Trời Giáng Hiền Phu

Chương 2: Chương 1-2




 

 

“Không có thời gian, ngày mai tớ còn phải đi làm, các cậu chơi đi.”

 

Ở cái nơi mà hóc-môn tuổi tác đang dồi dào này, mỗi người dường như đều đang trên con đường bôn ba thoát khỏi cuộc sống độc thân, Tô Hữu Hữu độc thân thâm niên, nhàn rỗi không có chuyện gì đã bị gọi đi gặp mặt, khiến cho cô cảm thấy mình là cải trắng bán ở chợ thức ăn.

 

Ôi.

 

Để điện thoại ra xa một chút, cô thức thời tránh thoát được tiếng gào thét của Cận Hương: “Tô Hữu Hữu, cậu là một phú nhị đại của thế kỷ mới, cậu quả thật làm nát bét ba chữ ‘Phú nhị đại’ này rồi! Nghỉ hè liền đi làm, không đi chơi, cũng không tham gia câu lạc bộ, còn không đi gặp mặt, thanh xuân của cậu bị chó ăn rồi à! Sau này cậu vào xã hội rồi sẽ có rất nhiều thời gian để quỳ gối với ông chủ, lăn ra đây đi gặp mặt cho tớ, tớ nói với cậu ~ lần này có n nam sinh mạnh miệng làm trò lắm đấy! Giá trị nhan sắc rất cao! Tuyệt vời!” Cách điện thoại mà Tô Hữu Hữu còn có thể cảm nhận được hơi thở mùa xuân của Cận Hương tản ra.

 

Tô Hữu Hữu vặn vòi nước bồn tắm, quay người đi ra bên ngoài lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, thở dài nói: “Cận tiểu thư, xét thấy quan hệ của tớ và bố tớ cũng không phải là quan hệ cha con tốt đẹp, tớ đương nhiên là phải có nghĩa vụ với thức ăn cho chó trong hai năm tới mà tính toán lâu dài, cậu không cần khuyên nữa đâu, tâm ý bổn vương đã quyết rồi.”

 

Nghiêng đầu giữ lấy điện thoại, Tô Hữu Hữu cầm quần áo bước vào buồng tắm, sau đó, cả người liền mơ màng….

 

What are you làm gì vậy? Bồn tắm của cô bị làm sao thế?!

 

Trong điện thoại, Cận Hương còn đang ra sức làm công tác tư tưởng: “Bố cậu không phải vẫn chưa làm cậu hết lương thực sao, cậu phải hiểu rõ tình huống xã hội bây giờ, chuyên ngành này của chúng ta sau này khi ra đời thì tăng ca là chuyện thường như cơm bữa…..”

 

Tô Hữu Hữu nuốt ngụm nước bọt, ngắt lời Cận Hương đang lải nhải: “Hương Hương, cậu cảm thấy sức mạnh của ánh trăng lớn chừng nào thì mới có thể mượn cái lỗ nhỏ của cửa thông gió chiếu vào bồn tắm nhà tớ mà giống như là dùng photoshop tăng sáng lên để làm mù mắt tớ?”

 

Bồn tắm trước mặt lóe lên tia trắng bạc chói mắt khiến cho cả buồng tắm sáng choang, làm cho Tô Hữu Hữu nhớ đến cái bồn cầu rất hot trên Weibo trước đây, thế nhưng của người ta ánh nắng mà! Hơn nữa cửa sổ lại lớn! Bồn tắm nhà cô xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm còn mượn ánh trăng yếu ớt mở ra cửa lớn dị giới à?

 

Trong điện thoại, Cận Hương còn đang lải nhải: “Tô Hữu Hữu! Cậu đừng có nói sang chuyện khác! Tớ….”

 

Rầm! Hình như có vật nặng nào đó từ trong ánh sáng trắng rơi vào trong bồn tắm, nước bắn lên mặt Tô Hữu Hữu, cô mang theo điện thoại ngã chổng vó trên mặt đất, Tô Hữu Hữu cả kinh, rít gào lên: “Iphone 6s plus mình vừa mới mua!”

 

Theo tiếng rít gào của cô, ánh sáng trắng kỳ lạ cũng đã biến mất, Tô Hữu Hữu khom lưng tìm kiếm điện thoại bảo bối, sau đó ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng phát hiện ra trọng điểm.

 

Bồn tắm vốn dĩ trống rỗng bây giờ lại có thêm một cánh tay đang lủng lẳng, cánh tay đó bị máu tươi và bùn đất nhuộm bẩn, Tô Hữu Hữu cả kinh đặt mông ngồi trên mặt đất: “Mình triệu hồi được Doraemon à!”

 

Ào ào ào, vòi nước vẫn chưa khóa còn đang chảy, hai cánh tay kia đỡ lấy bồn tắm, trong bồn tắm truyền ra tiếng người muốn đứng dậy, nước đang càng ngày càng nhiều cũng thuận thế tràn ra ngoài, ngay sau đó Tô Hữu Hữu nhìn thấy một cái đầu bị tóc đen quấn quanh không thấy mặt xông ra, cô vừa định gào lên thì rầm một tiếng, cái đầu kia đột nhiên ngửa ra sau đập vào vòi nước, ngay sau đó truyền đến một tiếng rên trầm thấp, giống như giọng của đàn ông.

 

Xảy….. Xảy ra chuyện gì?

 

Tô Hữu Hữu sửng sốt, sau đó cũng bình tĩnh lại, là một người ưa chuộng phim kinh dị thâm niên, hơn nữa với chuyên môn thích xem phim kinh dị máu me kinh hãi hành động của cô mà nói, mấy loại cảnh chiếu đi chiếu lại trong phim kinh dị Nhật Bản này cô vẫn là không vừa mắt, phải bình tĩnh!

 



Cô thuận tay cầm lấy cây thông bồn cầu bên cạnh, chuẩn bị cho "con quỷ" trong bồn tắm một bất ngờ.

 

“Con quỷ” bị nhuộm màu máu, mặc đồ đỏ tóc dài nằm lẳng lặng trong bồn tắm, bởi vì được vòi nước cọ rửa nên tóc dài cũng tản bớt đi, mày kiếm mũi cao, hình như là một soái ca?

 

Thình thịch thình thịch!

 

Người trong nước đột nhiên ngọ nguậy, hai tay quơ loạn giống như chết chìm, Tô Hữu Hữu sợ hết hồn, theo bản năng cứu một mạng “quỷ” còn hơn xây bảy tháp phù đồ, ném cây thông bồn cầu đi, kéo người từ trong nước ra ngoài.

 

Trong bồn tắm cũng có thể chết chìm sao? Làm “quỷ” cũng quá ngu xuẩn đi!

 

Thấy dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của “con quỷ”, Tô Hữu Hữu cũng không biết là mang theo tâm thái thế nào, tâm phế lại có thể thức tỉnh khi nhìn thấy một "con quỷ". “Con quỷ” này rất không chịu thua kém, Tô Hữu Hữu ấn mấy lần anh ta mới chịu phun nước ra ngoài, sau đó dần dần mở mắt ra.

 

Đôi tròng mắt kia không quá đen như ác quỷ trong phim Constantine, cũng không trắng bóc giống như Sadako, anh có một đôi mắt trắng đen rõ ràng như người bình thường, mang theo sự mê man khi mới tỉnh lại, đảo con ngươi đang không hiểu chuyện gì đánh giá xung quanh, sau đó đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Hữu Hữu sửng sốt giống như nhìn thấy ET.

 

“Cô là người phương nào?” Chung Dực nhìn thấy cô gái trần truồng trước mặt thì theo bản năng lấy một tay che trước ngực, lùi ra phía sau bồn tắm, một tay kia sờ bên hông, phát hiện ở phía sau trống không, hai tay liền đồng thời che trước ngực mình cảnh giác nhìn Tô Hữu Hữu.

 

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy anh xuất hiện trong bồn tắm của cô thì Tô Hữu Hữu đã sớm đánh anh ta một trận sau đó đưa đến cục cảnh sát rồi, còn để cho anh ở trên địa bàn của cô dùng ánh mắt dữ dội nhìn cô sao?

 

Cô nhìn có khao khát vậy sao?

 

Tô Hữu Hữu liếc nhìn bóng dáng “con quỷ” được ánh sáng chiếu ra này, lại nhớ đến vừa rồi anh ta còn làm cho cô có cảm giác tâm phế thức tỉnh, chẳng lẽ là người xuyên việt thông qua cánh cửa không gian mà đến? Là một người hiện đại, Tô Hữu Hữu lại chẳng có tí kiến thức nào về tiểu thuyết giả tưởng gì đó cả.

 

“Tôi là chủ nhân của nơi mà anh đang đứng đây, anh tốt nhất là nên giới thiệu tóm tắt bản thân đơn giản rõ ràng, thân phận gì, từ đâu đến, nếu không tôi liền giao nộp anh cho nhà nước!” Nói xong tay cầm điện thoại chỉ về phía chóp mũi anh.

 

Thời gian yên lặng như tờ, điện thoại vang lên, cùng với đèn chớp chói mắt, Tô Hữu Hữu nhìn về phía màn hình, lúc này mới phát hiện trên màn hình có một vết nứt dài, trong giây lát cô đã nghe thấy tiếng bay đi của Chủ tịch Mao…..

 

Cô lau đi nước trên màn hình, bắt máy: “Hương Hương, bây giờ tớ có hơi không tiện, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu, bye bye.” Nói xong liền nhanh nhẹn tắt máy.

 

Chung Dực bị tiếng chuông cùng với đèn chớp làm cho giật mình, che mắt mình lại, quát lên: “Đây là yêu pháp gì!”

 

Được rồi, từ giọng điệu nói chuyện của anh ta cùng với biểu hiện của dế nhũi mà nói, Tô Hữu Hữu cơ hồ có thể khẳng định anh ta từ cổ đại xuyên không đến đây, thế nhưng đàn ông cổ đại nào lại mặc một thân màu đỏ, tóc tai bù xù như thế?

 

Cô suy tư một lúc sau đó nói: “Anh nghe cho kỹ đây, anh có thể là người đến từ Hạ Thương Chu Chiến quốc Xuân Thu Tần Hán Ngụy Tấn Nam Bắc triều Đường Tống Nguyên hay thời đại nào đó, mà ở đây không giống với triều đại của anh, đối với anh xem như là…. ừm…. dị thế? Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là mặc dù anh xuất hiện ở nhà tôi nhưng không liên quan gì đến tôi cả, bây giờ anh cần, lập tức, tức khắc, cấp tốc rời khỏi nhà của tôi! Tôi không muốn liên quan gì đến anh!” Nói xong, Tô Hữu Hữu xoay người đi về phía cửa nhà tắm, định mở cửa mời người này đi ra ngoài.

 

Chung Dực dù sao cũng không phải loại đàn ông nông cạn thiếu kiến thức, anh đã từng đọc qua vô số sách có tầm nhìn xa, tuy rằng anh không quá hiểu những lời của cô gái ăn mặc kỳ quái trước mặt này, nhưng thông qua bố trí quái dị xung quanh thì dường như anh đã thông qua hộp gỗ Quốc sư đưa cho mà đến một nơi kỳ quái, nơi này và Đại Thuấn rất khác nhau.

 



Một mình đi đến một nơi xa lạ thì nên làm gì? Đương nhiên là làm quen bắt chuyện, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để uy hiếp người ta cho mình sử dụng, một mình chiến đấu anh dũng chính là sự gan dạ của đàn ông. Mà cô gái trước mặt này lại là người đầu tiên ở đây nhìn thấy anh, tuy rằng thân là nữ nhưng lại rất thấp bé, dáng người gầy gò, không giống loại người võ công cao cường có thể khống chế người khác.

 

Nhưng trên người anh đã không còn thứ gì nữa, không có đồ vật nào có thể kiềm chế cô gái này, anh nhìn xung quanh thì thấy một đồ vật màu trắng, giống như bánh ngọt, anh nhanh như chớp chìa tay lấy một miếng nhỏ vo thành viên, tập kích sau lưng Tô Hữu Hữu, khống chế cô, nhanh chóng giữ cằm cô, nhét thứ đó vào trong miệng cô ép cô nuốt xuống.

 

Hắn dùng giọng điệu u ám nói: “Cô đã ăn cổ độc, nếu như không có bổn…. giải dược của tôi thì một tháng sau cô sẽ thất khiếu* chảy máu mà chết, bây giờ thu nhận cô làm việc cho tôi, giúp tôi hoàn thành nghiệp lớn, đến ngày công thành tất có trọng thưởng.” 

 

(*: Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng).

 

Thời điểm Tô Hữu Hữu nhớ lại đòn phản kháng mà cô đã từng học thì tất cả đã muộn, hèn gì sư phụ nói, vĩnh viễn đừng xoay lưng lại với kẻ địch….

 

Người sinh ra ở thời kỳ hòa bình chung quy không nhạy bén bằng người lớn lên ở thời loạn lạc...

 

Vì vậy,  tại sao trước đó cô lại đánh thức “con quỷ” này chứ! Anh chết đuối không phải là tốt hơn sao!

 

Tô Hữu Hữu giãy giụa mãi vẫn không tránh được, xem ra người này ở cổ đại cũng là người tập võ, võ cước cặn bã bây giờ của cô sao có thể so sánh được, huống hồ đối phương còn là đàn ông cao to khỏe mạnh, cô thở dài, cam chịu số phận, xuyên đến từ bồn tắm của cô, dựa theo hướng đi của tình tiết trong tiểu thuyết thì cô đừng hòng nghĩ tới việc không thèm đếm xỉa đến.

 

Hôm nay là “mệnh của ta do nhân bất do kỷ*”, Tô Hữu Hữu lấy lòng nói: “Tráng sĩ, nghe lời anh, nhưng bây giờ anh có thể nào thả tôi ra trước được không, tôi còn chưa bị anh độc chết thì đã bị anh ghìm chết trước rồi đấy.” Cô cúi đầu nhìn cánh tay toàn là bắp thịt này, cánh tay nhỏ nanh mảnh khảnh của cô sao có thể địch nổi?

 

(*: Nghĩa là mạng của bản thân nằm trong tay người khác chứ không nằm trong tay mình.)

 

Tráng sĩ?

 

Chung Dực nghe vậy thì ánh mắt phát lạnh, giống như bị chọc vào chỗ đau.

 

Anh biết anh không hề dịu dàng duyên dáng như những người con trai bình thường, nhưng đường đường là một Hoàng tử như anh thì sao có thể để cô gái còn kém hơn gà này sỉ nhục được! Hắn vừa định giáo huấn cô thì chạm vào vết thương bên hông, anh nhớ lại tình cảnh vừa rồi, trên người mang thương tích, lại đang ở dị thế, không có người hầu hạ hai bên, vẫn chưa thể trở mặt với cô gái này được, anh phải dựa dẫm vào cô để tồn tại ở nơi này.

 

Chung Dực không cam lòng nới lỏng tay: “Trước tiên cô đi lấy thuốc trị thương đến, chuẩn bị quần áo và đồ dùng hằng ngày cho tôi tắm rửa.” Nói xong hừ lạnh một tiếng, ngồi trên nắp bồn cầu, tư thế đó chẳng khác nào ngồi trên long ỷ cả.

 

Tô Hữu Hữu nhìn anh vênh váo đắc ý sai khiến cô, tâm tình vào giờ phút này thật sự là….. rất chó.

 

Uổng công cho anh còn có một gương mặt tuấn tú! Kỳ thực lại nham hiểm giả dối ngạo mạn vô lễ! Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn mặt mà!

 

Dù vậy thì trước khi rời đi Tô Hữu Hữu vẫn hữu nghị nhắc nhở một câu: “Đúng rồi, tráng sĩ, chỗ anh ngồi là hố xí nhà tôi, hố xí anh hiểu không? Lịch sự một chút thì gọi là cái bô.” Nói xong thì cười hì hì, vỗ mông rời đi.

 

Chung Dực nháy mắt đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn bồn cầu mà mình vừa ngồi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.