Edit A Quýt dntltk
Chương 69
Lạc Bạch cầm bánh, cùng Lệ Diễm đi tới Thị Nhất Trung.
Lạc Kim và Lạc Ngân đi trước, chắc là ở trong lớp.
Lạc Bạch có chút nghi ngờ nói: "Lạc Kim mất bóng từ kỳ nghỉ hè,l tới tựu trường, cuối tuần cũng không thấy chị ấy đâu, trước khi chuyển nhà đi, chỉ nói rằng chỉ đang làm việc ở thành phố,. Tôi không biết cô ấy đi như thế nào. Nhưng khi khai giảng chúng ta hai nhà sát vách, mà Lạc Kim cũng không thấy tâm hơi. Lệ Diễm, cậu nói xem có phải chị ấy đang hẹn hò không? "
Lệ Diễm: "Có lẽ là không."
Lạc Bạch: " Sao cậu chắc chắn?"
Lệ Diễm: “Không có tin tức truyền tới.” Y liếc nhìn Lạc Bạch, sau đó giải thích: “Nếu trong trường có chút gì đó, căn bản sẽ lan tràn, Lạc Kim năm hai trung học khá nổi tiếng, nhưng bây giờ không có tin tức chuyện cô ấy yêu đương, cho nên hẳn là không có. "
Nét mặt Lạc Kim vốn dĩ rất đẹp, sau vài tháng, nước da lại dần trở nên trắng hơn, các đường nét trên khuôn mặt dần dần mở ra, tự tin vui vẻ cũng trở nên tươi tắn, động lòng người.
Ngôi trường đã bí mật đặt tên cho là hoa khôi của trường, và rất nhiều cậu trai đã thầm chú ý đến cô.
Cho nên Lạc Kim có quan hệ hay không, nhất định sẽ có rất nhiều học sinh chú ý.
Lệ Diễm: "Lạc Kim điểm cũng không giảm."
Lạc Bạch: "Chà... đúng rồi, đang lên đều đặn. Đó là việc nên làm a, Lạc Ngân có thể biết. Tôi sẽ hỏi chị sau."
Lệ Diễm: "Ừm."
Y mở nắp phích, đổ ấm thuốc Đông y vào họng, uống một hơi cạn sạch rồi mới đậy nắp lại.
Đôi môi tái nhợt còn vương chút nước thuốc, vị chua đắng, uống qua một lần là không thể không muốn nôn ra.
Lạc Bạch lén uống một hơi trong lúc Lệ Diễm đang đun thuốc, suýt nữa thì nôn ra, nhưng loại thuốc khó uống kia như là nhu yếu phẩm ba bữa cần thiết của Lệ Diễm.
Cậu lấy trong túi ra một viên kẹo, bóc giấy gói kẹo, đưa viên kẹo vào miệng Lệ Diễm: "Ăn đi."
Lệ Diễm rất biết nghe lời,hé miệng, ăn kẹo.
Lạc Bạch cảm thấy hắn uống thuốc sẽ khổ nên mỗi lần đều bóc một viên kẹo chờ y uống hết thuốc rồi đưa.
Khi viên kẹo vừa chạm vào, vị trắng đục và ngọt ngào bùng nổ ngay lập tức, đánh bay vị chua và đắng còn sót lại trên vị giác, vị ngọt liệm lan tỏa dọc đầu lưỡi đến tận tim.
Lệ Diễm ngậm viên kẹo, rũ mắt xuống bình nước nóng: "Tôi đi nấu nước nóng, đưa bình của cậu cho tôi."
Lạc Bạch từ trong ba lô lấy ra phích nước, đưa cho hắn: "Tôi đợi cậu trong phòng học."
Trở lại phòng học, Lục Chu chán nản ngồi tại chỗ chờ đợi.
Lạc Bạch ném cặp sách lên bàn hỏi hắn: " Cậu không ở trong lớp sao lại chạy tới đây?"
Lục Chu nhanh chóng đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho cậu, mở tài liệu giảng dạy mới của học kỳ này ra chỉ vào hai biên tập viên phía trên: “Biên tập viên: Lạc Bạch, Lạc Ngân, Bảo ca, đây là do câụ và chị Lạc Ngân viết.? "
Tác giả của tài liệu bổ trợ dạy học mới cho năm nhất cấp 3 viết do hai chị em Lạc Bạch và Lạc Ngân, phàm là không mù hoặc là học sinh Thị Nhất Trung đều biết hai anh chị này.
Một người là học sinh đứng nhất toàn trường cả năm, người còn lại là Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, nếu nhìn thấy sẽ náo loạn lên?
Nhưng từ ngày đầu tiên tài liệu giảng dạy này được phân phát, chưa có ai tới Lạc Bạch kiểm chứng.
Một là ít học sinh chú ý tới tác giả đồ dùng dạy học, hai là ngay cả nhìn thấy cũng không thể tin được, muốn hỏi Lạc Bạch, Lạc Ngân cũng không dám hỏi để chứng minh.
Lạc Bạch cười hỏi ngược lại: " Cậu nghĩ như thế nào?"
Lục Chu gật đầu: "Với tài năng Bảo ca của đệ, đây là do ca viết đúng không?"
Lạc Bạch: " Thật ngoan, trở về đọc sớm tự học, cậu là đứa nhỏ có ước mơ, không cần để ý những chuyện lộn xộn kia."
Lục Chu do dự: "... Vậy quan hệ với Bảo ca, không tính là chuyện lộn xộn đi."
Lạc Bạch: "..."
Đứa trẻ này quá giỏi trong việc đối đáp.
Lục Chu tôn Lạc Bạch làm anh trai sau khi được vào Thị Nhất Trung.
Cùng cả người Lục gia tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng chủ yếu là thông qua cha Lục thỉnh thoảng gửi quà cho Lạc Bạch để duy trì quan hệ.
Lạc Bạch: "Tài liệu trợ giảng này... Từ đơn giản đến sâu xa, điểm kiến thức phù hợp với cậu đọc. Có thể nghiên cứu theo điểm kiến thức bên trong, có thể sẽ trúng tuyển Yến Đại."
Lục Chu bước chân có chút xẹt qua, hắn lắp bắp nói: " Yến, Yến đại? Ngao!!! Đây là nói quá gồi, thằng đệ này không gánh nổi đâu."
Lạc Bạch còn chưa lên tiếng động viên, Lệ Diễm vừa đi lấy nước về, đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lục Chu: "Phiền phức, nhường một chút."
Lục Chu nhìn thấy Lệ Diễm liền tràn ngập phòng bị nhảy đi trốn: "Bảo ca, đệ đi trước."
Lạc Bạch: "... tại sao cậu ấy lại sợ cậu?"
Lệ Diễm đưa phích nước cho cậu, đáp: "Chắc hắn nhát gan."
Lạc Bạch: "Thật sao?"
Cậu không cố ý tìm hiểu tận cùng mà chỉ là tò mò, mỗi lần Lục Chu nhìn thấy Lệ Diễm, đều chạy như chuột gặp mèo.
Rõ ràng Lệ Diễm nhìn không ra chỗ nào đáng sợ, thậm chí còn có dung mạo, tính tình tốt, tại sao lại sợ hãi hắn?
Phải nói rằng, Lệ Diễm dường như không có bạn học nào thân thiết trong lớp, ngoại trừ cậu.
Thường ngày hai người thường ở cùng nhau, nếu như cậu không có ở đó, thì chỉ còn lại Lệ Diễm một mình đi học.
Lạc Bạch uống nước nóng, nghi ngờ hỏi.
Lệ Diễm mở ra sách giáo khoa: "Không có thời gian."
Nghe vậy, Lạc Bạch hiểu ra.
Lệ Diễm có lịch làm việc trong ngày rất dày đặc, cũng không có thời gian rảnh rỗi, một phần thời gian nghỉ ngơi vắt ra khỏi lịch trình dày đặc của mình có lẽ không lãng phí bằng việc cười đùa giỡn với các bạn cùng lớp.
Có như vậy, Lạc Bạch mới không còn vật lộn với vấn đề này nữa.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ cậu không nhận ra rằng bản thân cậu ấy bận rộn, nhưng vẫn có thể kết bạn với rất nhiều người.
Lý do cơ bản nhất là tính cách.
Lạc Bạch cười nhiều, có vẻ nói chuyện cũng tốt.
Ngược lại, Lệ Diễm lại dịu dàng khi chỉ có Lạc Bạch.
Lệ Diễm lúc không có Lạc Bạch, thì toàn thân tràn đầy khí thế cự tuyệt người khác ngàn dặm, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, ai dám nói chuyện với hắn?
Học sinh trung học cũng rất có ý thức khủng hoảng.
Hồng Tân chính thức ký kết kế hoạch hợp tác 5 năm với HTX Tây Lĩnh, thông qua nguồn vốn do HTX Tây Lĩnh cung cấp, máy móc nông nghiệp, hạt giống chất lượng cao và tài năng chuyên môn để tạo ra một phương thức vận hành vườn cây hoàn toàn hiện đại và dạy triết lý kinh doanh cho hắn.
Sau khi kế hoạch hợp tác được ký kết, máy móc nông nghiệp của Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh được bí mật vận chuyển đến vườn cây ăn quả của Hồng Tân ở Cốc Ninh.
Hồng Tân là nhà buôn hoa quả, người trồng hoa quả lớn nhất Cốc Ninh, nhận thầu ít nhất 1/5 số lượng táo ở huyện Cốc Ninh.
Hồng Tân hứa với hợp tác xã Tây Lĩnh một khoản lợi nhuận nhất định khi ngân quỹ không đủ, và giao quyền cung cấp táo Cốc Ninh cho hợp tác xã Tây Lĩnh.
Khởi đầu, Cốc Ninh Nguyên Thương là sự chung sức của Đái Thành Tài và các thương nhân trái cây khác, cuối cùng đã chụp tới thành công với số tiền 5 triệu do tỉnh Bình Hán tài trợ.
Năm triệu kinh phí do Hồng Tân cung cấp, vì vậy hắn đã lấy lại quyền cung cấp vườn cây ăn trái của riêng mình.
Vì thế, Chu Vĩnh Lợi cũng đã bán táo Cốc Ninh cho Công ty thực phẩm Xương Thịnh.
Sau quá trình hoạt động, Công ty Thực phẩm Xương Thịnh đã đưa ra thị trường các sản phẩm chế biến từ táo và các loại thực phẩm chế biến như anh đào và nho.
Sản phẩm trái cây chế biến mang thương hiệu Xương Thịnh đã từng bước mở rộng thị trường tiêu thụ và tạo được tiếng vang về sản phẩm ngon, rẻ, chất lượng cao.
Thành lũy hợp tác xã Tây Lĩnh ở tỉnh Bình Hán, Lạc Bạch giao lại cho Chu Vĩnh Lợi, người để ông ta lên blog.
Hợp tác xã ở Thành phố Trường Kinh được giao lại cho Lạc phụ, Lạc mẫu, nay có quy mô phát triển lớn mạnh.
Vào giữa tháng 12, tất cả công nhân của Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh, với sự khuyến khích thăng chức và tăng lương gấp đôi, đã làm việc chăm chỉ để hoàn thành 10.000 giàn cây ăn quả tự động trước hơn hai tháng.
Sau khi kiểm tra, không có chất lượng nào là không đạt.
Giữ lại 2.000 chiếc, 3.000 chiếc còn lại vẫn được bán cho Đông Nam Á.
Trong khoảng thời gian này, Chu xưởng trưởng đi nước ngoài, không biết gặp ai, khi trở về đã mang theo một kênh thị trường mới và đưa ra chỉ tiêu sản xuất 20.000 dàn tác nghiệp bình đài.
Ngay cả Lạc Bạch lúc đó còn đang nghiên cứu cũng khá ngạc nhiên, nhưng sau một giây suy nghĩ mới hiểu được là Máy móc nông nghiệp Tân Kinh... Nhà máy từng là tỉnh Nam Việt, thậm chí là chỉ số sản xuất máy móc nông nghiệp của cả nước, thậm chí Thủ tướng của đất nước đã gặp gỡ.
Chủ yếu do sự phát triển nhanh chóng của thời đại, cộng với những hạn chế về chính sách và vận rủi, Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh đã đứng trước bờ vực phá sản.
Nắm bắt thời cơ ngay từ bây giờ, và Chu xưởng trưởng là một người tài năng, Nhà máy Máy Nông nghiệp Tân Kinh sẽ tự nhiên cất cánh.
"Hội nghị tổng kết mô hình kinh doanh cuối năm tỉnh Bình Hán, mời chủ tịch hợp tác xã Tây Lĩnh tham dự, chủ tịch công ty TNHH thực phẩm Xương Thịnh cũng nằm trong số đó."
"Hội nghị tổng kết mô hình kinh doanh tỉnh Bình Hán cuối năm, mời chủ tịch xí nghiệp sản xuất máy nông nghiệp Tân Kinh, chủ nhiệm hợp tác xã Tây Lĩnh cũng có thể tham dự."
Đây là lời nói của Chu Vĩnh Lợi tỉnh Bình Hán, thành phố Trường Kinh - Lạc mẫu, để Lạc Bạch xem có muốn tham dự không.
Cái gọi là hội nghị mô hình kinh doanh nó khác với Thương Nghiệp Phong Hội và các hội nghị cấp cao trong ngành, nó là một hội nghị kinh doanh để lựa chọn và diễn giải các công ty xuất sắc.
Năm ngoái, tại tỉnh Nam Việt, Xí nghiệp Chế tạo Máy Nông nghiệp Tân Kinh và Công ty TNHH Thực phẩm Xương Thịnh không có tên trong danh sách mời.
Được sự mời của ban tổ chức năm nay, Lại tổng và Chu xưởng trưởng rất hào hứng và đồng ý tham gia.
Mặt khác, hợp tác xã Tây Lĩnh với tư cách là một công ty thành lập chưa đến nửa năm, có tư cách tham gia, có thể nói là một loại khẳng định.
Nhưng làm Lạc Bạch kinh ngạc là, cho đến nay hợp tác xã Tây Lĩnh vẫn chưa được nhiều người biết đến, thậm chí còn chưa được biết đến.
Có lẽ chỉ gây tiếng vang khi mua Bình Nghiêu Nguyên Thương, nhưng ánh đèn sân khấu lớn nhất là vận may của Lạc Bạch cướp đi, trong khi chủ thể thực sự lại bị bỏ qua.
Ngoài ra, HTX Tây Lĩnh luôn xuất hiện với tư cách là nhà đầu tư và người trung gian, luôn làm việc khiêm tốn, nhưng lại có trong danh sách
Lạc Bạch cảm thấy khó tin.
Khi Lệ Diễm biết được nghi vấn của cậu, nói: “HTX Tây Lĩnh có nhiều cổ phần trong Máy nông nghiệp Tân Kinh, Thực phẩm Xương Thịnh, đồng thời sở hữu toàn bộ trái cây Bình Nghiêu, trị giá trên 100 triệu., mà từ lâu đã sớm rơi vào trong mắt hữu tâm nhân."
Khiêm tốn là những gì Lạc Bạch nghĩ.
Thực tế, HTX Tây Lĩnh, một tổ chức phi chính phủ đến từ làng Nông thôn với chỉ 11 thành viên, luôn gặm được những miếng bánh lớn cũng đủ thu hút sự chú ý của những người quan tâm.
Ít nhất thì tầm nhìn đầu tư chính xác của nó có thể thu hút vô số người thèm muốn.
Việc đầu tư của HTX Tây Lĩnh khá phân tán, quy mô lớn, lĩnh vực tham gia hơi rộng nên chưa thu hút được sự quan tâm của các đại gia trong ngành.
Ngược lại một số đại gia ngoài vòng có thể thấy rõ, còn có ý đồ kết giao bằng hữu.
Chủ yếu vẫn là muốn biết, người lãnh đạo chân chính của hợp tác xã.
Một tầm nhìn đầu tư chính xác đáng kinh ngạc như vậy, nếu làm theo nó, có thể sẽ dính được chút ánh sáng.
Vì vậy, HTX Tây Lĩnh nằm trong danh sách mời tham dự Hội nghị thượng đỉnh mô hình kinh doanh.
Lạc Bạch chưa tham dự loại này thượng đỉnh cũng không rõ ràng quá trình cùng công dụng.
Lệ Diễm: "Mục đích chính là tìm kiếm mô hình kinh doanh tốt nhất và thể hiện được cốt lõi của doanh nghiệp. Hiện tại, nền kinh tế trong nước, cải cách, doanh nghiệp... đều phải mò đá qua sông, không có có hệ thống và mô hình tuyệt vời để họ tham khảo. Với sự xuất hiện của hội nghị thượng đỉnh mô hình kinh doanh, là hy vọng sẽ hình thành một hệ thống doanh nghiệp vững chắc và giảm thiểu khả năng người Trung Quốc đi sai đường. "
Trên thực tế, trong những năm 1990, các hội nghị kinh doanh như vậy là phổ biến, nhưng phần lớn là không bền vững.
Một số cuộc họp kinh doanh thúc đẩy sự phát triển của các doanh nghiệp trong nước, trong khi những cuộc họp khác lại phản tác dụng.
"Nếu đoạt thưởng, tương đương với việc được khẳng định danh tiếng của công ty trong ngành sẽ được mở ra, và sẽ có nhiều cơ hội hơn cho các kênh thị trường hợp tác. Nhưng điều quan trọng nhất là có thể tìm kiếm sự hợp tác tại các hội nghị."
Trong một hội nghị quy tụ hàng trăm công ty trong nước, chỉ riêng có hàng trăm công ty niêm yết.
Các công ty lọt vào danh sách lựa chọn mô hình kinh doanh tốt nhất ít nhất phải nằm trong số 100 công ty hàng đầu ở Trung Quốc. Truyện Việt Nam
Có thể thấy rằng có vô số tài nguyên có thể được sử dụng.
Hiện tại giám sát hợp tác xã Tây Lĩnh là Chu Vĩnh Lợi và Lạc mẫu, nếu làm đại diện, đương nhiên là hai người thích hợp nhất.
Nhưng Lạc Bạch không bao giờ đi con đường thông thường.
Cậu vỗ tay vào nhau: "Tôi tham gia." (
)