Trời Lặng Gió

Chương 10




Có thể là do nhiệt độ của mùa hè quá nóng, cho dù là cơm do dì nấu ăn ở nhà có ngon đến mấy, thì mấy ngày nay tôi cũng chẳng muốn ăn uống gì cả.

Nuốt nốt miếng cơm sườn cuối cùng, tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh, vịn vào thành bồn cầu rồi nôn hết ra.

Chính vào lúc này, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.

Mấy tháng nay, bà dì của tôi chưa ghé thăm lần nào cả.

"..."

Với cái thái độ không biết thế nào là kiềm chế của Thẩm Diên Tri, cũng không cho tôi uống thuốc, kết quả này dường như là điều không thể tránh khỏi.

Tôi mang thai rồi.

Thẩm Diên Tri có lẽ vẫn chưa biết, tôi ngây người nhìn bụng dưới phẳng lì của mình.

Cũng hơi đáng buồn một chút, đứa trẻ này phải bỏ đi hay là giữ lại, thực sự là chuyện mà tôi có thể quyết định hay sao?

Mấy ngày nay Thẩm Diên Tri về nhà rất sớm.

Hơn nữa vừa về đến nhà là lại chạy ra ôm tôi.

Nhiều lúc tôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi, không biết liệu người này có phải là người đã tùy hứng đạp tôi xuống mặt đất hay không.

Giới hạn của anh ta không biết là từ khi nào, đã bị kéo xuống tới mức cực hạn.

Đôi khi tôi có thể nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với bạn bè của anh ấy.

Có lẽ, bạn của anh gọi anh ra ngoài đánh bài.

Anh chỉ thấp giọng cười một tiếng, chán nản mà nhìn người đang làm ổ ở trên ghế sofa, cũng chính là tôi.

"Ở nhà với vợ rồi."

"..."

Từ đầu dây bên kia òa lên một trận thổn thức, ngay cả tôi nằm ở bên này cũng có thể nghe được.

"Lại cưng chiều cô bạn bị bệnh tâm thần đó à..."

Âm thanh đám người đó nói giọng khinh thường dần dần biến mất, phải rồi, trong mắt bạn bè của Thẩm Diên Tri, có lẽ tôi chính là loại người như thế.

Kẻ điên, hay là bị bệnh thần kinh gì đó, yên yên ổn ổn làm một Thẩm phu nhân thì không làm, cả ngày chỉ có gây chuyện.

Một đêm, tôi nằm mơ thấy ác mộng.

Tôi thậm chí còn không thể phân biệt được đó rốt cuộc là một giấc mơ hay ký ức của mình nữa.

Thẩm Diên Tri dẫn đầu một nhóm người chặn tôi ở góc lớp, đọc to điểm số của tôi.

Vào thời điểm đó, chính vì bị họ quấy nhiễu, cho nên tôi không thể chuyên tâm vào việc học được.

Thành tích phải nói là thảm không nỡ nhìn.

Nhưng Thẩm Diên Tri thì lại xếp hạng nhất, anh ta vĩnh viễn đứng ở hạng nhất.

Anh giơ tờ giấy kiểm tra lên trên đỉnh đầu tôi, cười đùa.

"Mẹ kiếp, IQ thấp thật."

...

Tôi đột ngột mở mắt, tiếng côn trùng kêu ở bên ngoài từ xa vọng lại.

Màn đêm dường như bao trùm vô tận, người bên cạnh vẫn nhẹ nhàng hít thở.

Tôi ngồi lên người anh ta, túm lấy cổ anh ta một cách thô bạo.

Trong đêm tối, nhìn anh ta thật yên tĩnh, mà cũng thật bất lực.

"Chuẩn bị bóp cổ anh à?"

"Thẩm Diên Tri, chính anh là kẻ đã đưa tôi xuống địa ngục."

Tôi nhẹ nhàng nói, từ từ thu lại bàn tay của mình.

Anh cứ nhìn tôi như vậy.

Tôi nghĩ, sẽ có một thời điểm nào đó, tôi thực sự sẽ hạ quyết tâm kết liễu mạng sống của anh ta.

Nhưng tôi vẫn không làm thế.

Cho dù anh ta để mặc tôi muốn làm gì thì làm.