Trong trí nhớ của tôi không có ai tên là Tống Dựu Tinh cả.
Nhưng cậu ấy luôn nói với tôi rằng chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu rồi.
"Chị quên em thì cũng chẳng sao cả, bởi vì một ngày nào đó chị sẽ nhớ ra thôi mà."
Cậu ấy chơi piano cùng với tôi.
Mang máy chơi game tới chơi cùng tôi.
Tôi biết sự tồn tại của cậu ấy rất kỳ quái, có thể cậu ấy có ý đồ xấu gì đó.
Nhưng tôi không thể ghét cậu ấy được.
Bởi vì cậu ấy luôn mỉm cười với tôi.
Bởi vì cậu ấy không giống như mẹ tôi, luôn rửa mặt bằng nước mắt.
Bởi vì cậu ấy không giống như Thẩm Diên Tri, người luôn đến bên giường tôi vào lúc nửa đêm, giống như một bóng ma vậy.
Tống Dựu Tinh chỉ là Tống Dựu Tinh thôi, có điều cậu ấy đối xử với tôi rất tốt.
Cảm giác này rất kỳ lạ, có lẽ là tình cảm con người mới có thể cảm nhận được như thế.
Cậu ấy chỉ cần cười với tôi, là tôi đã có thể tạm thời quên đi những nỗi đau mà mình đang gánh chịu.
"Chị, chị có muốn em đưa chị đi không?"
Một buổi chiều, cậu ấy đột nhiên nói với tôi như thế.
Thật ra, tôi không nghĩ mình có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Thẩm Diên Tri, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại gật đầu chấp nhận tin tưởng cậu ấy.
Vì vậy, ngày hôm đó, Tống Dựu Tinh vẫn luôn trốn trong phòng bệnh của tôi.
Chờ đến đêm khuya, khi tất cả đều đã yên tĩnh, cậu ấy lén lút dẫn tôi trốn ra ngoài.
Thông qua cửa sổ của phòng bệnh, ở tầng hai cũng không được tính là quá cao.
Cậu ấy dắt tay tôi, tim tôi trước nay chưa bao giờ đập dữ dội đến thế.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua cổ tay tôi.
Đêm nay không có trăng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Dưới hàng lông mày, có một nốt ruồi không thể nhỏ hơn ở khóe mắt.
Tôi đột nhiên bật khóc.
Cậu ấy quỳ xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho tôi.
"Tôi không thể nhớ ra cậu là ai, Tống Dựu Tinh."
Nhưng tại sao cậu ấy lại quen thuộc, quá đỗi quen thuộc đến như thế.
"Thực ra, chị không nhớ ra được cũng chẳng sao, Tần Tử Khanh, chúng ta phải luôn nhìn về phía trước."
Cậu ấy ngồi trên một chiếc xe đạp, còn tôi thì ngồi ở phía sau cậu ấy.
Gió đêm lay lắt thổi qua, bệnh viện tôi nằm ở ngay sát biển, cho nên chỉ cần chạy dọc theo đường đi, là có thể thấy biển lớn đang cuộn trào sóng dữ.
Cậu ấy đạp xe, đưa tôi đến tận cuối con đường.
Mà phía sau chúng tôi, mấy chiếc xe đang dần dần ép sát.
Vậy đấy, rốt cuộc con người cũng phải quay trở về với thực tại.
Cho dù cuộc gặp gỡ có lãng mạn đến đâu, cho dù có thích người trước mặt đến mức nào.
Tống Dựu Tinh đạp xe mà chẳng nói lời nào cả, nhưng dù thế nào thì cậu ấy cũng chẳng thể vượt qua được chiếc ô tô bốn bánh.
Gió ở vách đá quá mạnh, cuối cùng cậu ấy vẫn phải chầm chậm dừng lại.
Ánh đèn pha của những chiếc ô tô buộc chúng tôi phải dừng lại quả thực vô cùng chói mắt, người bước xuống xe, lảo đảo vài bước tiến về phía tôi.
Thẩm Diên Tri ôm tôi vào lòng.
Trên người anh ta nồng nặc mùi thuốc lá, dù tôi có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi vòng tay của anh.
Giọng anh khàn khàn, như thể muốn hòa trộn tôi vào cơ thể của anh vậy.
"Khanh Khanh, nếu như hắn muốn mang em đi."
"Anh sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t hắn."
"..."