Minh Nguyệt nghe xong lên tiếng
- Chuyện là, tớ muốn mời thêm một người tới đây cùng ôn tập với chúng ta, Anh ấy cùng khối với học trưởng Minh Viễn đó, tên là Tề Thiên Hạo
- Vì đồng ý tham gia vào lập trình lên khả năng anh ấy sẽ phải bỏ lỡ các buổi học thường xuyên, anh ấy còn là cuối cấp nữa, bỏ lỡ các buổi ôn tập sẽ ảnh hưởng tới kỳ thi đại học!
- Nên mình mới kiến nghị anh ấy tới đây ôn tập cùng chúng ta, có gì sẽ cùng giúp đỡ nhau.
- Mọi người thấy thế nào? Đương nhiên, nếu không được cũng không sao, mình sẽ tìm cách khác.
Minh Nguyệt nói xong nhìn mọi người, Tử Kỳ đương nhiên đồng ý ngay từ đầu rồi, Sở Nhiên sau khi nghe Minh Nguyệt nói xong cũng sảng khoái đồng ý
- Được chứ, cậu cứ dẫn anh ấy tới đây, chỉ là giúp ôn tập thôi mà, tụi mình cũng đang ôn tập đấy thôi, chuyện nhỏ ~!
- Vậy tốt rồi, cảm ơn cậu nha!
Tử Kỳ vui vẻ nói
- Vậy giờ chỉ còn....
Minh Nguyệt cùng cả ba người quay sang nhìn anh
Minh Viễn nghe xong cuộc nói chuyện, lại nghe thấy có thêm một người tới đây ôn tập,
cảm thấy không có gì không ổn liền nhàn nhạt gật đầu một cái thay cho câu trả lời
Thấy anh gật đầu, Minh Nguyệt nhìn Sở Nhiên, Tử Kỳ cười tươi rồi vui vẻ nói
- Vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cảm ơn mọi người giúp đỡ!!
- Không có gì, chỉ cần đãi bọn tớ một bữa là được haha ~!
Sở Nhiên sảng khoái vui vẻ nói
Minh Nguyệt nghe xong lập tức trả lời
- Vậy hôm nay đi luôn đi! Hôm nay cũng có hẹn với học trưởng Tề Thiên Hạo đó, đến lúc đó giới thiệu để mọi người làm quen rồi biết nhau luôn, mọi người thấy sao?
- Được chứ, vậy càng tốt chứ sao, dù sao sau cũng sẽ quen biết nhau, vậy liền giới thiệu luôn hôm nay đi!
Tử Kỳ đồng ý nói
- Được đó, tớ cũng muốn biết người cậu cố gắng thuyết phục lôi kéo về tài giỏi như thế nào ~
Sở Nhiên cũng lên tiếng
- Học trưởng Minh Viễn! Anh có muốn đi cùng tụi em không?
Do Minh Nguyệt còn đang mải trò chuyện với Sở Nhiên, nên Tử Kỳ lên tiếng hỏi anh
Nghe tiếng Minh Viễn ngẩng lên, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Minh Nguyệt, thấy cô đang trò chuyện với Sở Nhiên đến vui vẻ
Minh Nguyệt đang cười đùa với Sở Nhiên đột nhiên cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình, dò xét xung quanh, thấy là anh, nụ cười trên môi càng sâu hơn
Minh Viễn thấy cô cười rạng rỡ với mình, ánh mắt linh động kia như chỉ phản chiếu mỗi hình bóng anh thì giật mình rời ánh mắt ra chỗ khác rồi lên tiếng
- Tối nay tôi có việc rồi!?
Tử Kỳ đã biết trước kết quả, vốn muốn thuyết phục anh nhưng thấy Minh Viễn căn bản không để ý mình nên cũng chỉ nói em đã biết rồi quay sang góp vui với Minh Nguyệt cùng Sở Nhiên
Sau đó cùng tập trung giải đống đề hôm nay thầy Tạ giao cho
Trước khi về nhà, Minh Nguyệt liền đưa lại số điện thoại của Tề Thiên Hạo cho Tử Kỳ để cậu tiện liên lạc
__________
Mở cửa phòng tắm bước ra ngoài Minh Nguyệt đi tới trước gương lau khô tóc sau đó lấy điện thoại mở ra xem, thấy Tử Kỳ thông báo trong nhóm
" Tối nay 8h nhé mọi người!! Tại nhà hàng Đông Phương nha! "
" Okay " Sở Nhiên nhắn lại
" Đã biết " Minh Nguyệt cũng gửi tin nhắn
Gửi xong cô liền thoát khỏi cuộc trò chuyện, mở ra khung trò chuyện với Minh Viễn nghĩ nghĩ một lát nhắn tới
" Học trưởng, suốt ngày mặt lạnh có mệt không?
Khiến không một ai dám tới gần
Suốt ngày chỉ có học, y như robot "
" Nghe em, cười một cái sẽ đẹp hơn nhiều đó!
Nụ cười của anh khiến em rung động~~
A! đừng vội, em biết anh đã cười rồi!!
Cứ phải để em nhắc nhở thôi ~~
Phải cười nhiều lên nhé...người đáng yêu~~! "
Minh Nguyệt nhắn xong nhìn điện thoại mỉm cười
Từ sau khi công khai nói thích anh ngày nào cô cũng nhắn tin thả thính tới cho anh.
Nhưng anh căn bản không thèm để ý cô, tin nhắn luôn không có hồi đáp, có mấy lần còn trực tiếp chặn cô luôn may mà có đồng minh là Sở Nhiên
Nhưng hôm qua anh vậy mà trả lời tin nhắn của cô, tuy chỉ là hình ảnh về tài liệu học tập nhưng cũng khiến cô rất cao hứng, điều này chứng minh anh có một chút để ý đến cô rồi!
Biết chắc chắn anh không trả lời Minh Nguyệt bỏ điện thoại sang một bên vui vẻ ngân nga bài hát yêu thích rồi vào phòng thay quần áo sửa soạn
_________
Tại Cố gia
Minh Viễn lúc này cũng lấy điện thoại mở ra xem, nhìn thấy dòng tin nhắn kia khoé miệng anh không kìm được bất giác giương lên