Trời Quang Mây Tạnh (Tễ Thanh)

Trời Quang Mây Tạnh (Tễ Thanh) - Chương 5




Võ hội, người người tấp nập, Vệ Tích trộm vù một cái bánh nướng trong giỏ của một tiểu thương rồi thản nhiên chen vào đám người. Phố xá sầm uất tiếng người huyên náo, vai chen vai. Mọi người thì hết sức phấn khởi, mặt ai nấy cũng thấy tươi vui, mặt Vệ Tích cũng toát ý cười. 

Hắn chui vào đoàn người, ngồi xổm dưới đất, xem một người diễn xiếc khỉ. Con khỉ kia đội mũ quan, mặc một chiếc áo choàng rách rưới, cố làm ra vẻ bước đi, thỉnh thoảng gõ gõ vào cái chiêng mà móng vuốt nó đang cầm, chọc cho mọi người cười ha hả. 

Vệ Tích thích xem xiếc tạp kỹ, dù sao cũng vẫn còn là con nít. 

Xem bên này chán rồi liền sang chỗ khác, đâu đâu cũng là người nối người chen chúc, Vệ Tích gầy nhom, gần như khó mà dịch nổi nửa bước. Hắn leo lên cây, lật người trèo qua rào chắn, bò lên mái nhà. Không chỉ có người trèo cây, mà trên mái nhà cũng đầy người, đã gần như không còn chỗ đặt chân. 

Nằm nhoài trên mái che quán rượu, Vệ Tích phóng tầm mắt ra xung quanh, hắn nhanh chóng phát hiện trung tâm đợt võ hội lần này, đó là một võ đài. 

Một võ đài cao vút, đồ sộ.

Võ đài được giăng đèn kết hoa, vô cùng thu hút.

Có hai vị võ phu đấu đến một mất một còn trên võ đài, bọn họ đang luận võ.

Áo xanh và áo đen song kiếm quấn lấy nhau, người dưới lôi đài không ngừng hò hét.

Vệ Tích nhớ tới thiếu niên tối hôm qua, người kia võ nghệ cao cường, chắc cũng sẽ tới tham gia luận võ? 

Hắn đột nhiên rất muốn gặp được người đó, cây trâm bạch ngọc hãy còn đang kề sát trong lồng ngực hắn. 

Tuột xuống khỏi mái hiên, Vệ Tích chầm chậm dịch về phía võ đài, hắn bất chấp chen vào chỗ võ đài. Vất vả, sức cùng lực kiệt, hắn leo lên được một bên của đài quan sát, nhưng mọi người ở phía trên đuổi hắn xuống, dọa đánh hắn, hắn không còn cách nào khác đành phải trèo lên cột trúc chống ở bên cạnh đài quan sát, treo ở trên đó, giống như con khỉ. 

Hắn rất ngạc nhiên phát hiện ra thiếu niên mặc đạo bào, y ngồi ngay ngắn trên khán đài, y vẫn mặc bộ đồ đạo màu xanh lam, da trắng nõn, tóc đen như mực, mặt mũi rất ưa nhìn. 

Vệ Tích lén lút đánh giá y, tay với vào trong ngực, ngón tay vuốt nhẹ cây trâm ngọc lạnh lẽo. 

Còn thiếu niên ngồi kề sát bên cạnh thiếu niên mặc đạo bào, là một người ăn mặc đẹp đẽ, đeo bảo kiếm, anh tuấn quý khí, khí phách; ngồi một bên khác của thiếu niên đạo bào là một người đàn ông khôi ngô hào hiệp, eo quấn kim đái[1], ăn vận như quan chức, ước chừng bốn mươi tuổi, khí vũ hiên ngang. 

[1] Kim đái: đai lưng trang trí vàng, tượng trưng cho vinh dự, chức tước.

Vệ Tích nhìn thấy nụ cười trên mặt thiếu niên mặc đạo bào, dường như y cũng không hẳn lạnh lùng như vậy, thỉnh thoảng thiếu niên mặc cẩm y sẽ nghiêng sang nói chuyện với y, hai người nhìn như vô cùng thân mật. 

Vệ Tích ước ao, tuy rằng hắn cũng không biết rằng mình đang hâm mộ tình nghĩa giữa hai người, hay là sự ưu tú của thiếu niên mặc cẩm y, hay vẫn là phần thanh nhã ung dung của thiếu niên mặc đạo bào kia nữa. 

Vệ Tích tự thẹn dáng vẻ xấu xí của mình, phàm là gặp người ăn vận chỉn chu, hắn đều sẽ cảm thấy tự ti, cảm xúc này đã làm bạn nhiều năm, hắn liền dần mất cảm xúc, không còn phản kháng nó nữa.

Lúc này Vệ Tích rất xấu hổ, hắn rụt vào trong góc, hắn không muốn bị người khác phát hiện sự tồn tại của mình, huống chi nếu bị thiếu niên mặc đạo bào nhận ra, thì sợ rằng mình chẳng còn chốn dung thân. 

Đột nhiên, tiếng hò hét của đám đông hấp dẫn sự chú ý của Vệ Tích. 

Võ phu tóc bạc quắc thước trên đài, võ nghệ cao cường, ông ta đã đánh bại liên tiếp ba địch thủ, dường như không có ai là đối thủ của ông ta. 

Đột nhiên, một gã vạm vỡ mặc áo thô ngắn đội nón rộng vành xông từ dưới lôi đài lên, trang phục gã gần giống như một nông dân, tháo nón xuống, lộ ra một gương mặt cục mịch, trên mặt lại có một vết sẹo khó coi, từ khóe miệng ngược lên đến trán, cực kỳ đáng sợ. Vũ khí của gã là một thanh trường kiếm rỉ loang lổ, độ dài so ra còn dài hơn trường kiếm thường gặp, xấp xỉ mạch đao[2]. 

[2] Mạch đao: loại đao cán dài, phần lớn có thân đao nhỏ, hơi cong.

Gã vạm vỡ mặc áo thô vung trường kiếm lên, kiếm sĩ tóc bạc cầm kiếm đối phó, hai người ngươi tới ta đi, khó phân cao thấp. Mỗi một kiếm của gã vạm vỡ đều nhằm vào điểm yếu hại, vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, kiếm sĩ tóc bạc gắng gượng tránh thoát, vô cùng kinh sợ, đoàn người thỉnh thoảng lại thốt lên kinh ngạc.

Đấu liên tiếp bốn người, thể lực kiếm sĩ tóc bạc dần dần không kiên trì nổi, lộ điểm yếu, rốt cuộc không đấu lại thế tấn công của gã vạm vỡ, không tránh kịp, bị trường kiếm của gã vạm vỡ bổ thương hông, mất trọng tâm, lại chịu một cú đá của gã, cơ thể ông ta như bị thứ đồ bị quăng bỏ, rớt khỏi lôi đài.

Mọi người hốt hoảng tản ra, kiếm sĩ tóc bạc nằm nhoài dưới lôi đài, máu loang lổ, thoi thóp. 

Lúc này, mọi người mới nhận thức được cái máu tanh và đáng sợ của luận võ, cũng cảm thấy vừa sợ vừa căm ghét gã vạm vỡ lòng dạ độc ác này. 

Kiếm sĩ tóc bạc nhanh chóng được người nâng đi, gã to con trên lôi đài còn đang kêu gào, nhưng lại không ai dám đi lên.

Vệ Tích nhìn như si như mê, hắn không có cơ thể cường tráng, cũng không có sức vung trường kiếm, càng không có sự tàn nhẫn như gã này. Hắn muốn trở thành người như gã vạm vỡ, và rồi sẽ không còn ai dám trêu trọc mình nữa, ai cũng không đánh bại được mình.

Người nhà họ Hàn và một vài khách quý ở trên đài quan sát dường như rất khiếp sợ, nhìn thấy tình cảnh nọ, họ vội vàng ào xuống. Người đàn ông thắt kim đái, thiếu niên mặc cẩm y, và cả thiếu niên mặc đạo bào nữa, bọn họ cũng rời chỗ, theo xuống đài.

Đột nhiên thiếu nhiên mặc cẩm y không để ý đến phản đối, rút kiếm xông lên võ đài.

Hắn là một quý công tử sống trong nhung lụa, sao địch lại được nhân vật hung thần ác sát như thế này, chỉ nghe vài tiếng leng keng, bảo kiếm của thiếu niên mặc cẩm y bị đánh bay, xoay tròn trên không trung, rơi xuống, cắm thẳng xuống sàn gỗ chắc nịch, rớt ngay sát cạnh thiếu niên, gần như sắp đâm vào cánh tay y. Gã vạm vỡ không hề thương hại lấy một chút với thiếu niên đã tay không tấc sắt này, hắn vung trường kiếm lên, muốn bồi thêm một đao. Đột nhiên, một vệt xanh lam bay lên võ đài, người lấy thân thể chắn trước thiếu niên mặc cẩm y ấy, là thiếu niên mặc đạo bào. 

Ngồi ngoài quan sát thiếu niên mặc cẩm y bại bởi gã vạm vỡ kia, Vệ Tích rất thích ý, bởi vì quanh năm hết sức nghèo khó lại chịu đau khổ, làm nội tâm hắn khó tránh khỏi có chút vặn vẹo, thậm chí khi gã vạm vỡ chém bay vũ khí của thiếu niên mặc cẩm y, ngoại trừ ngạc nhiên, Vệ Tích còn có phần cảm thấy khoái trá. 

Thế nhưng thiếu niên mặc đạo bào giữa đường xông lên võ đài, Vệ Tích lại bắt đầu căng thẳng, lúc hai người đánh nhau, hắn thậm chí sợ đến không dám nhìn, nhắm chặt hai mắt.

Đám đông bất ngờ phát ra từng đợt hò reo. 

Vệ Tích mở mắt, và rồi hắn được thấy kiếm pháp phiêu dật ung dung, nước chảy mây trôi nhất cuộc đời mình. Rõ ràng là thiếu niên mặc đạo bào đó gầy gò, nhưng gã to con kia ngược lại chẳng có cách nào áp chế y bằng sức mạnh được, y nhẹ nhàng phá thế công kích hung ác của đối phương, chuôi kiếm nho nhã thon dài được nắm trong tay y, phảng phất như lụa trắng, nước chảy mây trôi, biến ảo vô ngần, hệt như tự nó có ý thức. 

Thiếu niên mặc đạo bào né đợt tấn công cuối cùng của gã lực lưỡng kia, cơ thể y nhẹ nhàng như chim én, lật người vọt lên giữa không trung, đáp xuống đất, y vòng tới sau lưng gã vạm vỡ, nhưng cũng không phải để đánh lén, chỉ kề mũi kiếm vào, mũi kiếm dừng lại ngay sau lưng gã kia. Có thể thấy thiếu niên mặc đạo bào là một người vô cùng quang minh lỗi lạc. 

Gã vạm vỡ dường như ý thức được gã không thể làm gì được thiếu niên, hơn nữa gã cũng phát hiện có vài lính tuần đang rẽ đám người đi ra, đến phía võ đài. Trực giác nói với gã, có thể họ đang hướng đến chỗ gã. 

Không kịp suy nghĩ nhiều, gã vạm vỡ quả quyết chém đứt cột trụ trên võ đài, mái lều che trên võ đài đều sụp đổ, gã kia nhân lúc loạn kéo kiếm nhảy xuống đài, chém giết vùng vằng chạy trốn một mạch. 

Thiếu niên mặc đạo bào lặng lẽ đứng trên lôi đài, y không đuổi theo, y dường như không hề có ý hỗ trợ đuổi bắt. 

Thấy gã vạm vỡ cuống cuồng tìm đường chạy trốn, Vệ Tích sốt ruột, bất chấp nhảy khỏi cây cột, ngã tím người, hắn muốn đuổi kịp gã kia, có điều đó chỉ là mơ hão mà thôi. 

Mấy tháng sau, một buổi tối gió thu hiu quạnh, Vệ Tích đang du đãng bên hồ ở Hàng Châu, gặp phải gã vạm vỡ kia đang uống rượu một mình trong cái đình nghỉ sập xệ. Gã đó đã đổi bộ quần áo nông dân, gã, mặc một bộ đồ đen, trường kiếm vắt ngang người, mũi trường kiếm vẫn đang nhỏ máu tươi. 

Vệ Tích đi tới dập đầu quỳ lạy, khẩn cầu đối phương thu nhận mình làm đồ đệ. 

Edit by Ney