Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 16: Ăn cơm rồi




Lục Thích gẩy tóc mái của cô vô cùng thân thiết, Chung Bình hơi đờ người. Loại động tác này người quen thường xuyên làm, người thì chọc khuôn mặt cô quá trẻ con, thường bị xoa đầu nhéo má, vượt qua chướng ngại tâm lý ban đầu, cô đã tập mãi thành quen. Nhưng đó là giữa những người quen chứ không phải Lục Thích. Lục Thích liếc cô, bỏ tay xuống, thản nhiên đặt lên túi đựng khăn tam giác, vo viên hai cái ném vào thùng rác, nói tiếp: “Ăn cơm hay là ăn mỳ đây? Mấy người trong đội cô đâu, gọi bọn họ đi cùng đi.”



Dáng vẻ động tác tự nhiên, Chung Bình cũng không thể nhăn nhó: “Bọn họ đã đi rồi.” “Đi rồi? Để lại một mình cô ở đây?” “Bọn họ còn phải xử lý những việc khác, không cần tôi hỗ trợ, bảo tôi đi về trước.” Chung Bình lại nói, “Tôi nghĩ đến anh đã sớm đi rồi, anh không phát hiện bọn họ đã đi ra ngoài rồi à?” Lục Thích chỉ về phía WC: “Vừa từ WC đi ra, thì thấy cô đi vào.” Lại thúc giục, “Đừng đứng ở đây nữa, đi ăn cơm thôi! Đói đến mức chân mềm nhũn cả ra rồi này.”



Chung Bình quả thực rất đói, cô tiêu hao thể lực quá độ, tinh thần lại khẩn trương cao độ một lúc, lúc này mới thả lỏng được, hận không thể ném mình lên giường, chìa tay ra là có một bàn thức ăn nóng hôi hổi. Vốn tính đi ra ngoài tìm chỗ ăn, cho nên cũng mặc kệ anh ta lập dị, cô gật đầu nói: “Có nhà hàng đối diện bên đường, đi thôi.”



Lục Thích hơi bất ngờ, suy nghĩ, ý cười dần sâu, nhàn nhã đi theo phía sau cô. Phóng viên bên ngoài tòa nhà còn chưa đi hết, quần chúng vây xem nhìn vào camera kể lại cảnh tượng kì lạ: “… Sau đó tất cả mọi người đều hoảng sợ, ai ngờ người kia mạng lớn, người của đội cứu viện Thái Dương đi xuống, ôm lấy anh ta, vô cùng may mắn, sau đó bên cứu hỏa cũng tới, từ đầu tới cuối chính là như vậy.”



“Đội cứu viện Thái Dương? Trước đó đã cảm thấy cái tên này xa lạ, trước đó có ai biết đến đội này không?” “Không có, tôi cũng vừa mới nghe thấy.”



“Vậy anh có nhìn thấy người đã cứu người kia không? Vừa rồi chúng tôi phỏng vấn một vòng mà cũng không tìm thấy người đâu.”



“Không thấy rõ, chủ yếu là do cao quá, thị lực của tôi cũng không được tốt, chỉ nhìn thấy người, còn bộ dáng thế nào thì chịu.”



Phỏng vấn cách tòa nhà có mấy bước, bộ đồng phục của Chung Bình rất bắt mắt, cô dừng lại, quay đầu ra hiệu cho Lục Thích đi trước. Lục Thích không hiểu, đi trước, phía sau lập tức có người kề sát, mượn người anh ngăn cản tầm mắt của những người khác. Chung Bình thúc giục anh: “Đi nhanh lên.”



Lục Thích vui vẻ, nhìn không chớp mắt khi bản thân bị coi là tấm lá chắn. Thuận lợi rời khỏi trung tâm Hoàn Cầu, sau khi đi được trăm mét đường cái, Chung Bình đưa Lục Thích vào một nhà hàng Trung Quốc. Thời gian vẫn coi như là sớm, nhưng lầu trên lầu dưới đã ngồi đầy người, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn lau bàn trống, mời bọn họ ngồi, sau đó đưa thực đơn. Chung Bình gọi món: “Đậu cô ve xào, thịt bò xào, đậu hũ cay.” Đưa thực đơn cho Lục Thích, “Anh cũng gọi đi.”





Lục Thích lại gọi thêm hai món: “Canh gà, dê nướng.” Cuối cùng gọi thêm một chai rượu. Chung Bình bỏ thêm một câu: “Còn cả cơm nữa.”



Các thực khách say sưa ăn, còn chưa đến mùa bật điều hòa, quạt trần trên đỉnh đầu xua tan hơi nóng. Hai người đều im lặng, chúi đầu vào di động, cho đến khi đồ ăn được mang lên. Một nồi cơm, hai món ăn và canh gà được mang lên, nhân viên mở rượu, để chén trước mặt hai người. Lục Thích rót đầy một chén, tay vừa đặt chai rượu xuống thì một bàn tay đối diện xuất hiện, chộp lấy cái chén. Anh sửng sốt, nhíu mày. Chung Bình ngửa đầu uống hết nửa non chén, thoải mái thở phào, lại cầm muôi cơm múc vào bát. Lục Thích uống rượu hỏi: “Vừa rồi cô trốn gì thế?” “Hả?” Chung Bình cạo sạch muôi cơm, cầm đũa, nói: “Không phải có phóng viên ở cửa sao?” “Không muốn bị phỏng vấn? Cô muốn làm anh hùng vô danh?” Lục Thích cười nói, “Đầu năm nay vẫn còn người làm chuyện tốt không muốn lưu danh sao?” Chung Bình nói: “Lưu danh.”



“Hả?” “Vừa rồi không phải người đàn ông được phỏng vấn kia nói hôm nay anh ta mới biết đến đội cứu viện Thái Dương sao?” “…” Lục Thích nói, “Tên của cô là SR?” Chung Bình vừa ăn vừa nói: “Làm một phần tử của SR, mỗi người chúng tôi đều đại biểu cho SR.” “Chậc…” Lục Thích gắp thịt gà, “Con người cô, cứ nói hai câu là dạy đời, những lời này nên để dành nói với camera, không thích hợp với cuộc sống hàng ngày.”




Chung Bình cũng không cãi lại, nói: “Nếu thay đổi sẽ liên quan đến cuộc sống hàng ngày, lên bản tin ảnh hưởng đến cuộc sống công việc, mục đích của tôi là cứu người, không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.” Lục Thích bắt lấy sơ hở trong lời nói của cô: “Vậy nếu vừa rồi khi cô cứu người vô ý để cho mình rơi xuống, làm sao có thể không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường chứ?” Chung Bình lườm anh. Lục Thích nói: “Không cần phải nhìn tôi như vậy, không phải đội trưởng Hà đã sớm nói, gia nhập SR phải chuẩn bị ba điều sao, tiền bạc, thời gian, còn cả chuẩn bị chịu chết cho tốt.”



Suýt nữa Chung Bình muốn “đạp” cho anh một cái, nhưng đúng lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, ngắt cuộc trò chuyện của hai người. Lục Thích vẫn mặc kệ tiếp tục quay lại đề tài: “Thật sự không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống, làm sao có thể chứ, vậy phải xem là ảnh hưởng tốt hay là ảnh hưởng xấu. Nói thật nếu lên TV nói không chừng sẽ hướng con người hăng hái làm việc tốt, công thành danh toại đấy.”



Chung Bình ăn hết cơm, lại xới thêm một bát, nói: “Hình như anh vẫn chưa hiểu một số việc nhỉ, tôi nói thế này nhé, trong đội có rất nhiều xí nghiệp quyên góp trang thiết bị cứu viện, anh đến được phòng làm việc, hẳn là cũng đã từng lên trang web của SR, có nhìn thấy tên xí nghiệp nào không?” “Không.”



“Điều kiện quyên tặng hàng đầu là không quan tâm đến danh tiếng, xí nghiệp không cần lợi ích, chúng tôi cũng vậy.” Chung Bình uống hai hớp rượu, nói, “Công thành danh toại không liên quan gì đến SR hết. Hơn nữa việc xuất hiện trên TV, đối với cá nhân chỉ được nhớ ngắn ngủi, tên đơn vị mới khiến mọi người nhớ lâu dài. Thương nhân các anh chỉ giỏi trục lợi, càng có lợi càng tốt, không phải xem là hiểu ngay sao?”



Lục Thích nói: “Vậy cô sai rồi, sản phẩm muốn đưa ra được thị trường phải tìm người đại diện tốt, nhiều lúc sự nổi tiếng dựa vào cá nhân nhiều hơn, giống như SR của các cô, có bao nhiêu con người, nếu chịu nhấc một ngôi sao anh hùng ra, có phải càng được quần chúng biết đến nhiều hơn không?” Chung Bình sửng sốt, nói: “Chúng ta đúng là ông nói gà, bà nói vịt.”




Lục Thích đang nhấp một ngụm rượu, nghe vậy, rượu sặc ở cổ họng. Chung Bình tốt bụng lấy khăn giấy đưa cho anh, Lục Thích nhận lấy có chút thụ sủng nhược kinh, vừa sặc vừa lau miệng. Chung Bình lại rót cho mình một chén, chai rượu đã trống không, cô nói: “SR không có quan hệ cạnh tranh với bất cứ tổ chức cứu viện phi chính phủ nào, không cần cái gì ngôi sao mở ra thị trường, ngược lại nếu SR muốn tràn ngập báo chí và trên mạng, thành công lấy lòng mọi người, vậy thì độ tín nhiệm của công chúng nhất định giảm xuống, bọn họ muốn cứu mạng người, chứ không phải theo đuổi ngôi sao.”



Lục Thích bị sặc đến mức đỏ cả cổ, mãi mới đỡ được, suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng đúng.”



Chung Bình hơi kinh ngạc. Lục Thích nhìn vẻ mặt cô, hỏi: “Sao?” “Không có gì.” Chung Bình lại xới thêm bát cơm thứ ba. Lục Thích cười, gọi nhân viên phục vụ, “Mang thêm hai chai rượu nữa.”



Lần đầu tiên hai người hòa bình nói chuyện phiếm ăn cơm, nói xong về SR, Lục Thích lại hỏi chuyện ở trung tâm giám định tư pháp. Lục Rhích thoạt nhìn tự cao tự đại, nhưng dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, muốn hâm nóng bầu không khí chỉ cần dùng chút bản lĩnh. Chung Bình tiếp tục uống hết hai chén rượu, nồi cơm chỉ còn phần của Lục Thích, đồ ăn hết nhẵn, khi tính tiền cô đòi chia đôi, Lục Thích đè tay cô xuống, “Lần này mời cô, cảm tạ ơn cứu mạng, lần sau chia đôi.”



Chung Bình không từ chối nữa. Trước khi rời khỏi nhà hàng, cô gọi điện thoại tìm người lái xe thuê, hỏi Lục Thích: “Lái xe của anh đâu, có cần tôi gọi một người cho anh không?” Lục Thích sửng sốt, lập tức cười nói: “Cô gọi hộ giúp tôi đi.”



Rời khỏi nhà hàng, một trận gió lạnh táp thẳng vào mặt, khiến người ta cũng tỉnh táo hơn. Chung Bình uống rượu, khuôn mặt đỏ bừng, khi gọi điện thoại cúi đầu, vén tóc ra sau tai. Lục Thích nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chiếc hoa tai của cô, làn da gần tai mịn màng như nhung, dưới ngọn đèn phát sáng lên. Anh đã uống nhiều chén, đầu cũng hơi choáng, nhất thời nhìn ngây người, không để ý đến bậc thang, bước trượt vào khoảng không. Chung Bình phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy anh: “Không sao chứ?” Áo phông mỏng, Lục Thích cảm nhận được tay khẽ lướt qua ngực, vóc dáng đối phương chỉ tới bả vai anh, anh cúi đầu. Chung Bình thấy anh không có phản ứng gì, định lên tiếng, tay đột nhiên bị đối phương bắt lấy. Lục Thích cầm tay băng khăn tam giác, quan sát mấy giây, nói: “Chậc, dính xì dầu rồi.”




Chung Bình rút tay về, quả nhiên dính rồi, “Ừ, một chút.”



Một trận gió thổi tới, Lục Thích cười, bước nhanh về phía trước: “Đi nhanh lên, đèn xanh rồi.”




Băng qua đường, qua năm phút, hai người lái xe thuê cũng đến. Chung Bình chào tạm biệt Lục Thích, ngồi vào xe mở cửa sổ ra, trên đường đi gió phả vào, hơi nóng từ rượu cũng tản đi một chút. Cô luôn dán mắt vào điện thoại, mãi đến khi về nhà, cũng không có tin gì mới. Ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm ngắn ngủi trôi qua, nhưng chuyện vẫn chưa xong. Đội trưởng Hà nói: “Thứ nhất, chủ nhật cũng chính là ngày mai, cô phải làm kiểm điểm trong hội nghị; thứ hai, cô không thể tham dự các nhiệm vụ cứu viện tiếp theo, có hiệu lực trong bao lâu thì phải có lệnh của tôi mới thôi; thứ ba, chạy năm mươi vòng quanh sân.”



Chung Bình im lặng một lúc lâu mới gật đầu, vuốt lại tóc mái, ra phía sau tòa nhà chạy phạt, mặc dù sân huấn luyện không lớn, nhưng năm mươi vòng cũng không hề ít. Sau khi chạy xong Chung Bình mệt mỏi ngồi xuống đất, mồ hôi ướt đẫm, vẫn là dì Mã đau lòng nâng cô dậy. Hôm sau, ánh mặt trời nhô lên cao, Chung Bình đứng ở trên sân khấu đội trưởng Hà từng đứng, nhìn người trên sân huấn luyện. Một hàng. Hai hàng. Ba hàng. Chung Bình cúi đầu, qua một lát lại liếc sang hai bên trái phải, liếc trộm đội trưởng Hà, thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh ta, lại thẳng lưng, cô yên lặng thở dài, đứng thẳng nhìn mọi người, đọc bảng kiểm điểm. “Sáu giờ chiều ngày mùng một tháng năm, tôi nhận được điện thoại cứu viện, cao ốc trung tâm Hoàn Cầu có một người…” Lục Thích tới muộn, không xếp hàng, tựa vào bức tường có bóng râm đứng. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng bối rối lo lắng của cô, cảm thấy mới mẻ, trong lòng không ngừng vui vẻ, khi hút thuốc còn ho hai tiếng. “Tiểu Lục à…”



Lục Thích quay đầu: “Mã…”



“Đúng đúng, dì họ Mã, cứ gọi dì Mã là được rồi.” Dì Mã luôn nhiệt tình, “Cậu tới khi nào thế, lại đến muộn à? Ăn sáng chưa, tối nay còn phải huấn luyện đấy.”



Lục Thích nói: “Cháu ăn rồi.”



Dì Mã: “Đúng rồi, thông báo huấn luyện cuối tuần vừa được đưa xuống, biết hai ngày cuối tuần phải lên núi tập huấn hai tối chưa?” “Lên núi tập huấn?” “Đúng vậy, phải dựng lều cắm trại, chiều thứ sáu xuất phát, tối chủ nhật quay về, điều động phù hợp không để ảnh hưởng đến công việc của các cậu.”



Lục Thích nhíu mày. Dì Mã cảm thán: “Tiểu Chung đáng thương, aiz, đội trưởng Hà hiện tại không cho con bé đi làm nhiệm vụ cứu viện, may mà còn cho tham gia tập huấn, con bé rất tích cực. Lục Thích nhíu mày: “Tiểu Chung cũng tham gia tập huấn cuối tuần sao?” “Đúng vậy, con bé phải dẫn dắt các cậu mà.”



Lục Thích “Vâng” một tiếng, thuận tay ném tàn thuốc vào thùng rác phía trước.