Ngu Độ Thu dùng ánh mắt mơ hồ đảo một vòng, nói: "Nếu như anh nguyện ý lên giường ngủ với tôi, thì hiện tại tôi cũng có thể cởi trói cho anh."
Bách Triều nhướng mày: "Anh nghe qua câu ' dục tâm bất ý ' chưa? Dễ dàng đáp ứng yêu cầu của tôi như vậy, không sợ tôi giả vờ đầu hàng sao?"
"Vừa rồi lúc anh bóp cổ tôi có chút mềm lòng, tôi đoán anh cũng không muốn hại tôi, ít nhất tạm thời tôi sẽ không bất lợi. Đúng không?"
Đáp lại anh chỉ có trầm mặc.
Qua gần năm phút, Ngu Độ Thu gần như ngủ thiếp đi rồi, đột nhiên nghe thấy đối diện kêu mình một tiếng: "Ngu Độ Thu."
"...... Hả?"
"Anh vì sao lại gọi là...... Độ thu?"
"Hỏi cái này để làm gì?"
"Muốn hiểu thêm về chủ nhân mới của tôi."
Ngu Độ Thu cười khẽ, người này thật thú vị.
"Ông ngoại tôi nói, ' thế sự là giấc mộng lớn, nhân sinh mấy độ trời thu mát mẻ '."
Bách Triều không nói gì nữa, anh đợi một lát, khách khí hỏi lại: "Còn anh?"
Bách Triều chậm chạp không đáp. Ngu Độ Thu cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không chờ trả lời, liền đi ngủ trước.
Tác giả có chuyện nói:
Tiểu Bách chỉ là muốn gọi tên vợ thôi!
Sáng sớm hừng đông, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ, khiến căn phòng sáng sủa, tựa như làn sương mù chết chóc treo trên đầu mọi người đêm qua chưa từng tồn tại.
Ngu Độ Thu tối hôm qua quên kéo màn, bị ánh nắng chiếu vào làm phiền, nhắm hai mắt duỗi tay sờ soạng trên tủ đầu giường, tìm nút tự động đóng màn lại.
"Hướng bên trái."
"!"Anh đột nhiên mở mắt, vội vàng cúi đầu, để giảm bớt sự kích thích của ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt. Sau khi đã quen, ngẩng đầu nhìn lại ——
Trên sô pha trước cửa sổ sát đất, có cột một nam nhân cao lớn ngay cả khi anh ta ngồi. Đối phương không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm anh, không biết đã nhìn bao lâu, dưới mắt là một màu than chì nhàn nhạt.
"Thiếu chút nữa quên mất anh." Ngu Độ Thu nhẹ nhàng thở ra, duỗi người ngồi dậy, ấn chuông gọi phục vụ khách sạn, "Anh không trốn đi, chúc mừng anh đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên. Cả đêm không ngủ?"
"Anh nói xem?" Bách Triều nâng bả vai tê liệt lên, hai tay bị trói sau lưng không thể động đậy, "Bị trói như vậy anh có thể ngủ sao?"
"Tôi sai, quá không thương hương tiếc ngọc." Ngu Độ Thu vén chăn xuống giường, đi chân trần đạp lên thảm nhung, đi đến trước mặt hắn, khom lưng cởi bỏ cà vạt đang trói tay hắn.
Mái tóc màu bạc xõa ngang cổ, bên tai có thể nghe được tiếng thở nhẹ. Bách Triều nghiêng đầu né tránh, Ngu Độ Thu lại càng dựa càng gần, vòng tay như đang ôm hắn, cọ tới cọ lui cả nửa ngày.
"...... Được không? Tóc của anh cọ tôi ngứa quá."
"Rồi." Ngu Độ Thu đứng dậy, thuận tay xoa đầu hắn một cái. Mái tóc ngắn của Bách Triều hơi cứng, có chút đâm tay, nhưng thực dã hoang, đặc biệt là các đường nét khuôn mặt rắn rỏi và sâu sắc.
Bách Triều ngửa đầu, nhướng mày: "Chân cũng bị trói."
Ngu Độ Thu ngáp một cái, hờ hững rời đi: "Tôi sẽ không quỳ xuống vì anh đâu, tự mình không có tay sao?"
Lúc này, cửa phòng mở ra, bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng bánh xe, chỉ chốc lát sau, Hồng Lương Chương đẩy một xe ăn ba tầng xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Thấy trong phòng còn có một người bị trói, chỉ sửng sốt một chút, cũng không quá kinh ngạc, cái gì cũng không hỏi, cung kính đem toàn bộ điểm tâm trong xe đặt ở trên bàn tròn.
Bách Triều lộ ra ánh mắt giễu cợt: "Xem ra anh thường xuyên trói người trong phòng."
"Tôi thông thường sẽ không giữ người qua đêm, anh là người đầu tiên." Ngu Độ Thu đi vào phòng tắm, quay đầu nói, "Nhà ta có một tầng hầm ngầm dùng để bắt cóc người, nếu anh cảm thấy hứng thú, lần sau mang anh đến trải nghiệm."
Sự khinh thường trong mắt Bách Triều lộ ra rõ ràng.
Ngu Độ Thu giả vờ không nhìn thấy, cũng không để bụng, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ nửa giờ sau anh đi ra, Hồng Lương Chương đã bày sẵn khăn trải bàn và bữa sáng, có ba tầng, một tầng là cháo điểm tâm kiểu Trung Quốc, tầng hai là nước ép và bánh sừng bò kiểu Pháp, tầng ba là cà phê salad kiểu Mỹ.
Bách Triều tự cởi bỏ sợi dây ni lông, duỗi đôi chân dài bị trói cả đêm, ngồi vào bàn, ăn một lồng tiểu long bao chay nấm tùng nhung và một bát cháo tôm tươi.
Hồng Lương Chương đứng ở một bên, bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, tôi đã ngăn cản hắn nhưng......"
Ngu Độ Thu xua xua tay, ý bảo không sao, ngồi xuống đối diện Bách Triều, chống khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay chống cằm, mỉm cười nhìn hắn: "Tùng nhung cùng tôm đều tráng dương, ăn nhiều một chút."
"Khụ!" Bách Triều che miệng, dừng đũa, "Hết muốn ăn, không ăn, anh ăn đi."
Ngu Độ Thu gật đầu, lại không động đũa, tùy ý mà dựa ra sau, ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhàn nhạt nói: "Chú Hồng."
Hồng Lương Chương trả lời: "Tôi sẽ đưa đến một phần ăn mới."
Bách Triều không hiểu: "Tôi chỉ ăn hai món, còn có rất nhiều, còn đủ cho anh ăn."
Ngu Độ Thu đương nhiên mà cười cười: "Xin lỗi, tôi đối với đồ ăn phải sạch sẽ, huống hồ, chủ nhân làm sao có thể ăn đồ thừa của chó?"
Năm phút sau, một bữa sáng mới được dọn lên bàn, cũng là khay ba tầng, giống y hệt khay trước.
N gu Độ Thu thong thả ung dung mà ăn cháo tôm tươi, ngước mắt bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đối phương, cười hỏi: "Tức giận?"
Bách Triều lắc đầu: "Những thứ này anh không cần ăn."
Đáp án ngoài dự đoán, Ngu Độ Thu cảm thấy hứng thú: "Vì cái gì?"
"Bởi vì anh không cần tráng dương." Bách Triều đứng dậy, đá mạnh đế giày Martin cứng vào bàn "Rầm!" Một chân đá lên bàn, chiếc bàn gỗ nguyên khối nặng trăm cân rung mạnh! Cháo trong tô sứ trào ra ngoài hơn phân nửa, "Anh thiếu | thao." Nói xong nghênh ngang mà đi.
Ngu Độ Thu ngẩn người.
Nếp nhăn trên mặt Hồng Lương Chương nhăn thành bánh quai chèo, ngoái lỗ tai mình: "Thiếu gia, người này......"
"Rất thú vị phải hay không?" Ngu Độ Thu vuốt cằm, không biết nghĩ đến cái gì, còn cười nhẹ, "Để anh ta đi, xử lý sau. Đến thư phòng lấy đồng hồ cho tôi."
9 giờ sáng, hội trường tầng bốn khách sạn Grand Hyatt.
Có bốn năm cảnh sát ngồi xung quanh bàn hội nghị hình bầu dục, xem hình ảnh và văn bản trên màn hình chiếu, cuộc họp khẩn cấp được tiến.
Cục trưởng Cục Công An khu Tân Kim Bành Đức Vũ năm nay đã hơn 50, cả ngày làm việc quá độ, đã có một vùng sáng bóng sau gáy, phần tóc lưa thưa xung quanh được nhuộm đen. Nhưng dù có che dấu tuổi già như thế nào, vẫn có vài nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt và hai bên khóe miệng.
Đôi mắt của ông ấy luôn sáng sủa, nhưng hôm nay lại có chút uể oải. Tối hôm qua uống nhiều, chỉ có chút thời gian để trao đổi đại khái vụ án cùng Kỷ Lẫm liền đi ngủ, sáng nay thức dậy đầu đau như búa bổ, tròng mắt đỏ bừng, nếu không phải có tấm lòng vì nhân dân phục vụ, ông lúc này còn nằm liệt trên giường.
Kỷ Lẫm đem cho ông hai cái đệm mềm, một cái lót sau thắt lưng, một cái lót dưới mông.
Bành Đức Vũ vui mừng mà gật đầu: "Hậu sinh khả uý."
Kỷ Lẫm cũng đặt sau thắt lưng mình một cái: "Ngài không vội cảm động, ta là sợ ngài có chuyện xảy ra, cục diện rối rắm này liền rơi xuống trên đầu tôi."
Bành Đức Vũ: "......"
Các cảnh sát trong phòng họp, mặt đều tái nhợt. Đêm qua một giờ, Đường rung, phó giám đốc pháp y của bộ phận kỹ thuật và hai bác sĩ pháp y thực tập đã tiến hành kiểm tra toàn diện thi thể Ngu Văn Thừa, sáng nay 7 giờ rưỡi, đã có kết quả kiểm tra, mọi người đều ngạc nhiên.
Bành Đức Vũ nghe được kết quả báo cáo, cảm giác đầu mình còn nứt toác hơn cả Ngu Văn Thừa.
Tự sát không đáng sợ, giết người cũng không hiếm, ai có thể ngờ, trong dạ dày của Ngu Văn Thừa phát hiện tàn dư của chất gây ảo giác, lại là loại ma túy mới LSD thế hệ thứ ba!
Hầu hết các loại thuốc này được gửi từ các nước châu Âu và châu Mỹ qua đường bưu điện quốc tế, rất khó truy ra nguồn gốc. Bành Đức Vũ không khỏi cảm thấy buồn bã, khát vọng một bình dưỡng khí.
Kỷ Lẫm dường như đang tập trung vào việc xem báo cáo khám nghiệm tử thi, anh đã đọc năm lần, kỳ thật cũng có chút hoảng hốt. Các vụ án tệ nạn, buôn bán ma túy không mới, chỉ tính riêng từ tháng 1 đến tháng 5 năm nay, thành phố Bình Nghĩa đã phá hơn 100 vụ án ma túy các loại, bắt giữ hơn 200 nghi phạm, thu được hơn mười mấy ki-lô-gam ma túy các loại. Các loại ma túy giống LSD này tính gây nghiện không cao, cũng không phải là con bò sữa sinh lời nhiều nhất trong mắt những kẻ buôn ma túy, không có vụ án liên quan nào ở quận Tân Kim trong hai năm qua. Ai có thể nghĩ rằng một mầm tai họa như vậy sẽ xuất hiện, một bộ phim kinh dị được dàn dựng trước mắt các chức sắc trong thành phố và thậm chí cả những nơi khác, lãnh đạo lớn của thành phố đêm qua đã gọi điện cho ông, như rất lo lắng, thật ra đang gây áp lực cho ông ấy.
Nhưng trường hợp này giống như một đống len lộn xộn, rõ ràng là len sợi, lại căn bản không tìm thấy đầu sợi.
"Người nhà người chết nói thế nào?" Bành Đức Vũ mông nóng, dừng lại một chút, lấy ly trà trên bàn, trước tiên nhấp một ngụm trà nhân sâm để bồ bổ tinh thần.
Viên cảnh sát vừa từ nước ngoài trở về báo cáo: "Vợ và bố mẹ của Ngu Văn Thừa nói anh ta không có tiền sử sử dụng ma túy, chúng tôi đã đến nhà anh ta lục soát, xác thật không tìm thấy bất kỳ loại ma túy nào."
Kỷ Lẫm: "Tôi đã gọi điện thoại cho đồn công an ở khu vực nhà anh ta, các hồ sơ lấy được khớp với mô tả của gia đình người quá cố, Ngu Văn Thừa không có tiền sử sử dụng ma túy."
Pháp y Đường Trung bận rộn cả một đêm, cả đêm thức trắng, sắc mặt tiều tụy, cố hỏi: "Có thể là gạt người nhà trộm dùng? Không bị bắt gặp?"
Kỷ Lẫm lắc đầu, khoanh tay trên bàn, nghiêm túc nói: "Tôi đã xem camera giám sát trong phòng khách tối qua, thu âm rất rõ ràng, Ngu Độ Thu không nói dối, Ngu Văn Thừa lúc 10 giờ 23 phút, nói tự muốn lái xe đến công ty, không uống rượu, để lại cho lần sau, nói xong lời này, năm phút sau anh ta liền ' nhảy lầu tự sát '. Nếu anh ta đã dùng LSD, không có khả năng không biết hậu quả, không thể đã hút thuốc còn tự mình lái xe đến công ty, đây không phải tự tìm đường chết sao? Cho nên, chỉ có thể là......"
"Có người đầu độc." Bành Đức Vũ tổng kết.
"......" Kỷ Lẫm sắc mặt giống như ăn phải ruồi bọ lại không thể phun ra, "Cục trưởng, ông có thể đừng lấy mất lời thoại quan trọng nhất của tôi được không."
"Đến lúc nào rồi mà còn so đo cái này." Bành Đức Vũ trợn mắt, "Loại ma túy kiểu mới này nhiều nhất chỉ có thể lưu lại trong cơ thể người một hai ngày, đôi khi mấy tiếng đã biến mất, may mắn lão Đường kịp thời kiểm tra, chờ anh nghĩ đến điểm này, chứng cứ sợ là đã sớm không còn!"
Đường Trung xua xua tay, khiêm tốn nói: "Tôi dựa vào khinh nghiệm thôi, trước khi người chết nhảy lầu rõ ràng tinh thần trong trạng thái bất thường, vì vậy tôi đã theo hướng thuốc kiểm tra. Chúng tôi chưa từng gặp qua án mạng nào có liên quan tới loại ma túy mới này, Tiểu Kỷ không nghĩ đến nó cũng là điều bình thường, về sau sẽ biết."
Bành Đức Vũ thở dài: "Tôi thấy nửa năm nay trạng thái tinh thần của cậu ấy không bình thường, trông cậu ấy lúc nào cũng như phiêu bạt trên trời, so với tôi còn dễ phạm sai lầm hơn."
Đường Trung: "Trước không nói chuyện ngoài lề, phá án quan trọng hơn. Loại chất gây ảo giác này thông thường sau 30 phút sẽ phát huy tác dụng, 2 đến 4 giờ sau mới đạt tới đỉnh, dựa vào điểm này có thể suy ra, người chết có khả năng đã bị đầu độc trong vòng 4 giờ trước khi vụ việc xảy ra."
Bành Đức Vũ: "Nghe thấy không? Còn không nhanh chạy đi điều tra những hành động của Ngu Văn Thừa trong 4 giờ trước khi anh ta nhảy lầu, trọng điểm là chế độ ăn uống của anh ta!"
Kỷ Lẫm kêu oan: "Đã sớm điều tra rồi! 4 giờ trước khi sự việc xảy ra anh ta đã ở công ty, đợi đến 7 giờ rời đi, trên đường bị kẹt xe, 40 phút sau mới đến khách sạn, cơ bản có thể loại trừ khả năng bị hạ độc ở công ty, nếu không trên đường đã xảy ra chuyện. Lúc sau Ngu Văn Thừa đi thẳng đến dãy phòng của Ngu Độ Thu, trong phòng được phục vụ bữa tối riêng, tuy nhiên dựa vào thời gian hiệu lực của thuốc mà giám đốc Đường vừa nói, Ngu Văn Thừa 7 giờ 40 vào phòng, 8 giờ dùng xong bữa tối, quản gia đẩy xe ăn ra ngoài, anh ta sẽ bị chóng mặt, buồn nôn và các triệu chứng khác trước 8 giờ rưỡi, nhưng theo camera, anh ta 9 giờ rời khỏi phòng của Ngu Độ Thu, thần sắc bình thường, bước đi vững vàng, không có gì bất thường. Và khi Ngu Độ Thu đưa rượu đến phòng của anh ta để xin lỗi lúc 10 giờ 20, Ngu Văn Thừa mở cửa dùng tay che trán, kết hợp với việc đột ngột tự sát của anh ta 10 phút sau, cơ bản có thể phán đoán, anh ta bị đầu độc khi ở một mình trong phòng."
Bành Đức Vũ vuốt cái cầm râu ria xồm xoàm: "Đồ uống và trái cây trong phòng của anh ta đã đưa đi chưa?"
Một khách sạn cao cấp như Grand Hyatt thường chuẩn bị một số đồ ăn cho khách, việc đầu độc trước đó không khó.
Nhưng mà Kỷ Lẫm lắc đầu: "Không có, Lư Tình và quản lý bộ phận buồng phòng đã đi xác nhận, tất cả đồ ăn và đồ uống, đều chưa động vào."
Đường Trung thực cẩn thận: "LSD không màu không mùi, hòa tan được với nước, 100 microgam có thể gây ảo giác, muốn đầu độc dễ như trở bàn tay, người bị hại có lẽ chỉ uống một ngụm nước."
Lư Tình lên tiếng: "Giám đốc Đường, rượu trong phòng đều hoàn toàn mới tinh, tôi đã kiểm tra qua, còn chưa mở ra. Trái cây đều được cắt miếng bày lên đĩa, không thiếu một miếng nào. Ồ, còn có loại khả năng —— hung thủ đầu độc trong bồn cầu, người chết đã uống nước bồn cầu."