Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên

Chương 17: 17: Lá Thư





Về đến nhà, không đợi thay đồ.

Sơ Tình chờ không được liền mở hộp quà của anh.
Chưa mở cô còn vui vẻ, mở ra xong cô lại không biết nói gì.

Muốn đóng hộp trả về.

Điềm Thuỵ tặng tất cả đều là mỹ phẩm dưỡng da, tất cả đều là hàng tốt, lại phù hợp với nền da của cô, hẳn là anh rất chú tâm tìm hiểu rồi mới mua nó làm quà.

Nhưng mà những thứ này rất mắc.

Cộng tất cả lại có thể bằng nửa tháng tiền lương bây giờ của anh.
Sơ Tình muốn mắng lại không nỡ, cô gửi tin nhắn cho anh:
/Điềm Thuỵ, cậu mua mấy thứ này hết bao nhiêu vậy chứ? Cậu mua quà nhỏ nhỏ tớ cũng đã vui lắm rồi/
/Cậu đáng với những thứ tốt hơn thế này.

Chỉ là hiện tại tớ chỉ có thể tặng cậu bao nhiêu đó, tớ còn thấy nó chưa đủ/
Sơ Tình cảm động, cô nào quý giá như vậy chứ.

Sơ Tình càng quyết tâm sau này phải đối tốt với Điềm Thuỵ.

Điềm Thuỵ đã nhận định ai liền đối xử với người đó rất tốt, cô không thể phụ lòng anh được.

/Món quà này của cậu, tớ rất thích, cũng rất cảm động.


Cám ơn cậu/ Sơ Tình trả lời lại
Dạo này, tài chính của Điềm Thuỵ cũng thoáng ra được một chút nên mới mua được cho Sơ Tình những món quà đó.

Anh thiết kế những dữ liệu có tính sáng tạo rồi bán lại cho các công ty, nguồn thu nhập cũng khá.

Tất nhiên những điều này Sơ Tình không biết, gia đình kia của anh cũng không biết.

Anh đang chuẩn bị cho chính mình.

Nếu muốn đứng bên Sơ Tình, Điềm Thuỵ thấy thế này là không đủ, cần phải nhiều hơn thế.
Sinh nhật của Điềm Thuỵ vào ngày 20/5, cũng là vào ngày thi học kỳ.

Ban ngày thi cử xong, anh cùng Sơ Tình đi ăn mừng.
Sinh nhật của anh, không có một lời chúc, chỉ có cô.

Đây là lần thứ hai cô cùng anh đón sinh nhật.

Lần trước, kí ức cũng không mấy vui vẻ của anh và gia đình.

Nên lần này Sơ Tình quyết định tổ chức ở bên ngoài.

Sơ Tình tặng cho Điềm Thuỵ một cái bàn phím cơ của Leopold khi biết anh đang tìm hiểu về lập trình.

Cô nghĩ thứ này sẽ giúp ích cho anh.


Điềm Thuỵ cảm thấy vô cùng may mắn khi được quen biết Sơ Tình, anh nhận ra cô chính là sự an ủi, là người cứu rỗi anh khỏi vũng bùn lầy.

Người đối tốt với anh còn hơn cả cha mẹ.
Hôm nay, hai người lại đi chung đến lớp thi đại học.

Còn khoảng 20 phút nữa mới vào lớp.
Đang lúc cô định rủ Điềm Thuỵ đi ăn vặt thì thấy một bóng dáng cao lớn chạy về phía cô.

Điềm Thuỵ đứng bên cạnh, sắc mặt sa sút.

Anh ta vẫy tay chào:
“Chào cậu, tớ là Minh Huy lớp 12A5”
“A! Chào cậu, có chuyện gì không?” Sơ Tình chỉ nghĩ cậu ta hỏi thăm việc gì đó.

“À..

Lá thư..

tớ viết cho cậu, cậu đã nhận được chưa? với cả Facebook tớ không thấy cậu kết bạn.” Anh ta cười hỏi cô.
“Lá thư? Mình không có nhận được.

Có phải bạn đưa nhầm không?” Sơ Tình vẫn chưa hiểu chuyện gì, hỏi lại anh ta.
Ánh mắt anh ta nhìn Điềm Thuỵ đứng phía sau cô: “Mình đã đưa thư cho cậu, cậu chưa đưa cho cô ấy sao?” Anh ta chất vấn.
Đoạn này, Sơ Tình đã hiểu anh ta muốn nói cái gì rồi.

Cô định trả lời thì nghe anh nói:
“Vậy sao? Chắc cậu đưa lúc tôi nhiều việc nên quên mất, tôi cũng không nhớ đã để đâu nữa” Điềm Thuỵ nói.
“Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước, sắp vào học rồi” Điềm Thuỵ lại nói, anh muốn nhanh kéo cô ra.

Chỉ sợ cô phát hiện anh đã xé nát bức thư và vất chúng đi khi biết tên nam sinh kia có ý định tỏ tình với cô.

“Vậy tạm biệt, gặp lại cậu sau” Sơ Tình vẫy tay chào anh ta rồi nhanh chóng đi theo Điềm Thuỵ..