Tỏ tình ư?
Đúng là Diệp Hoan đã từng làm thế!
Chính tại nơi này, vào buổi tối, Diệp Hoan đã tỏ tình với Ngôn Thần. Cô nói cô cần anh, cô sẽ không rời xa anh và cô yêu anh.
Nhưng tất cả… đã là quá khứ. Mặc dù nó chỉ mới cách đây không lâu nhưng đối với Diệp Hoan thì nó đã là chuyện cũ rồi!
"Tất cả đã là quá khứ, quên hết đi, anh nhắc lại với tôi làm gì?"
Diệp Hoan chối bỏ quá khứ, điều ấy như một con dao sắc cứa vào trái tim của Ngôn Thần. Anh đau lòng lắm! Những lời cô nói hôm đó, anh coi như vàng bạc mà giữ mãi trong lòng, thế nhưng cô lại nói muốn quên đi là quên được sao?
Ngôn Thần vẫn tiếp tục buông những lời nói chứa đầy tình cảm với Diệp Hoan, anh mong có thể khiến cô rung động chút ít.
"Diệp Hoan, tôi vẫn luôn tin em, tin là em không có lấy cắp Phượng Ấn. Nhưng mà em lại khiến tôi thất vọng vì khi tôi cho em cơ hội, em lại cứ cố chấp nói dối. Tại sao em lại khiến tôi phải đau lòng như vậy?"
"Anh đau lòng ư? Vậy anh có nghĩ tôi cũng đau lòng không? Anh chỉ than thở cho bản thân mình nhưng anh đã từng nghĩ tới những gì tôi phải chịu chưa?"
Người mình yêu lừa dối mình, thậm chí giết cả nhà mình là nỗi đau đớn không có từ nào diễn tả được.
Anh lừa cô, bắt cô đợi 5 năm rồi đùng cái xuất hiện trước mắt cô, bắt cô về mà chẳng hề có một lý do nào cả. Lúc đó anh chỉ nghĩ cho bản thân mình, anh hoàn toàn không nghĩ đến Diệp Hoan sẽ có cảm nhận thế nào cả!
Người đàn ông 5 năm trước mà Diệp Hoan đem lòng mến mộ, đùng cái nói đi là đi. Thế nhưng cô không trách, vẫn đem người ấy cất giữ vào lòng. Rồi đến khi cô gặp Lăng Việt, cô cảm thấy Lăng Việt vô cùng giống người đó nên mới chấp nhận tình cảm của anh ta khi anh ta ngỏ lời muốn hẹn hò. Diệp Hoan muốn tìm được chút gì đó từ Lăng Việt những thứ đã qua 5 năm trước nhưng thật tiếc là anh ta lại không phải người đó.
Diệp Hoan vẫn luôn yêu Ngôn Thần mặc dù không nhận ra anh. Nhưng anh lại năm lần bảy lượt khiến cô đau khổ, khiến cô hận anh, rốt cuộc thì người đau lòng nhất là ai mới đúng?
"Diệp Hoan, xin lỗi em."
"Đừng xin lỗi! Lời xin lỗi của anh chẳng có tác dụng gì cả! Trong mắt anh, tôi còn chẳng bằng một ấn ngọc, vậy mà anh lại luôn miệng nói coi tôi là người quan trọng ư? Anh đừng lừa tôi nữa, lời xin lỗi giả dối đó, tôi không muốn nhận!"
Đối mặt với Diệp Hoan, đối mặt với những giọt nước mắt đau khổ của cô, Ngôn Thần lại cảm thấy bản thân thật đáng chết! Anh không nên để cô hiểu lầm mình trầm trọng như vậy, anh nên giải thích với cô sớm hơn.
Ngôn Thần vội vàng ôm lấy Diệp Hoan, ấn chặt cô vào trong lòng mình. Anh vội vã nói:
"Đối với tôi, Phượng Ấn là thứ quan trọng nhất nhưng em cũng là người quan trọng nhất đối với tôi, tôi không thể để mất cả hai được. Diệp Hoan, không phải tôi không coi em ra gì mà tôi không thể đánh đồng em cùng với Phượng Ấn!"
Phượng Ấn chỉ là đồ vật, còn Diệp Hoan lại là con người.
Ngay từ đầu không nên có sự so sánh ấy giữa Phượng Ấn và Diệp Hoan. Ngôn Thần vẫn coi Diệp Hoan là người quan trọng nhất, không có ai hay bất cứ thứ gì có thể thay thế cả.
Diệp Hoan im lặng, dường như cô đã bị những gì Ngôn Thần nói thuyết phục. Thế nhưng, chính sự im lặng ấy lại khiến Ngôn Thần lầm tưởng cô không tin mình, anh từ từ buông tay ra khỏi người cô, bất ngờ bước ra xa rồi nói:
"Nếu em không tin tấm lòng của tôi vậy thì để tôi nhảy xuống vực để chứng minh cho em xem."
Nhảy vực ư?
Tuy Ngôn Thần chỉ muốn dọa Diệp Hoan nhưng cô lại tin đó là thật mà vội vàng chạy tới ngăn cản anh. Chẳng may, Diệp Hoan vấp phải đá đổ nhào người về phía trước, Ngôn Thần quay lại đỡ cô cũng bị ngã theo cô.
Bịch!
Diệp Hoan nằm đè lên cơ thể của Ngôn Thần, cô tròn mắt nhìn anh, hai má bắt đầu đỏ ửng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Ngôn Thần tiện tay còn vòng qua ôm lấy cô, để cô nằm trên người mình.
"Ngôn Thần, mau buông tôi ra!"
"Tôi không buông, nếu buông ra em sẽ chạy mất, làm sao tôi nỡ để em chạy được chứ?"
Nghe được lời này, gương mặt của Diệp Hoan trùng xuống. Không phải là cô không được vui mà là vì cô đang lúng túng, lúng túng vì không biết nên tiếp tục giãy giụa hay để mặc như vậy nữa.
Nhân lúc Diệp Hoan không để ý, Ngôn Thần bất ngờ vùng dậy, thuận thế đè cô nằm xuống bãi cỏ. Anh chiếm thế thượng phong nằm trên người của cô, hai tay ấn chặt tay cô xuống mặt đất.
"Ngôn Thần, ưm…"
Ngay sau đó, Ngôn Thần đã khóa môi của Diệp Hoan bằng một nụ hôn cực kỳ ngọt ngào. Hôn trên cỏ như thế này cũng lãng mạn đó chứ, xung quanh còn có nhiều đom đóm nữa, cảnh và người cứ như hòa quyện lấy nhau vậy.
"Ưm… hưm…"
Diệp Hoan không ngừng phát ra những âm thanh mê muội trong cuống họng, điều đó càng khiến Ngôn Thần bị kích thích mà điên cuồng càn quét môi của cô hơn. Tay của Ngôn Thần đan vào tay của Diệp Hoan, mười ngón tay siết chặt lấy nhau không buông.
Hôn xong, Ngôn Thần liền dùng ánh mắt mê mẩn ngắm nghía thân thể của Diệp Hoan. Sau đó vì không chịu nổi nên đã nói với cô:
"Diệp Hoan, tôi không nhịn được nữa."
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Hoan lại quay đầu đi không nói gì. Điệu bộ đó như ngầm đồng ý cho phép anh giải tỏa. Ngôn Thần lập tức vào "trận", làm ngay trong khu rừng này liệu có bị nhìn thấy không?
"Ah…"
Diệp Hoan nằm dài trên bãi cỏ, khẽ cắn lấy ngón tay chịu đựng từng nhịp ra vào của Ngôn Thần. Cô không biết mình dung túng cho anh thế này có đúng không nhưng thực sự cô chẳng muốn ngăn cản anh.
Lâu rồi mới được động tới Diệp Hoan, Ngôn Thần liền được đà lấn tới, khoái cảm dâng trào lên càng lúc càng cao khiến anh không thể dừng lại mà cứ triền miên suốt như thế.
…
Sáng hôm sau,
May mắn đêm hôm qua Ngôn Thần "làm" xong thì vẫn còn nhớ giờ giấc mà đưa Diệp Hoan trở về. Anh nói với cô sẽ sớm lấy lại được Phượng Ấn, trong thời gian đó phải để cô ở lại Phượng Lao chịu khổ nên mong cô hiểu cho. Diệp Hoan đồng ý với lời của Ngôn Thần, cô nghĩ Ngôn Thần sẽ lấy được Phượng Ấn sớm thôi, thế nên cô quyết định chờ đợi.
Vậy mà mọi chuyện lại không giống như những gì cô đã nghĩ.
Sáng sớm hôm nay, Long Hà Dực lại bất ngờ dẫn người tới đại điện Phượng Hoàng để đòi người.
Ngôn Thần, Âu Dương Vũ Thiên, Dương sư phụ và những người trong tổ chức đều chạy ra để "tiếp đón" Long Hà Dực. Người của Phượng Hoàng Lửa tập hợp cũng nhiều nhưng vẫn chưa phải là tất cả.
"Hôm nay bổn đại chủ tới đây chính là để mượn quyền hạn của Phượng Ấn này đề nghị các người thả Diệp Hoan ra. Sao hả? Có phục không?"
Long Hà Dực kiêu căng, ngạo mạn, dơ Phượng Ấn ra trước mặt tất cả những người đang có mặt ở đây. Hắn dùng quyền lực của Phượng Ấn để ra lệnh cho Ngôn Thần thả người, tuy anh không muốn những cũng phải làm theo.
Một lát sau, Diệp Hoan được áp giải ra, cô không biết có chuyện gì đã xảy ra cả. Diệp Hoan ngơ ngác nhìn Ngôn Thần nhưng cuối cùng anh cũng không thể giữ cô ở lại.
"Diệp Hoan, cô đây rồi! Mau trở về với tôi thôi, Lăng Việt vẫn còn đang đợi cô đấy!"
Diệp Hoan được thả, không những thế còn bị đưa cho Long Hà Dực. Làm gì có chuyện vô lý ấy được? Chắc chắn Long Hà Dực đã giở trò với Phượng Ấn.
"Long Hà Dực, anh đang làm cái quái gì vậy?"
"Tôi đang cứu cô đấy Diệp Hoan. Đừng có lên tiếng mắng ân nhân của mình như vậy chứ?"
Có Phượng Ấn trong tay, Long Hà Dực có thể tự do sai khiến người của Phượng Hoàng Lửa nhưng hắn lại không làm vậy, hắn chỉ muốn dùng nó để cứu Diệp Hoan ra mà thôi. Long Hà Dực không trực tiếp tấn công vì hắn sợ ư? Không, hắn chỉ đang muốn kéo dài trò chơi mà hắn tạo ra thêm một chút mà thôi.
Cứ như thế, Diệp Hoan bị Long Hà Dực đưa đi ngay trước mắt của Ngôn Thần. Anh thật muốn tiến đến giết chết Long Hà Dực nhưng người của hắn mang đến rất đông, không những thế hắn còn có Phượng Ấn, không thể rút dây động rừng.
Theo Long Hà Dực trở về dinh thự Hắc Long, Diệp Hoan ngay lập tức được gặp lại em trai của mình. Cô vừa nhìn thấy Diệp Hiên liền lao tới ôm chầm lấy cậu ấy, lo lắng xem thử em trai có bị thương ở đâu không.
"Diệp Hiên, bọn chúng có đánh em không? Em có bị thương ở đâu không?"
Diệp Hiên mỉm cười lắc đầu:
"Em không sao, em không bị thương ở đâu cả."
"Vậy thì tốt quá rồi!"
Chứng kiến chị em tình cảm thân thiết, Long Hà Dực cảm thấy thật sến súa. Hắn bước qua Diệp Hoan và Diệp Hiên, tiện thể nói luôn với cô một câu:
"Diệp Hoan, cô đi theo tôi."
Diệp Hoan ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Long Hà Dực, biết hắn tìm cô có chuyện chẳng lành nhưng cô lại do dự muốn đi theo. Thấy vậy, Diệp Hiên bèn cản chị gái mình lại.
"Chị, Long Hà Dực lòng dạ hiểm độc, hắn sẽ làm hại chị, chị đừng đi theo hắn."
"A Hiên, chị biết chứ, nhưng để ra được khỏi nơi này chị cần phải nghe theo hắn. Em chờ chị, chị nhất định sẽ đưa em an toàn rời khỏi đây."
Dặn dò Diệp Hiên xong xuôi, Diệp Hoan liền vội vàng đuổi theo Long Hà Dực. Diệp Hiên chỉ biết đứng nhìn chị gái dấn thân vào nguy hiểm mà không biết phải làm thế nào cả. Xung quanh dinh thự đâu đâu cũng toàn là vệ sĩ, thoát khỏi nơi này rất khó, chứ đừng nói tới việc cao chạy xa bay.
Ở trong phòng của Long Hà Dực,
Diệp Hoan vừa bước vào trong, cô đã lấy hết can đảm nói với Long Hà Dực.
"Long đại chủ, anh đã có được Phượng Ấn rồi, vậy tại sao còn không chịu thả chị em tôi đi?"
Long Hà Dực nhếch mày nhìn Diệp Hoan, hắn mỉm cười đáp lại:
"Tại sao cô cứ phải rối lên nhỉ? Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà!"
Trò chơi vừa mới bắt đầu?
Câu nói chứa đầy ẩn ý này đã khiến Diệp Hoan có một linh cảm chẳng lành.
Cùng thời điểm ấy, khi đang ở ngoài dinh thự, Ngôn Thần đã nhận được một bức thư mật từ Long Hà Dực gửi tới. Nội dung bức thư ghi:
[8 giờ sáng mai, tại khu đất bỏ hoang ngoài thành phố. Nếu muốn cứu Diệp Hoan thì đi một mình tới đó, còn nếu không… cậu cũng biết hậu quả rồi chứ, Ngôn đại chủ?]