Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 146




Trong lòng ba đào mãnh liệt, trên mặt vẫn ung dung bình thản, hắn cười lạnh: "Cả ngày hôm nay, nàng chạy đi đâu vậy hả? Thân là cung nữ bên người trẫm, chưa có lệnh của trẫm đã tự ý rời khỏi, nàng không cảm thấy cần phải giải thích rõ với ta sao?"

Câu cuối cùng, hắn dùng chữ ‘ta’, mà không phải là cách xưng ‘trẫm’ của Hoàng đế, lấy góc độ một nam nhân bình thường, đi về phía một nữ nhân yêu cầu một lời giải thích, đáng tiếc. . . Mộc Ly lại không để ý hắn dùng danh xưng gì.

Người nam nhân này, rất khó suy đoán, hắn một lát thì âm tình nhất định, một lát thì nổi giận lạnh như băng, mặc kệ cái nào, Mộc Ly cũng không muốn đi đoán.

"Nô tỳ chẳng qua chạy đi hóng mát một chút, về phần giải thích? Nô tỳ nghĩ mình không cần! Dù sao, nô tỳ cũng đã bị trừng phạt rồi." Chịu đựng sự đau xót trên mông, Mộc Ly cúi người, dập đầu, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại bị vẻ xinh đẹp thay thế.

"Đáng chết!! Ai cho nàng nô tỳ tới nô tỳ đi? Câm miệng cho trẫm!" Không lý do, nghe thấy nàng tự xưng nô tỳ, lửa giận trong lòng hắn bỗng chốc khó kiềm chế, nhanh chóng muốn bùng lên, đột nhiên có chút hối hận hành vi lúc trước của mình.

Hắn không nên ép buộc nàng xưng là nô tài, không nên trước mặt nhiều người xử phạt nàng như vậy, hắn nên đi từ từ, không nên bức nàng.

Mặc dù dựa vào một cây trâm không nói lên được điều gì, nhưng đã có 80% nắm chắc ‘nàng’ chính là nàng, cây trâm ấy cắm rất sâu vào trái tim hắn, và tròng mắt lạnh lẽo của nữ tử đêm hôm đó, cũng để lại dấu ấn thật sâu trong lòng hắn.

Ban cho nàng thời gian hai ngày, nàng vẫn liều chết không thừa nhận, như vậy, hắn sẽ có biện pháp khiến nàng thừa nhận.

Chỉ có điều hắn là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn, cho tới bây giờ đều là người có thói quen cao cao tại thượng, muốn hắn hối hận nói lời xin lỗi, hắn không làm được, cũng chẳng thể hạ mình, tối thiểu trước mắt là không thể.

"Nói đi, hôm nay rốt cuộc nàng đã chạy đi đâu?" Bình ổn lửa giận, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi hướng đi của nàng.

Mộc Ly bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía trước, đôi con người lạnh lẽo như lưu ly, không tiêu cự, không nói câu nào.