Nhĩ Nhĩ quen với những chiêu thức phức tạp, nhất thời không phản ứng kịp, thanh trọng kiếm kia bị ta đánh lệch đi, ta thấy da thịt nàng ta đã bị kiếm khí chém thương.

Ta tưởng rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng Vãn Nhĩ Nhĩ quả thực có tài năng, trong vòng trăm chiêu, nàng ta không hề sai sót.

Đường vân đen trên trọng kiếm kia lóe lên, không biết ta đã sai ở bước nào, Ngọc Long kiếm không bị đánh rơi, nhưng ta lại bị trọng kiếm đập vào xương sống, té ngã dưới đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Hình như Kim Đan Kỳ của nàng ta vững chắc hơn người khác, công lực cũng mạnh hơn một chút.

Cho dù ta đã mở ra quyển thứ hai, cũng không thể thắng nổi.

Vãn Nhĩ Nhĩ thấy tình hình như vậy thì thu kiếm lại, lưng ta nhẹ bẫng đi, nàng ta nói: “Triều Châu sư tỷ, đa tạ chỉ giáo.”

Người xung quanh không kinh ngạc như lần trước nữa.

Đánh cược kết thúc, đệ tử mở quầy vội vàng chia tiền cho bọn họ: “Cược Triều Châu đúng là lỗ sạch.”

Ta quỳ rạp xuống đất, không nói được tiếng nào.

Vừa kết thúc tỷ thí, đại sư huynh đã nhảy lên đài, không dám tùy tiện đụng vào ta, chỉ lo lắng ngồi đó.

Ta khẽ lẩm bẩm: “Một trăm chiêu.”

Đại sư huynh không nghe rõ, ta nói lại một lần, ánh mắt sáng rực: “Lần trước muội bị đánh khỏi Đăng Vân Đài chỉ trong mười chiêu, nhưng lần này lại là trăm chiêu. Thêm một lần nữa, nhất định muội có thể thắng.”

Chỉ cần có thể thắng, chỉ cần kết quả cuối cùng là thắng, như vậy thì quá trình có gập ghềnh trắc trở cũng đâu có gì to tát?

Đại sư huynh bị ánh mắt ta làm cho kinh ngạc: “Tiểu sư muội, vậy thì lần sau ta sẽ cược hết gia sản cho muội.”

Người khác chịu một đòn này của Vãn Nhĩ Nhĩ e là nửa tháng cũng chưa xuống được giường, nhưng may gần đây ta tu luyện ra vảy cá kia, vảy cá giúp ta ngăn cản, linh lực cũng vội vàng vận chuyển để chữa trị.

Ta lau đi máu còn sót trên miệng, run rẩy đứng dậy, chắp tay nói: “Nhĩ Nhĩ sư muội, đa tạ đã chỉ giáo.”