Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 119




Dường như nhìn ra suy nghĩ của Mộc Ly, Vũ Tiêu Nhiên khổ sở hét một tiếng: "Nàng giả ngu cũng được, chống đối cũng được, Thượng cùng Bích Lạc, hạ tận Hoàng Tuyền*, đời này kiếp này, ta quyết sẽ không để nàng có cơ hội trốn khỏi ta."

(*) Câu thơ trích từ bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị

Bích Lac, Hoàng Tuyền là 2 danh từ hoán dụ, dùng để chỉ nơi tận cùng của thiên giới và nơi tận cùng của nhân gian. Về sau này, ý nghĩa của nó càng biến đổi đi, đến giờ thì nếu chỉ dùng câu trên “Thượng cùng Bích Lạc, hạ tận Hoàng Tuyền” thì người ta sẽ hiểu rằng: sẽ bên nhau cùng trời cuối đất!”

Thứ nhất tốt nhất không cần gặp, như thế cũng không cần tương tư, Như Băng, Thượng cùng Bích Lạc, hạ tận Hoàng Tuyền, đời này kiếp này, nàng đừng mơ tưởng có cơ hội thoát khỏi ra, hắn quyết sẽ không cho phép, chỉ cần hắn nhận định, mặc kệ là cái gì, một đời cũng sẽ không thay đổi.

Trái tim Vũ Tiêu Nhiên vốn đang đau buốt, từ từ bị sự kiên định thay thế, không quan tâm nàng phản đối và giãy giụa, hắn một tay ôm ngang thắt lưng nàng, bước chân kiên quyết đi về phía Dưỡng Tâm điện, Mộc Ly ở trên người hắn liều mạng giãy dụa, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

Đây là điều nàng không muốn nghĩ đến, nàng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn. Huống chi nàng hoàn toàn không phải là Nguyệt Như Băng gì đó trong miệng hắn, nàng là Anh Mộc Ly, một linh hồn đến từ nghìn năm sau. Mặc dù không rõ ràng lắm người trong miệng hắn đến cùng có phải là Nhan Khuynh Thành hay không, thế nhưng đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm duy nhất chính là, nàng đã không còn là nàng ấy nữa rồi!!

Quan trọng hơn, Anh Mộc Ly nàng cũng sẽ kiên quyết không làm thế thân cho người khác!

"Hoàng thượng, người nhận lầm người rồi, nô tỳ thật sự không phải là Nguyệt Như Băng, tên nô tỳ là A Ly." Câu chữ rõ ràng, giọng điệu bình tĩnh, đề phòng Mộc Ly còn chưa bị cơn tức giận của Vũ Tiêu Nhiên làm cho hôn mê, nói rõ ràng cho hắn biết, nếu như không nghe vậy đừng trách nàng lòng dạ độc ác.

Trong đêm tối, tay Mộc Ly run run nắm chặt cây trâm, tim của nàng đập thình thịch, mặc kệ ra sao, nàng vẫn không muốn trước lúc ra đi bị vướng sai lầm gì ở nơi đây, Hơn nữa, nàng không dám tưởng tượng sau khi Vũ Tiêu Nhiên biết nàng không phải Nhan Khuynh Thành sẽ có phản ứng gì, có liên lụy đến Nhan phủ hay không?

Dù sao, hắn chán ghét mình như vậy.

Gương mặt tuấn tú Vũ Viêu Nhiên lạnh ngắt như tờ, hai chân thon dài đi về phía trước, môi mỏng khẽ nhếch lạnh lùng nói với Mộc Ly: "Ta mặc kệ nàng tên là gì, Nguyệt Như Băng cũng được, A Ly cũng được, tên đối với ta mà nói nó chỉ là một danh hiệu, thứ ta muốn chính là con người của nàng, dĩ nhiên, còn lòng của nàng nữa! Đời này nàng đừng hòng mơ tưởng rời khỏi ta!!"