Ga trải giường bị kéo lên, lộ ra hơn nửa đệm, chăn đã bị vứt xuống cuối giường.
Lục Thích ôm Chung Bình, môi khẽ chạm vào bờ vai cô, rồi lại chậm rãi di chuyển lên trên, dán vào cổ cô. Chung Bình từ từ nhắm hai mắt lại, ngực vẫn còn nhấp nhô, ý thức treo lơ lửng trên mây, hỗn loạn chưa tỉnh được.
Quá mềm mại, Lục Thích không nhịn được, miệng lại dịch xuống dưới.
"Uhm..." Chung Bình run lên, dịch người về sau.
Lục Thích thuận thế chống người lên, ngẩng đầu nhìn cô, Chung Bình từ từ mở to mắt. Nhìn nhau một lát, anh mỉm cười, cô cũng mím môi cười.
Lục Thích chống tay nằm phía trên cô, gạt tóc dính vào trán và gò má cô, thấp giọng nói: "Vừa rồi không hỏi, em đợi ở bên ngoài bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm."
"Không lâu lắm là bao lâu?"
"Có lẽ... một tiếng chăng?"
"Sao ngốc vậy, em ngồi xổm bên ngoài một tiếng sao? Sao không ở trong phòng chờ anh?"
Chung Bình không còn sức, cánh tay khẽ ôm cổ anh, mặt cọ vào cánh tay anh đang chống lên, "Dù sao cũng không có việc gì làm, cũng đâu có lâu lắm."
Động tác này thật con mợ nó đáng yêu, Lục Thích mềm nhũn, nằm úp sấp xuống, vùi bên gò má cô, không nói lời nào, chỉ sờ soạng cô, anh mỉm cười, "Em không chờ được muốn gặp anh như vậy sao?" Đã chuẩn bị tốt cô sẽ phủ nhận.
Ai ngờ Chung Bình nhăn nhó hai giây, thừa nhận luôn: "Vâng."
Lục Thích: "..."
Chung Bình khó chịu nói: "Em không biết tại sao anh lại thế này, nhưng em không muốn chia tay."
Trong lòng Lục Thích mềm nhũn, hơi chống người lên nói: "Anh nói chia tay khi nào chứ?"
"Anh chính là ý đó..."
"Nói hươu nói vượn!" Lục Thích "hầm hậm giận dữ", "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh có tật xấu chia tay với em sao? Anh theo đuổi em vất vả như vậy!"
Chung Bình hừ một tiếng, không biết có nghe vào không.
Lục Thích thật sự không chịu nổi nữa, ôm chặt lấy cô, để cô nằm lên người mình, khẽ nói: "Là lỗi của anh, anh nói hươu nói vượn."
Chung Bình còn chưa kịp thích ứng với việc hai cơ thể không mặc gì tiếp xúc với nhau, không được tự nhiên hơi run, Lục Thích vỗ mông cô: "Đừng động đậy."
Chung Bình nằm im.
Lục Thích ôm cô, trầm tư một lát, thở dài, hôn trán cô, "Còn nhớ anh đã từng nói với em Lục Học Nhi là em họ anh không?"
"Đương nhiên là em nhớ." Chung Bình không rõ tại sao anh đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Lục Thích nói: "Thực ra cha của Lục Học Nhi là chú của anh, trước đây anh được cho làm con thừa tự của ông ta."
Chung Bình ngẩng đầu.
Lục Thích chậm rãi, "Cho đến giờ anh vẫn không hiểu tình cảm hôn nhân của những người lớn, chỉ biết đại khái là khi anh hai tuổi, cha mẹ anh ly hôn, mẹ mang anh rời khỏi nhà họ Lục. Khi đó tập đoàn đã phát triển, cha anh phát đạt, lúc nào mẹ anh cũng cằn nhằn với anh rằng bên ngoài cha anh có bao nhiêu người phụ nữ, đối xử với bà bạc tình bạc nghĩa, cứ nhắc đến là nổi điên, đập đồ đạc mắng chửi người, thỉnh thoảng còn... không mặc gì chạy ra ngoài."
Chung Bình sửng sốt: "Mẹ anh..."
"Ừ, bà bị bệnh tâm thần." Lục Thích nói, "Anh không còn nhớ rõ chuyện trước đây, chờ lúc hiểu chuyện thì bà đã nhiễm bệnh rồi, bà ngoại anh nói sau khi mẹ anh rời khỏi nhà họ Lục trạng thái tinh thần đã rất tệ, đều là do nhà họ Lục làm hại, nhưng có một nửa thời gian khi thần trí mẹ tỉnh táo, bà rất thương anh."
Phần lớn thời gian bà Lục đều là một người mẹ dịu dàng thương yêu, bà sẽ giúp Lục Thích rửa mặt, sửa lại những chỗ rách trên quần áo do đánh nhau, dạy anh học bài, lúc làm nước mắm gà sẽ dạy cho anh từng bước một.
"Trước khi ăn Tết hàng năm mẹ anh nhất định sẽ làm nước mắm gà, ăn loại chân gà ngon nhất, trước đây một hơi anh có thể gặm được sáu bảy cái, tiếc là do trước Tết đã ăn một trận no nê. Mùa hè bà đến công ty làm việc, là việc bán canh đậu xanh trong siêu thị ấy, hai tệ một chén, chiều nào bà cũng mang hai chén về, một chén cho anh, một chén cho bà ngoại. Khi đó trong nhà không giàu có gì, anh lại thường xuyên được ăn thứ này, bây giờ vẫn còn nhớ đến hương vị đó..." Lục Thích như thể chìm đắm trong hồi ức cũ.
Chung Bình lặng lẽ sờ má anh, Lục Thích bắt lấy tay cô để bên miệng hôn một cái, nói tiếp: "Nhưng sau khi bà phát bệnh ba lần, ông chủ không thể chịu được nữa, đuổi việc bà, không bao lâu sau bà ngoại anh cũng qua đời."
Khi đó anh mới chỉ có sáu bảy tuổi, bà ngoại mất, không còn ai trông chừng mẹ phát bệnh, cũng không biết kiếm tiền từ đâu, lúc ấy khắp người anh đủ mọi loại vết thương, thường xuyên bị người ta bắt nạt, toàn phải trốn vào thùng rác, được hàng xóm tốt bụng đưa về, thỉnh thoảng còn được họ cho bữa cơm, giúp mẹ anh làm việc kiếm tiền theo sản phẩm ở nhà, cứ như vậy chịu được một hai năm, bệnh tình của bà ngày càng thêm nghiêm trọng, lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ không mặc gì chạy ra ngoài đường, sống chết túm lấy người, cuối cùng bị đẩy ngã, đầu đầy máu.
Khi đó trời vừa mới sáng, chờ lúc mẹ anh được người ta đưa về đã là giữa trưa.
Anh cảm thấy rất mất mặt, sau đó bỏ nhà đi, đi khắp ngõ nhỏ phố lớn hai ngày, mấy con chuột nhảy qua trước mặt anh, anh cảm thấy chúng còn béo hơn anh.
Về nhà, mẹ không ngừng cằn nhằn ôm anh gào khóc, anh nhìn mái tóc mẹ anh đã bạc và khuôn mặt bà đã đầy nếp nhăn, chạm vào làn da khô ráp và vết chai, cũng khóc rống lên.
Không bao lâu sau, cuối cùng ông nội anh cũng tìm đến.
Lục Thích sờ tóc Chung Bình, nói: "Sau khi ly hôn có lẽ mẹ anh rất hận nhà họ Lục, cho nên im lìm bỏ đi, chưa từng liên lạc với bên kia. Lúc ông nội tới tìm anh, cha ruột anh đã mất hơn một năm. Ông nội anh rất hiểu cha anh, tập đoàn này là do một tay cha anh gây dựng, tương lai sẽ thuộc về anh. Lúc đó chú anh đã kết hôn nhiều năm, có vấn đề về chuyện sinh con, mãi mà không có con, chú muốn anh kế tục, ông nội anh cũng đồng ý."
"Lúc đầu mới về đó, mẹ anh được đưa đến bệnh viện điều trị, nhà họ Lục đối xử với anh cũng tốt, nhưng cơ thể mẹ anh đã không còn chống đỡ nổi, không bao lâu sau bà ra đi. Sau đó cha anh..." Lục Thích dừng một chút, "Để cho dễ gọi thì chính là chú anh..."
Chung Bình vẫn nhíu mày, nghe đến đó, ôm chặt Lục Thích, má dán sát vào anh.
"Đột nhiên vợ chú ấy có mang, em biết đấy chính là Lục Học Nhi. Những ngày sau đó của anh... cũng càng thêm tốt hơn."
Chung Bình kinh ngạc.
"Cho rằng những ngày sau đó của anh sẽ tệ sao?" Lục Thích nhéo má cô, "Vợ chồng chú đối xử với anh rất tốt, cho anh rất nhiều tiền, tặng anh đủ loại đồ chơi, anh cũng giữ lại hết, anh trốn học đánh nhau chưa bao giờ mắng anh, không cần anh phải học hành chăm chỉ, anh coi họ như cha mẹ ruột, vô cùng yêu quý.
Có một lần thím ho khan, anh rót cho thím một cốc nước, thím cau mày đổ đi, lúc đó chú ngồi bên cạnh thím đọc báo, không có bất cứ hành động nào, khi đó anh mới biết hóa ra bọn họ không thích anh."
"Lục Thích..."
Lục Thích xoa mặt cô, "Có biết câu chuyện về Nhiếp chính vương đối xử với tiểu hoàng đế không?"
Chung Bình im lặng.
"Nói đơn giản là thế này, người nuôi dưỡng là ông ta, nuôi dưỡng rồi phế bỏ, sau đó "ông ta" chính là hoàng đế!" Lục Thích cười lạnh, "Khi đó anh học cấp ba, vô cùng hư hỏng, dù sao không có ai quan tâm anh, anh lại có rất nhiều tiền, phía sau có một đám đàn em đi theo, chuyện gì cũng dám làm, cho đến sau này làm chuyện sai trái..."
"Chịu một đống cực khổ, trước đó chưa bao giờ phải chịu tội như vậy, khi đó anh quen Cao Nam, là người anh em tốt đầu tiên trong đời này, sau đó anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tỉnh ngộ..."
Nói tới đây, anh không nói tiếp nữa, Chung Bình đau lòng khẽ hôn anh, Lục Thích hôn lại cô, mỉm cười, "Sau đó anh hoàn toàn thay đổi, làm người một lần nữa, anh vốn có IQ cao, dù đã để lỡ việc học nhiều năm nhưng trong nháy mắt vẫn đuổi kịp, không phải trước kia em từng hỏi anh có phải là trùm học tập không sao? Anh không phải trùm thì còn có thể là ai đây?"
"Vâng!" Chung Bình khẳng định.
"Ha..." Lục Thích bật cười, cảm thán một lát, nói, "Ông nội của anh cũng xem như đối xử tốt với anh, mấy năm trước ông mất đã sắp xếp thỏa đáng hết mọi chuyện, hai năm nay anh cũng ngày càng tốt hơn, nhất là cha anh... Chú anh đã già rồi, nằm viện hơn một năm nay, công ty hiện tại do anh quản lý... tuy chỉ là bề ngoài, nhưng cũng rất tốt."
Chung Bình khó chịu, càng ôm anh chặt hơn.
Lục Thích không biết đang nghĩ gì, im lặng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng: "Chung Bình, chỉ cần trong lòng em có anh, anh có gì sẽ cho em hết."
Chung Bình đột nhiên nhớ tới anh từng nói... Ai đối xử tốt với anh, anh sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần.
Chung Bình nhô người lên, nhìn anh nói: "Em yêu anh."
Lục Thích: "..."
Không gian yên lặng.
Đêm tối đột nhiên lóe sáng.
"Mợ nó!" Lục Thích vội vàng ngồi dậy, ôm lấy Chung Bình mãnh liệt hôn.
"Chỉ yêu anh sao?"
"Chỉ yêu mình anh." Dừng một chút, "Ngoài cha mẹ và ông bà nội em."
"Mợ nó!"
Lục Thích muốn phát điên.
"Không tính người thân, chỉ yêu anh sao?"
"Vâng, chỉ yêu mình anh."
Lục Thích ngửa mặt lên trời, muốn hét thật to, "Mợ nó!"
Anh đè lên Chung Bình, "Tại sao em không nhắn tin cho anh?"
"Em nhắn rồi nhưng anh không trả lời."
"Sau đó em không gửi nữa."
"Em tức giận." Dừng một chút, "Sau đó em gọi điện thì anh lại tắt máy."
"Khi nào vậy?"
"Hôm sau khi tới đây, bên chỗ anh là buổi sáng."
"Anh ở trên máy bay. Cho nên em luôn nhớ đến anh sao?"
"Vâng, em nhớ anh."
"Anh vừa nói sẽ đến đây là em luôn ở ngoài chờ?"
"Đợi hơn một tiếng, em còn bị muỗi đốt đấy."
"Mợ nó!"
Lục Thích thật sự muốn phát điên rồi.
"Cắn ở đâu?"
"Chỗ này." Chung Bình chỉ.
Lục Thích cúi đầu liếm.
Chung Bình ngứa, chọc vào trán anh, nói: "Anh nói đi trước đó rốt cuộc làm sao vậy, đột nhiên bỏ chạy không để ý tới em?"
"Không có việc gì."
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");
"Không được, anh phải nói cho rõ ràng."
"Hiện tại không còn quan trọng nữa."
Anh cũng có một số việc muốn giấu diếm, không tiện mở miệng, cho nên cũng không muốn biết về quá khứ có thể sẽ làm cho anh ghen tị.
Không có gì quan trọng bằng việc hiện tại cô đang nằm ngay bên dưới người anh, toàn bộ nguyên vẹn từ linh hồn đến thể xác đều chỉ thuộc về mình anh, sao anh phải quan tâm những chuyện vụn vặt kia.
Anh thật sự phát điên rồi, từng lỗ chân lông đều phát bệnh.
Chiếc giường nhỏ, hai người chồng lên nhau, tiếng kẽo kẹt vang lên, ga giường ngày càng nhăn nhúm, Lục Thích duỗi tay ra muốn tìm áo mưa, kết quả nhấc cả gói to trên mặt đất lên, lấy luôn bốn hộp bên trong ra.
Chung Bình nhìn thấy, dừng sức đánh anh một cái.
Lục Thích thấp giọng nói bên tai cô: "Một hộp chỉ có ba cái, cho nên anh mua nhiều thêm mấy hộp."
Chung Bình: "..."
"Còn đau không?"
"... Anh nói xem?"
"Thể lực em tốt..."
Chung Bình: "..."
Lục Thích mở hai chân cô ra, liếc cô một cái, cúi đầu xuống.
Chung Bình run rẩy, đẩy anh, "Bẩn..."
"Không bẩn... Không ai sạch sẽ bằng em."
So với ánh mặt trời còn sạch sẽ hơn.
Chung Bình che miệng lại, không kìm nén được, chân và lưng căng thẳng, tiếng thét chói tai đều bị che hết trong lòng bàn tay, vẫn còn đang tiếp tục, cô cầu xin: "Lục Thích... Lục Thích..."
Lục Thích ngẩng đầu, liếm môi, nhìn chằm chằm cô, hôn bắp đùi cô, cứ thế dọc khắp chân.
Chung Bình nắm ga giường, ánh mắt mơ màng.
Một lúc sau cả người đổ đầy mồ hôi.
Chung Bình nằm sấp người, cơ thể vẫn còn run rẩy, Lục Thích nằm nghiêng người, dịu dàng vỗ về cô, "Đi tắm nhé?"
Chung Bình cạn kiệt sức lực, "Vâng..."
Trong phòng tắm có hai chiếc khăn mặt, đồ dùng tắm rửa, trong rổ còn quần áo bẩn.
Có bồn tắm lớn.
Lục Thích vọt vào bồn tắm, mở nước ấm, ra ngoài gọi Chung Bình. Chung Bình nhặt khăn tắm từ dưới đất lên bọc lấy mình, Lục Thích cười bị cô lườm một cái.
Hơi nước trong phòng tắm dày đặc, Lục Thích đứng sau lưng cô: "Anh giúp em."
Kéo khăn tắm của cô ra.
Chung Bình mặc kệ anh, nhón chân vào thử độ ấm của nước, cô bước vào, nước bao phủ lấy người, cô khẽ thở phào.
Lục Thích theo vào.
Chung Bình liếc anh, mặc kệ anh, nhắm mắt lại.
Bàn tay dán vào, môi bị cắn, hai luồng trước ngực được người vuốt ve.
Chung Bình mở chân, gác lên thắt lưng anh, rướn người về phía trước.
Lục Thích giữ mông cô, cơ thể sôi sục, dần dần tiến vào.
Cúi đầu ngâm nga, dần dần không khống chế được, nước ấm tràn ra, một đêm điên cuồng.