Trời Sinh Một Cặp

Chương 1




1.



Có sao nói vậy, cuối cùng mẹ tôi cũng không lừa tôi, anh đẹp trai mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi đỏ, cả gương mặt đều hài hòa.



Tôi đánh giá dáng người tam giác ngược của anh, trong lòng cười thầm.



Sau đó ánh mắt tôi chuyển qua quỷ nhỏ đang đu trên vai anh, à...Không phải, quỷ già.



Bà lão kia nghiêng đầu qua một bên, cả người đều là , chỉ còn mỗi lớp da nối với cổ.



Bà ta há cái miệng không răng ra một cách hung tợn, trong tay cầm một sợi dây đen, hình như là muốn tròng vào cổ của anh đẹp trai.



Nhưng cho dù bà ta dùng bao nhiêu lực cũng không thể nào tròng lên được.



Ta nhìn vầng khí quang* quanh người anh đẹp trai thì đã hiểu rõ.



*Vầng khí quang là tâm điểm trong huyền bí học Tây phương và huyền bí học phương Đông, nhất là trong phong thủy và những trường phái tu tập thiền định, Yoga và trường phái tu luyện nội công của Đạo gia. Vầng khí quang (Aura paranormal), một bức xạ có màu sắc được cho là bao quanh cơ thể con người hoặc bất kỳ động vật hoặc đồ vật nào. Nguồn: Wiki.



Trên người anh đẹp trai, ngoại trừ sát khí thì còn có một vầng hào quang nhàn nhạt, trong đó có khí thế nghiêm nghị và bất khả xâm phạm.



Sát khí là vì giải phẫu thi thể, có lẽ cũng vì vậy mà có quỷ bám theo người.



Còn hào quang nhàn nhạt là công đức, dù sao cũng có chút liên quan đến lực lượng cảnh sát, bắt được một hung thủ còn hơn xây bảy tòa tháp mà.



Bà lão chuyển từ vai trái qua vai phải, rồi lại đổi từ phải qua trái, cuối cùng bà lão vừa ném dây thừng vừa tức đến mức giậm chân, tôi nhìn thấy cảnh đó thì cười ra một tiếng.



Anh đẹp trai thấy tôi nhìn anh cười, có lẽ chưa từng gặp ai mà không biết xấu hổ như tôi, ảnh cúi đầu, gương mặt trắng nõn hồng hồng lên một chút.



Vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu như này, không phải là giấc mộng của chín triệu thiếu nữ trên thế giới này sao?



Tôi nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh ấy:



"Anh đẹp trai, anh tên là gì?"



"Ngô Vọng."



...



"Ngô Vọng...Là sâu rộng à?"



*Hai từ 妄 (vọng) 汪 (uông) đều là âm [wāng], từ "uông" có nghĩa là sâu rộng nên nữ chính bị nhầm lẫn.



Gương mặt anh đẹp trai viết rõ ràng mấy chữ "Lịch sự tí đi."



"Ngô Vọng, đồng âm với vô tai vô vọng*."



*Không tai nạn cũng không gặp nguy hiểm.



"À...À..."



Tôi cúi đầu ăn rau xà lách, vừa ăn vừa ngắm anh thì cũng khá vui mắt nhưng mà sao ảnh không thích ăn thịt ta?



Có phải vì hay giải phẫu nên để lại ánh ảnh tâm lý không nhỉ?



"Vậy còn em?"



"Bộ Khả Đạo."



...



Người đối diện im lặng một hồi: "Sao lại không nói tiếp?"



Tôi nhíu mày: "Bộ trong bộ kinh vân, khả trong khả dĩ, đạo trong đạo sĩ."



*bộ kinh vân: bước đi nhàn nhã, khả dĩ: có năng lực, tài giỏi.



Ngô Vọng sửng sốt một phen: "Quả là cái tên đặc biệt."



Nếu ảnh biết tôi là thiên sư cao cấp của phái Chính Nhất, chắc sẽ càng cảm thấy tôi đặc biệt hơn ha.



"Vậy công việc của tiểu thư là gì?"



"Ở nhà ăn ngủ, thích thì đi chơi."



Tôi nhìn về phía anh, cười tươi tới mức lộ tám cái răng.



"Ăn bám."



Ngô Vọng lại "À" một tiếng: "Hèn gì thần sắc tốt như vậy."



Đương nhiên, thân là người tu đạo, mỗi ngày đều rời giường lúc năm giờ, lên giường lúc tám giờ, tôi mà dậm chân một cái là anh tê người liền.



Tôi lại nhìn bà lão kia tiếp tục ngóc đầu dậy, sau đó nhìn Ngô Vọng, bà ta nở một nụ cười bi thương rồi cầm một cái lon gì đó hất vào người ảnh.



Bột phấn vừa đen vừa dính, có xu hướng làm mờ bớt ánh hào quang của anh.



Tôi chùi miệng: "Anh có cơ bụng không?"



Ngô Vọng có vẻ như đã quen với tư duy nhảy chuyện của tôi rồi: "Có, bình thường cũng hay tập thể hình."



"Cho tôi sờ một cái nha?" Ngay lúc ảnh còn chưa kịp phản ứng là tôi đã duỗi tay sờ vội, cứ như một tên lưu mạnh vậy đó.



Khoảnh khắc tôi đụng vào người ảnh, bà lão tựa như bị cái gì đánh mạnh một cái, bay thẳng ra ngoài, đập người vào tường rồi ngã xuống, thân thể và , hai mảnh ghép văng thật xa nhau.



Cái kia nhìn tôi với vẻ vừa hốt hoảng mà cũng vừa oán hận.



Tôi khẽ liếc bà ta một cái nhẹ.



Oán hận trong mắt bà ta biến thành sợ hãi, thân thể bà ta nhanh chóng bò qua rồi nhặt đầu lên, sau đó chạy trối , cuối cùng biến mất ở sau cánh cửa phía Tây của nhà hàng.



Tôi có vẻ đăm chiêu mà nhìn bộ quần áo bằng vải thô trên người bà ta.



2.



Cơ bụng của Ngô Vọng cứng như một miếng sắt vậy, cảm giác lúc sờ vào không dễ chịu lắm.



Tôi thu tay lại, ngồi xuống, hiếm khi tôi có hơi khẩn trương như vậy, tôi vội vàng cầm một ổ bánh mì lên.



Hai tai của anh đỏ tới mức có thể nhỏ ra : "Vừa rồi tôi căng thẳng quá nên có hơi cứng, hay là em sờ lại lần nữa xem."



Tôi hốt hoảng, lời lẽ bạo vậy cũng nói được hả?



Chẳng lẽ tôi đã rơi vào bẫy của anh ấy, tôi tưởng mình là gà hóa ra chỉ là thóc thôi hả?



"Không không, không cần đâu, cơ bụng đẹp lắm."



Hai người chúng tôi rơi vào im lặng, may mà chuông di động của anh ấy reo lên, phá vỡ cục diện bế tắc này.



"Lưu lão căn~~~ Lưu lão căn~~~ ông là người như thế nào a a a..."



*Bạn nào muốn nghe bài này thì mình để link dưới comment nha.



Cả người tôi nổi hết da gà lên.



Chẳng lẽ lý do anh ấy không tìm được đối tượng hẹn hò không phải vì nghề nghiệp mà là do đầu óc sao?



Anh ấy nhận điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, liên tục "uhm uhm uhm", sau đó thì lập tức đứng dậy tính tiền: "Bộ tiểu thư, thật xin lỗi, trong đội xảy ra chuyện, tôi phải lập tức quay về."



Tôi: A...



Bước đi của anh ấy vô cùng mạnh mẽ và đầy nội lực, dù sao cũng cao tới 1m8, chân dài.



Tôi cũng không kém gì, dáng người tôi cao 1m7, từ nhỏ đã luyện bắt quỷ nên sức khỏe cực kỳ tốt.



Tôi cũng nhấc chân lên: "À này anh,..."



Thôi dẹp hết đi.



Chiếc váy tôi mặc vì buổi xem mắt này trong nháy mắt đã biến thành một chữ 马 rồi.



Anh ấy quay đầu, ánh mắt dừng trên cặp đùi trắng nõn nà của tôi một cái, rồi nhanh chóng nhìn chỗ khác: "Em không quen mặc váy à?"



"Mẹ tôi ép."



Nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, tôi khụ khụ: "Không không, tôi thích cái váy này, anh không thấy tôi rất thục nữ sao?"



"Uhm, không lộ da thịt, rất thướt tha."



Anh ấy đưa áo khoác cho tôi.



Câu nói ấy có hai ý đúng không?



Tôi nhìn anh ấy một cái, hình như khóe miệng cái tên này có hơi cong lên.



Chúng tôi nói tạm biệt ở bãi đỗ xe, tôi lên Land Rover của tôi, anh ấy lái Jeep của ảnh, hai chúng tôi đều có tương lai tươi sáng.



Trở lại chung cư, thế mà phát hiện cửa tòa nhà của tôi bị phong tỏa, một đống người vây quanh cửa.



"Có chuyện gì vậy anh trai?" Tôi hỏi đại một người.



"Em gái à, tòa nhà của em có người , nghe nói là nữ đó, thảm lắm nha. Ây da, mới vừa sang năm mới thôi mà, sao lại chẳng yên ổn tí nào. Em xem kìa, có tới hai chiếc xe cảnh sát đến đây đó!" Anh trai kể chuyện vô cùng nhập tâm.



Tim tôi đập thình thịch, chỉ muốn xông thẳng vào trong.



Sau đó có một bàn tay túm chặt lấy tôi, là giọng nói quen thuộc: "Bao nhiêu tuổi rồi, cả ngày chỉ biết vội vội vàng vàng."



Mẹ tôi mặc quần áo thể thao, vừa nhìn là biết mới đi khiêu vũ về, vẻ mặt nhẹ nhàng như nước chảy mây bay.



Lòng tôi bình tĩnh lại: "Mẹ, xảy ra chuyện vầy sao không nói con một tiếng."



"Mẹ không nỡ quấy rầy con đó, không phải con đi hẹn hò sao?" Mẹ tôi nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi nói tiếp: "Mới có nửa tiếng đã về rồi, sao vậy, không câu được anh đẹp trai đó sao?"



Tôi trợn trừng mắt: "Có trách thì trách mẹ bắt con mặc cái đầm này nè, mẹ nhìn đi, ngại muốn à."



Mẹ tôi không nhìn vào vết rách mà nhìn cái áo khoác nam trên lưng của tôi: "Ôi trời, có phải áo của người không con! Xem ra con vẫn còn được di truyền chút gen quyến rũ của mẹ đó."



Lại thêm một chiếc xe cảnh sát bí bo bí bo chạy tới, có hai người đàn ông bước xuống.



Trong đó có một người đẹp trai cao to, vai rộng lưng hẹp, cho dù có đeo khẩu trang cũng khó che được vẻ đẹp trai, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.




Đúng là Ngô Vọng.



Mẹ tôi nhìn theo tầm mắt của tôi:



"Ố, không phải anh đẹp trai đó hả? Bạn học cũ của mẹ không nói thằng bé là cảnh sát ha."



Nhìn vẻ mặt sùng bái của mẹ tôi, tôi cắt ngang ảo tưởng tươi đẹp của mẹ:



"Người ta không phải cảnh sát, là pháp y đó"



Thế mà vẻ mặt mẹ lại như mở cờ trong bụng:



"Pháp y càng tốt chứ sao. Sau này nha, thằng bé lo người , con quản lý cái đám quỷ, hai đứa con là trời sinh một cặp!"



Đúng là trời sinh một cặp mà!



3.



Sau khi cảnh sát điều tra các tầng lầu xong thì mở phong tỏa.



Người gặp chuyện không may thực ra là người sống trên tôi một lầu.



Mẹ tôi đi đến, nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Chẳng trách, mẹ thấy người sống trong gia đình như vậy sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may thôi."



Đây là một khu chung cư mới, mẹ tôi cũng mới chuyển vào chưa tới nửa năm nhưng hộ gia đình lầu trên này đã nổi tiếng khắp chung cư rồi.



Gia đình này có một cặp vợ chồng và hai đứa con, vô cùng trọng nam khinh nữ. Cô con gái nhỏ mới mười tuổi, vừa gầy vừa xanh xao, lúc nào cũng có vẻ nhút nhát. Thằng nhóc kia thì sáu tuổi, bị chiều thành một con gấu nhỏ, suốt ngày vênh mặt hất hàm, sai khiến chị mình thì thôi đi. Nó còn chặn thang máy, cướp đồ chơi của bạn nhỏ khác, tái phạm nhiều lần nữa chứ.



Có lần con gấu kia còn lấy đá phá xe đạp của bạn nhỏ khác rồi vu oan cho chị mình, đôi vợ chồng kia không phân biệt trắng đen, cứ thế mà đấm đá con gái lớn của mình, vừa đánh còn vừa mắng con bé là đồ lỗ vốn. Cô bé chỉ biết bụm mặt khóc to chứ không dám lên tiếng phản kháng.



Cuối cùng ba mẹ của bạn nhỏ kia nhìn không được nữa, mắng là thằng nhóc và ba mẹ nó sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.



Mẹ tôi muốn kéo tôi đi xem, nói cho oai là: Tạo thêm cơ hội tiếp xúc lẫn nhau.



Nhưng tôi nhìn mặt mẹ đã viết rõ hai chữ: Hóng drama.



Mới đi nửa đường đã nghe tiếng ầm ĩ ở trước mặt rồi.



Giọng thô kệch của đàn ông: "Đi đi đi, đừng động tay động chân với con gái tao!"



Giọng phụ nữ cao vút, the thé: "Các người làm gì đó! Con gái tôi mà còn không cho nó yên nghỉ nữa hả!"



Âm thanh hung dữ của thằng nhóc đó: "Không cho phép đụng vô chị tao! đi!"



Mẹ tôi hốt hoảng nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự tiếc nuối.



Người đúng là cô bé kia!



m thanh biện giải của cảnh sát gần như là chìm hẳn trong tiếng la hét của cặp vợ chồng và đứa con trai của họ, ngoài ra còn có tiếng đập đồ nữa.



Tôi nhíu nhíu chân mày.



Khi còn sống thì không tốt với cô bé, tại sau lúc cô bé lại đổi thái độ nhỉ?



Chẳng lẽ cô bé thảm làm bọn họ tỉnh ngộ hả?



Tôi thấy một anh cảnh sát giống người đứng đầu, lớn tiếng nói: "Không cho chúng tôi kiểm tra, vậy chúng tôi có thể nghi ngờ hợp lý các người là hung thủ!"



Người đàn ông kiêu ngạo hung hãn: "Di thư cũng có rồi, làm gì có hung thủ? Còn dám nghi ngờ tao, tụi mày không biết tao là ai hả?"



Tôi đứng ở cửa nhìn thoáng qua, bỗng chốc cảm thấy không ổn lắm.



Ngôi nhà này từng được sửa chữa lại, bố cục vừa sâu thẳm vừa đen tối, cửa vào nhỏ, không gian bên trong rộng, nhìn tổng thể giống như một cái hồ lô, trên mặt đất còn trải đá sỏi, tủ TV thì hướng ra cửa, liếc mắt một cái đã thấy giống nhà tang lễ.



Những thứ này đều là thủ đoạn ngưng tụ âm khí, nhìn sơ qua rất giống m Diện Thuật.



Mà tụ tập âm khí, đại đa số chỉ có một mục đích.



Nuôi quỷ nhỏ.



Ngô Vọng mở miệng, âm thanh trong veo mà lạnh lùng như sắt đá: "Từ cửa đến phòng ngủ, có nhiều chỗ dính vết , khoảng cách tương đối đều nhau, chứng minh khi còn sống người từng di chuyển trong lúc bị đánh hoặc bị đâm nhiều lần. Trên tường và trần nhà đề có vết văng lên, chứng minh hung thủ vung vũ khí người với biên độ rất lớn, một cô bé mười tuổi bình thường không có khả năng và sức lực tạo ra vết trong phạm vi lớn như vậy."



Cặp vợ chồng kia trợn mắt há hốc mồm.



"Đội trưởng Ngôn, nếu tạm thời không thể , tôi đề nghị mấy anh tạm giam nghi phạm để thẩm vấn trước."



Ngô Vọng nói xong thì giơ tay lên và cởi cái bao tay trắng trên những ngón tay thon dài của mình ra.



Người thủ khống* như tôi nhìn thấy thì tâm hồn lập tức nhộn nhạo.



*có niềm đam mê với đôi tay đẹp.



Mẹ tôi khều khều tôi, ánh mắt lấp lánh: "Đẹp trai lắm đó con!!!"



À, ừm, ba tôi biết chuyện này không ta?



Đôi vợ chồng liếc nhau, người đàn ông kiềm chế vẻ kiêu ngạo chút, phất phất tay: "Vậy mấy người mau đi xem đi, xem xong rồi thì đi lẹ dùm, đừng tốn thời gian của tụi tôi!"




4.



Ngô Vọng vào phòng ngủ.



Mẹ tôi chào hỏi với cảnh sát, nói chúng tôi là hàng xóm dưới lầu, có việc gì cần cứ nói, đôi vợ chồng cũng quay đầu nhìn chúng tôi.



Tướng mạo của người vợ khiến tôi kinh ngạc và bàng hoàng, xương gò má lồi, môi mỏng, mắt nhếch lên, lông mày chổi, vốn là tướng vô phúc. Trên tay chị ta đeo vòng tay Cartier, trên cổ là dây chuyền ruby, quần áo đẹp đẽ sang trọng, xem ra cuộc sống rất suôn sẻ.



Tôi đảo mắt nhìn qua người chồng, càng thêm kinh ngạc.



Ấn đường của anh ta biến thành màu đen, cung tử nữ* lại càng đậm như mực, cung thiên di* thì phát sát hồng hồng đỏ đỏ, tựa như cố chèn một miếng vải đỏ lên vậy, làm nổi bật gương mặt tối đen của anh ta.



*Cung Tử Nữ hay còn gọi là Tử Tức, nằm ở dưới lệ đường (dưới mắt), cung này chỉ khả năng sinh đẻ của con người. Nguồn: ST.



*Cung Thiên Di biểu thị không gian hoạt động bên ngoài của mỗi cá nhân cũng như khả năng thích ứng với sự thay đổi hoàn cảnh của đương sự. Có người bám chặt quê hương để phát triển sự nghiệp là điều thuận lợi, nhưng cũng có người phải bôn tẩu tha hương, xuất ngoại trùng dương mới có thể cuốn gió tung mây, tung hoành ngang dọc trong nghề nghiệp của mình. Nguồn: ST



Trên người người chồng có một sợi dây đen, kéo dài từ cổ đến chân, rồi đi vào sâu trong nhà.



Ánh mắt của tôi khiến cho người đàn ông chột dạ hoặc là trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi gì đó, anh ta trừng to hai mắt: "Nhìn cái gì?"



Trong lòng tôi đã có phán đoán, tôi kéo mẹ tôi xuống lầu.



Tuy tôi là thiên sư nhưng không cũng thể tùy ý can thiệp vào chuyện nhân gian.



Cái này được gọi là, nhân có nhân đạo, tiên có tiên đạo, yêu có yêu đạo, quỷ có quỷ đạo.



Nhưng mà, vạn sự trên đời đều chú trọng âm dương hòa hợp, người mượn số mệnh người khác sớm hay muộn gì cũng phải trả cái giá tương đương mà thôi.



Cho nên tôi không cần phải ra tay.



Về đến nhà, tôi nằm trên ghế sofa, tươi cười hớn hở mở app ra chơi.



Bình thường trong đạo quán cấm chơi điện thoại, làm tôi nghẹn muốn rồi.



Có thể về nhà ăn tết, tôi tranh thủ chơi game mọi lúc mọi nơi, dựa vào năng lực và tốc độ phản ứng tay của tôi thì chưa có bại tích, lúc nào cũng được MVP, chuẩn bị lên rank vương giả rồi.



Sau đó, tôi đã bị tiếng đập cửa cắt ngang.



Hai cảnh sát đi vào bắt chuyện với mẹ tôi, cũng gọi tôi ra ngoài.



Hôm qua là ngày đầu tiên tôi về nhà cho nên tôi không thể trả lời.



Nhưng mà mẹ tôi lại từ tốn trò chuyện, thậm chí còn hỏi hai anh cảnh sát có bạn gái chưa, sau đó còn chuyển đề tài lên người tôi: "Con gái nhà tôi cũng độc thân lâu rồi, cũng 25 năm rồi."



Mặt già tôi đỏ lên.



Tuy nói, tôi hiếm khi tiếp xúc với mấy thanh niên cùng tuổi nhưng cũng không đến mức vội bán tôi như vậy chứ...



Một chiêu này đã đảo khách thành chủ, khiến cảnh sát trở tay không kịp, đang lúc hai bên trừng mắt nhìn nhau thì đột nhiên có người gõ cửa.



Người đến là Ngô Vọng.



Anh ta nhìn vẻ xấu hổ của hai anh cảnh sát, lại nhìn tôi: "Dì à, không làm phiền dì mai mối cho con gái chứ? Xem ra người xếp hàng cũng không ít."



Sau đó chớp chớp mắt: "Tôi tới lấy áo khoác của tôi."



Không nhìn làm đúng không, anh ta mới nháy mắt với tôi hả???



Lần này anh ấy đẹp trai tới mức mẹ tôi không nói nên lời, cứ nhìn anh ấy say đắm.



Hai anh cảnh sát cũng nhìn anh ấy rồi lại nhìn tôi, sau đó nở nụ cười nham nhở.



!



Tôi sờ trán.



Tôi vừa tính đứng dậy đưa áo khoác cho anh ấy, động tác lập tức cứng đờ.



Cả người Ngô Vọng từ từ bị một luồng âm khí nồng đậm bao trùm, hào quang đã mờ nhạt rất nhiều, ấn đường vốn sáng ngời bây giờ đã hiện lên một lớp khí xám.



Khí xám đại biểu cho hung thần, chẳng lẽ quỷ nhỏ kia đã được nuôi thành hung thần rồi à?



Tôi nghiêm mặt lại, ý muốn thấy rõ những gì bị âm khí bao phủ nhưng mà Ngô Vọng lại bị đội trưởng gọi đi, vội vàng xuống lầu.



Tôi không kịp giải thích, cầm lấy áo khoác: "Mẹ, con ra ngoài một chuyến."



05.



Tôi lập tức gọi Ngô vọng nhưng anh ấy không bắt máy, cũng không có giọng nói trả lời tự động của anh ấy, điện thoại chỉ ting rồi tự tắt máy.



Tôi lập tức gọi cho mẹ tôi: "Hỏi địa chỉ của Ngô Vọng giúp con nha?"



Mẹ tôi hít một hơi thật sâu:



"Mới quen biết ngày đầu mà đã muốn đến nhà sống thử với người ta rồi hả con?"



"Con ở trong đạo quán học hành kiểu gì, sao tư tưởng còn cởi mở hơn mẹ nữa vậy?"



"Con gái yêu, nghe mẹ nói... Con gái thì phải rụt rè xíu mới tốt, dù người ta có đẹp trai cỡ nào cũng đừng vội vàng như vậy, con phải lúc gần lúc xa, nửa che nửa đậy lại còn phải e e dè dè d..."




Tôi cúp điện thoại.



Thời gian gấp rút, chuyện này lại cấp thiết, may mà khi xem mắt mẹ tôi có đưa tôi xem ngày sinh tháng đẻ của Ngô Vọng, tôi ở trong xe, dùng áo khoác của Ngô Vọng để tính một quẻ.



Tốn ở Đông Nam, chủ cung khảm là thủy, mệnh cung ngay tại sự nghiệp.



Gần bờ sông phía Đông Nam thành phố, chắc hẳn chỗ làm việc cách cục cảnh sát không xa, vị trí đó chính là vịnh Ánh Trăng.



Tôi chạy nhanh như Takumi Fujiwara*, không bao lâu đã trông thấy vịnh Ánh Trăng, nhìn từ xa nó như một tấm gương. Dưới ánh trăng mờ ảo, trông nó giống như là một giọt lệ trong suốt. Nơi làm việc là một tòa nhà nhỏ vừa mờ mờ ảo ảo lại có hơi u ám.



*Nhân vật chính phim hoạt hình Initial D First Stage.



Tôi không cần nhìn bản đồ để tìm trung tâm khám nghiệm , bởi vì một đám khí xám bao phủ tầng hai của tòa nhà.



Luồng khí xám kia càng lúc càng dày.



Tôi nói với bảo vệ là tôi tìm Ngô Vọng rồi chạy thẳng lên lầu hai, đẩy cửa phòng giải phẫu ra.



Ngô Vọng đang nhắm mắt, nằm thẳng trên mặt đất, mặc đồ giải phẫu, trên tay vẫn còn bao tay màu trắng.



Một mờ mờ đang hấp thụ dương khí của anh ấy, bảy phách của anh ấy càng lúc càng rời rạc, càng lúc càng mờ nhạt.



Nghe thấy âm thanh, quay đầu, dường như là một bé gái mặc đầm ngủ màu trắng. Hai hốc mắt của cô bé tối om, trên người đầy lỗ đỏ hồng, có thể thấy rõ là cô bé bị hành hạ tàn khốc trước khi .



Đây cũng có thể giải thích vì sao cô bé có oán khí nồng đậm đến mức không thể đi đầu thai sau khi mà lại ngưng tụ thành oan hồn, mãi không tiêu tán.



Nhưng mà cô bé này khá quen mặt.



Tôi nhìn kỹ lại, tuy không có mắt nhưng thân hình và gương mặt này đúng là cô bé vừa ở lầu trên!



Từ từ, dường như sai sai ở đâu đó.



vừa không có bóng dáng, mà dáng vẻ này hơi mờ nhạt, thậm chí còn có một cái bóng dưới đất nữa.



Này chính là...



Hung thần!



Nhưng mà, nếu là người quen thì nên nói chuyện đàng hoàng trước, tôi đi đến gần cô bé: "Em gái, chị là chị gái ở dưới lầu nhà em nè. Em có oan khuất gì thì có thể nói với chị, chị giúp em giải oan."



Hai cái lỗ đen của em gái kia chuyển qua nhìn tôi, rồi đột nhiên mở rộng miệng, phát ra tiếng cười "ha ha".



Dù tôi đã gặp quỷ nhiều rồi nhưng trong lòng vẫn căng thẳng.



Đầu lưỡi của em ấy bị , cái lưỡi trong miệng chỉ còn là một khoảng lẫn lộn!



Ai lại có thể ra tay tàn ác với bé gái mười tuổi như vậy chứ?



Liên tưởng tới việc ban ngày, vợ chồng kia nói em ấy , trong lòng tôi xẹt qua một suy nghĩ nhưng vẫn chưa kịp nghĩ kỹ thì em ấy bò thẳng về phía tôi.



Song song với âm thanh "rít rít" là mười móng tay dài sắc nhọn của em ấy hung hăng đâm vào cổ tôi.



Tôi đạp bàn mổ lấy thế nhảy lên rồi lộn mèo một cái, sau đó đáp xuống bên cạnh Ngô Vọng, sờ sờ mạch của anh ấy.



May thật, mạch vẫn còn đập nhẹ nhẹ, có thể cứu.



Cô bé vồ hụt, móng tay cắm cửa, trên đó xuất hiện năm cái lỗ nhỏ.



Em ấy càng thêm tức giận, hét lớn một tiếng, móng tay dài thêm một tấc nữa, mắt thấy em ấy tính nhào qua lần nữa.



Ta vội lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là mở âm thanh trước:



“Ò ó o o o….”



Đây là gáy của một con gà trống lớn



“Grừ! Gâu Gâu Gâu!”



Đây là tiếng sủa của một con chó mực lớn.



Sau đó tôi mở hình ảnh ra, đó là ảnh Kính Bát Quái tổ truyền của phái Chính Nhất.



Em ấy chần chờ một chút, sau đó lui về sau hai bước.



Tôi cong khoé miệng, sử dụng tuyệt chiêu.



Bất thình lình mở bức ảnh Lôi Hỏa luyện hồn phù ra.



Bức này là do chính tay sư phụ Bộ Thiên của tôi vẽ, giá thị trường bên ngoài bán cũng hơn một vạn lận đó.



Cô bé kêu lên một tiếng đau đớn, khom người xuống, lấy hai tay che mặt, bay xuyên qua cửa rồi không thấy đâu nữa.



Tôi nhìn mấy tấm ảnh từ từ biến mất trong điện thoại mà lòng đau như cắt.



Một đống tiền cứ như vậy mà mất tiêu.



6.



Tôi xoay ngón tay để thu hồn trên không trung, hồn phách nhau chóng chui vào thân thể Ngô Vọng lại nhưng mà dương khí hơi yếu, làm cách nào cũng không quay về đủ được.



Tôi nhìn nhìn anh đẹp trai nằm trên đất, có hơi khó ra quyết định.



Thật ra, thu lại dương khí cũng không khó lắm, dùng âm khí dẫn về là được rồi.



Nhưng mà cách độ khí là anh ấy phải cùng phái nữ trao đổi hơi thở, phương pháp bình thường chính là hôn môi.



À, nói mới nhớ, còn một biện pháp khác.



Đó là tôi đánh rắm một cái, anh ấy hít vào là xong.



Nhưng mà...Nếu như vậy, anh ấy mà biết thì chắc sẽ càng ngại hơn, đúng không?



Thôi thôi, làm người tốt thì phải làm đến cùng, tiễn Phật cũng phải tiễn đến Tây Thiên mà.



Dù sao cũng là con của bạn học cũ của mẹ, lại còn là pháp y, hay phá án cứu người, coi như là tôi tích công đức đi.



Quan trọng là, suy xét tới lui người chịu thiệt hoàn toàn không phải tôi, há há há.



Tôi cúi người, gần đến mức thấy lông mi của anh ấy run nhè nhẹ, trên sống mũi thẳng tắp còn in bóng xuống gương mặt.



Đúng là hệt mỹ nam ngủ trong rừng.



Tôi chạm vào môi của anh ấy một cái, miệng của anh ấy mịn màng như chocolate vậy, tôi đè nén cảm giác muốn liếm thử một cái.



Lỡ như anh ấy bị nhiễm vi khuẩn Helicobacter pylori thì sao?



Tôi từ từ độ khí vào trong miệng anh ấy rồi đứng thẳng dậy, Ngô Vọng đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt còn ẩn chứa cảm xúc mà tôi không hiểu được.



Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, anh ấy nhìn chỗ khác, hai lỗ tai đỏ lên: "Tôi bị gì vậy? Em, sao em lại ở đây?"



Tôi chỉ chỉ vết móng tay trên cửa: "Vừa nãy anh suýt , tôi cứu mạng anh."



Ngô Vọng nhìn cánh cửa với vẻ mặt mê mang, rồi lại nhìn tôi: "Có mèo hoang muốn tôi sao?"



Đây là sức tưởng tượng ảo ma cỡ nào vậy.



Tôi kể sơ sơ cho Ngô Vọng nghe, vẻ mặt anh càng thêm mờ mịt hơn nữa.



"Hung Thần? Em là...Đạo sĩ à?" Ngô Vọng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, trong đôi mắt ấy tựa như muốn nói rằng:



Chắc không phải vì một nụ hôn mà em tự biên tự diễn nguyên một vở kịch đấy chứ?



"Uhm." Đã đến thời điểm thể hiện kỹ năng thực sự rồi, "Tại sao anh lại té xỉu vậy?"



"Sau khi giải phẫu xong, mấy người bọn họ ra trước, tôi còn đang nhìn tài liệu thì đột nhiên cảm thấy sau lạnh sống lưng vô cùng, sau đó thì bất tỉnh nhân sự."



Tôi dẫn dắt từng bước: "Còn có gì kỳ lạ nữa không?"



"Nói mới nhớ..." Ngô Vọng nghiêm túc nhìn của bé gái trên bàn giải phẫu, "Người bình thường sau khi thì sẽ bắt đầu cứng từ nửa tiếng tới hai tiếng, sau đó cả cơ thể rơi vào trạng thái cứng đơ, kéo dài 40 tiếng. Bây giờ là mùa đông, nên lúc này cơ thể em ấy phải tới giai đoạn cứng đờ toàn thân rồi nhưng mà bây giờ vô cùng mềm mại."



Cô bé nằm ở trên đó, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn nà, tựa như là đang ngủ thiếp đi thôi



"Không sai, vì hồn phách chưa tiêu tán nên thân thể bất diệt."



Ngô Vọng có vẻ đăm chiêu.



Tiếp theo đó, anh ấy tự như thanh tra phá án, hỏi một loạt câu hỏi liên quan, càng hỏi càng hăng, thậm chí ngay cả đạo sĩ cần học bao nhiêu môn cũng hỏi tới luôn.



Đáng thương cho tôi, trong đêm tối tĩnh mịch, không hỏi chuyện đời tư mà toàn hỏi quỷ thần.



Tôi kể cho anh ấy nghe những lịch sử vẻ vang nhất của tôi, nhưng không bao gồm chuyện tôi sinh vào giờ thìn tháng thìn năm thìn âm lịch, mệnh cách trời sinh là cửu sát, trước đây được sư phụ thu nhận làm đồ đệ nên mới suôn sẻ trưởng thành, là kỳ tài có thiên phú dị bẩm, mười ba tuổi đã nằm trong danh sách nhất phẩm của phái Chính Nhất, tinh thông bùa chú, phong thủy, hàng yêu trừ ma, cũng chính là người nối nghiệp được phái Chính Nhất bổ nhiệm.



Bỏ qua phần khoe khoang thì dù sao cũng là phổ cập kiến thức mà thôi.



Mặt trời cũng từ từ mọc lên từ phía đông từ từ, tôi kể tới mức miệng đắng lưỡi khô rồi, suýt chút nữa là sùi bọt mép.



Chúng tôi uống hết mấy lon bia trên đất, tới nỗi nấc cụt cũng ra đầy mùi bia.



Sau đó tôi đổi khách thành chủ:



"Ngô pháp y, anh giải thích cho tôi xem, cái gì ở trên tường kia?"



Là một căn phòng dùng để , trên tường sẽ khắc đầy những giá trị cốt lõi của Xã Hội Chủ Nghĩa.



Ngô Vọng ho khan hai tiếng, chột dạ mà uống một hớp rượu: "Tín...Ngưỡng."



Tôi vạch trần không chút lưu tình: "Tôi thấy là không khác gì nhát gan nhỉ?"



"Lưu lão căn~~~ Lưu lão căn~~~ ông là người như thế nào a a a..."



Ngô Vọng chột dạ tới mức vô tình ấn vào phát loa.



"Ngô Vọng, mau tới đây, đội trưởng Ngôn té xỉu rồi!"



(còn tiếp)