Editor: Anh Anh
Vào lúc này, nét mặt của Quách Lệnh Tuần đã không thể hình dung bằng hai chữ kinh ngạc nữa. Ông yên lặng nhìn Hạ Hầu Tuyên, vẻ mặt tựa buồn tựa vui, như hận như thán... Cứ như thể ông là một lữ khách sắp chết khát trên sa mạc, đột nhiên phát hiện ven đường có một viên ngọc trai bị mắc kẹt trong kẽ đá! Như vậy ông nên chọn thế nào đây, bỏ ra sức lực quý giá lấy viên ngọc trai ra? Hay tiết kiệm hơi sức, tiếp tục đi về phía nguồn nước trong ấn tượng của ông, bỏ qua viên ngọc trai có thể thay đổi vận mệnh của mình?
"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc." Quách Lệnh Tuần buông bàn tay như kìm sắt đặt trên vai Hạ Hầu Tuyên, thở dài nói: "Nếu sớm biết ngươi có kiến thức thế này, ta vốn có thể..." Chỉ thở dài nửa câu, ông liền cứng rắn ngừng nói, có lẽ lòng tự trọng của ông không cho phép mình thất thố trước mặt tiểu bối.
"Chuyện cũng không phải không có khả năng cứu vãn," Ánh mắt Hạ Hầu Tuyên tỏa sáng nhìn Quách Lệnh Tuần, nhẹ giọng nói: "Quách gia gia, có rất nhiều biện pháp giải quyết mối uy hiếp, ngọc nát đá tan là lựa chọn không đáng nhất."
"Giải quyết uy hiếp? Ngọc nát đá tan?" Quách Lệnh Tuần bỗng nhiên nhướng mày, sau đó buông ra, thoải mái cười to: "Thì ra là vậy! Ta còn tưởng ngươi đã biết tất cả, thì ra ngươi chỉ đang bẫy lời ta mà thôi!"
Nghe vậy, mặt dù nét mặt Hạ Hầu Tuyên không có thay đổi gì rõ rệt, vẫn là dáng vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lộp bộp một tiếng, "Quách gia gia..."
Quách Lệnh Tuần khoát tay, "Không nhận nổi một tiếng 'gia gia' của ngươi, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, thật ra ta mới là người khởi xướng! Hơn nữa đến lúc này, trong lòng ta cũng không hề có chút hối hận nào!" Nói đến đây, thần thái và khí thế của ông cũng khôi phục lại vẻ kiên định mạnh mẽ như ban đầu, đôi mắt hổ sáng ngời lấp lánh.
Đúng lúc này, tiếng kèn lệnh và tiếng trống trận bên ngoài trướng đột nhiên chuyển gấp, báo hiệu đại quân đã tập hợp xong, chờ xuất phát... Quách Lệnh Tuần nghe tiếng giơ tay lên, "Xoạt" một cái vén rèm trướng lên, bước một chân ra ngoài... Nhưng cuối cùng ông lại nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Tuyên một cái, ánh mắt ôn hòa thiện ý trước nay chưa từng có, nói: "Mặc dù ngươi không thể đoán ra tất cả nội tình, nhưng ngươi vẫn là người trẻ tuổi thông minh nhất mà ta từng gặp, đợi lần này ta đại thắng trở về, công lao nhất định sẽ tính một phần cho ngươi!" Dứt lời, ông bước ra ngoài với một vẻ hổ gầm thành gió*.
*Câu gốc: 虎虎生风 – Hổ hổ sinh phong: Câu chỉ anh hùng có ảnh hưởng lớn
Rèm trướng rơi xuống, chặn lại ánh mắt nhìn theo bóng lưng Quách Lệnh Tuần của Hạ Hầu Tuyên, nhất thời, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút buồn bã thất lạc.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Trường Thanh đầu đầy mờ mịt đi tới, vô thức giơ tay lên, hình như cũng muốn bắt lấy bả vai Hạ Hầu Tuyên, vừa lắc vừa gầm thét hỏi thăm... Nhưng cân nhắc đến thân phận công chúa, cuối cùng ông vẫn buông tay, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ tạo áp lực... "Rốt cuộc vừa rồi các ngươi đang chơi trò bí hiểm gì vậy? Giải thích cho ta nghe! Phải nói rõ ràng! Không được phép che dấu bất cứ điều gì!"
Hạ Hầu Tuyên thấy động tác của Trần Trường Thanh, bả vai đau nhức vô thức run lên, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện cảm giác đau nhức mệt mỏi. Hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài: "Xin Trần thúc thúc hãy bình tĩnh đừng vội nóng nảy, đại quân sắp xuất phát, chúng ta đi thu xếp sáu nghìn binh mã còn lại trước, sau đó ta nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích hợp lý."
Mấy khắc sau, Quách Lệnh Tuần mang theo sáu vạn đại quân rời khỏi đại doanh, Hạ Hầu Tuyên và Trần Trường Thanh yên lặng đưa tiễn: Quy mô đội quân sáu vạn người đã không coi là nhỏ, nhưng hiệu suất di chuyển của đại quân cũng rất cao, tốc độ cũng rất nhanh, hơn nữa tác phong chỉnh tề, tinh thần nhóm binh tốt cũng sung mãn, chỉ từ mấy điểm này, là có thể biết tài nghệ trị quân của Quách Lệnh Tuần rất không bình thường.
Ngoài ra, nhóm binh sĩ bị lưu lại cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, vẫn duy trì tốt kỷ luật. Trần Trường Thanh vô cùng thuần thục sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, sau đó không thể chờ đợi mà thúc giục Hạ Hầu Tuyên giải thích cho ông... Nín nghi vấn đầy bụng, ông sắp nghẹn nổ rồi!
"Từ ngày vừa đến đại doanh Hưng Khánh, ta đã phát hiện đại tướng quân có gì đó rất không đúng rồi, mọi nơi đều lộ vẻ không được tự nhiên. Mấy ngày nay, ta thu thập đủ mọi manh mối rồi tiến hành phỏng đoán suy đoán một phen, tự cho là thần cơ diệu toán, hóa ra lại là tự cho rằng mình thông minh..." Lúc này đã gần giữa trưa, tuy nhiên mọi người cũng không có tâm trạng ăn cơm, bọn họ ngồi lại thành vòng tròn, dựng lỗ tai chờ nghe nội tình. Dưới mấy ánh mắt tò mò, Hạ Hầu Tuyên cười tự giễu, nói: "Thế nên vừa mới nghe Đại tướng quân nói như vậy lúc chia tay, ta mới bừng tỉnh hiểu ra, đáng tiếc đã quá muộn, không có cách nào ngăn cản đại quân xuất phát."
"Ôi chao công chúa, ngươi đừng bán cái nút* nữa, ta sắp ngồi không yên rồi!" Trần Thục Dao không thể chịu đựng nổi mà vỗ bàn một cái, nói ra tiếng lòng của mọi người, cũng bớt đi tiếng gầm thét thúc giục của Trần Trường Thanh.
*卖关子: Chỉ việc úp mở, lấp lửng, câu tương tự: Thừa nước đục thả câu
"Vậy để Tĩnh An nói đi, trước tiên nói một chút về phỏng đoán lúc trước của chúng ta, sau đó ta sẽ bổ sung, thì có thể giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả." Vẻ mặt Hạ Hầu Tuyên phức tạp, còn ngầm chứa một chút cảm xúc vắng lặng. Nghe thấy Trần Thục Dao thúc giục, hắn dứt khoát quẳng quang gánh, giao việc cho nội trợ hiền.
Tề Tĩnh An ân cần nhìn Hạ Hầu Tuyên, sau đó không nói hai lời nhận lấy trách nhiệm nặng nề giải thích cho mọi người. Bởi vì bản lĩnh kể chuyện của hắn tương đối tốt, vậy nên nhanh chóng thú hút sự chú ý của mọi người...
Trước hết Tề Tĩnh An bắt đầu giảng giải về "Chuyện xưa" quốc thư Tây Man: Trong số tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ hắn, Hạ Hầu Tuyên và Tần Liên Hoành đã sớm hoặc ít hoặc nhiều biết nội tình, thì Kỷ Ngạn Bình và cha con Trần thị đều lần đầu tiên nghe nói quốc thư có thể bị làm giả!
Hơn nữa trong này còn liên quan đến âm mưu của Thừa tướng, hôn sự của công chúa và tính mạng của mười mấy miệng ăn Tần gia ở Lũng Tây, vậy nên chuyện xưa này thật sự khá là đặc sắc, tất cả mọi người nghe qua đều sững sờ.
Khi nghe Tề Tĩnh An nói đến "Quách Lệnh Tuần thân là Thứ Sử Lũng Châu, chuyện làm giả quốc thư, ông là người đầu tiên không thoát khỏi liên quan", Trần Thục Dao thật sự không nhịn được mà thốt lên: "Trời ạ, đây chính là tội lớn khi quân đấy!"
Tề Tĩnh An gật đầu, tiếp tục giải thích suy đoán của hắn và Hạ Hầu Tuyên: Có lẽ Từ thừa tướng mua chuộc được người bên cạnh Quách Lệnh Tuần rồi đi truyền quốc thư, lấy được chứng cứ phạm tội của vị lão tướng quân này... Dùng một bức quốc thư giả quét sạch nhân vật số hai của phe Trấn Bắc Hầu phủ, thậm chí còn có có thể dính líu đến phụ tử Trấn Bắc hầu, đây mới là mục đích lớn nhất để Từ thừa tướng giả mạo quốc thư đúng không? Về phần hôn sự của trưởng công chúa, lại về phần tài sản của Tần gia, so với trận ám chiến giữa quan văn đứng đầu và võ tướng đại lão của Đại Ngụy, đều chỉ có thể coi là chút dầu nhỏ được thêm vào.
Như vậy, Từ thừa tướng ra chiêu sắc bén như thế, Quách Lệnh Tuần phải phản kích thế nào đây?
Khó, rất khó... Phản kích thế nào? Bàn về thủ đoạn đấu tranh trên triều đình, mười Quách Lệnh Tuần cũng không đấu lại một Từ thừa tướng!
Nói tóm lại, quốc thư đã bị Hoàng đế nhìn thấy, không những khiến Hoàng đế giận dữ, triều đình còn vì vậy mà vận binh đưa lương, mở ra trận chiến Bình Man... Nếu tương lai chuyện quốc thư là giả bị vỡ lở, Quách Lệnh Tuần sẽ thảm rồi... Chẳng lẽ ông còn có thể đi đánh nhau với Từ thừa tướng, tranh luận xem rốt cuộc là ai làm giả quốc thư à?
Không thể nào, võ tướng tranh luận với quan văn, tương đương với quan văn muốn đánh giáp lá cà với võ tướng, ai thua ai thắng hoàn toàn không phải do phải trái trắng đen quyết định... Hơn nữa cãi tới cãi lui, chỉ sợ Quách Lệnh Tuần sẽ rơi vào từng cạm bẫy được Từ thừa tướng bố trí, cuối cùng chết càng khó coi hơn!
"Từ lão tặc ghê tởm!" Trần Trường Thanh vỗ bàn, tức sùi bọt mép, "Chẳng trách mấy ngày nay Quách thúc thúc lại khác thường như vậy..." Ở trước mặt tiểu bối, ngay cả thúc thúc ông cũng kêu ra khỏi miệng, có thể thấy tâm trạng ông kích động đến cỡ nào.
Hạ Hầu Tuyên cũng từ sự khác thường của Quách Lệnh Tuần liên tưởng đến lão hồ ly Từ thừa tướng kia, theo cái nhìn của hắn, Quách Lệnh Tuần là một võ tướng gặp phải hãm hại và uy hiếp như vậy, e rằng chỉ có thể đi chiêu hiểm: Nếu không thể chuyển bại thành thắng trên đấu tranh triều đình, vậy Quách Lệnh Tuần chỉ có thể làm văn trên chiến công... Nếu ông có thể lập được công trạng lớn, vừa vặn làm lu mờ chuyện quốc thư giả, thì không phải Từ thừa tướng không có cách nào bắt chẹt ông à?
"Hiểu, ta hiểu rồi!" Nghe Tề Tĩnh An nói tới đây, Trần Trường Thanh nhớ lại tất cả chi tiết trong mấy ngày nay, cuối cùng cũng biết Quách Lệnh Tuần muốn làm gì... "Ông ấy định dẫn dắt đại quân đi ngang qua sa mạc, bất ngờ đánh úp Vương Đình Tây Man!"
"Đúng," Nói tới đây, Tề Tĩnh An cũng có chút kích động, "Nếu đại tướng quân có thể dẫn quân đập tan Vương Đình Tây Man, một lần hành động lập được công trạng lớn ghi danh sử sách, thì một bức quốc thư giả còn coi là cái gì nữa? Thậm chí tới lúc đó, Từ Phụng phàm là người thông minh, thì tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện giả mạo quốc thư... Ông ta sẽ chỉ dẫn văn võ cả triều thỉnh công cho Đại Tướng quân, thậm chí còn đúc bia lập truyền!"
Nghe đến đó, tất cả mọi người không khỏi nhiệt huyết sôi trào, ngay cả Kỷ Ngạn Bình tính tình đại thiếu gia cũng hướng về hành động vĩ đại dẫn quân đánh phá Vương Đình Tây Man, "Chúng ta dứt khoát đuổi theo đại tướng quân ngay bây giờ chứ? Trong lòng thật sự ngứa ngáy quá!"
Nhưng Tần Liên Hoành lại dội một gáo nước lạnh: "Đuổi theo làm gì? Ngươi cho rằng đội ngũ của Đại tướng quân nhất định có thể đập tan Vương Đình Tây Man à? Đuổi theo là có thể dính được một phần công lao? Ngươi nghĩ đẹp thật đấy! Mặc dù người Tây Man không hề phòng bị, nhưng sa mạc mênh mông chính là lá chắn tự nhiên cho Vương Đình của bọn họ, sau khi đại quân vượt qua sa mạc còn có thể dư lại bao nhiêu sức chiến đấu? Có còn đủ sức giết quân địch không? Đáng sợ hơn là, ngay cả khi đại quân thật sự may mắn phá tan Vương Đình Tây Man, bọn họ cũng rất khó chiến thắng trở về!"
Lòng mọi người lập tức nguội lạnh, ngay cả chân tay cũng mềm nhũn, "Đúng vậy," Trần Trường Thanh lập tức ngồi liệt về ghế ngồi, hai mắt đăm đăm nói: "Vương Đình Tây Man không hề phòng bị quả thật có thể bị mấy vạn binh mã công phá, nhưng chỉ cần làng trại xung quanh phản ứng kịp, ào ào chạy tới cần vương*, thì mấy vạn người thật sự chắp cánh cũng không thể quay về..."
*Cần vương: Xả thân vì triều đình, cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn
"Quách gia gia... Không được, chúng ta phải đuổi ông ấy trở về!" Trần Thục Dao đỏ mắt đứng lên, có vẻ như muốn lao ra khỏi lều, "Về phần lão tặc Từ thừa tướng kia, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác đối phó với ông ta!"
Tề Tĩnh An kịp thời ngăn Trần Thục Dao ở cửa, "Chờ một chút, Trần đại tiểu thư vẫn nên nghe Điện hạ nói gì trước..." Thấy Trần Thục Dao vẫn rất kích động muốn chạy ra ngoài, Tề Tĩnh An cười khổ nói: "Các ngươi quên à? Ban đầu Điện hạ đã nói, những suy đoán này của chúng ta... Cũng không phải là chân tướng."
"Hả?!" Bởi vì Tề Tĩnh An kể chuyện xưa quá đặc sắc, hơn nữa ngay cả bản thân hắn cũng nói đến kích động, vậy nên mọi người nhập diễn đã lâu, nghe mà bóp tim gãi phổi, tất cả đều quên Hạ Hầu Tuyên đã làm đệm lót trước... Hắn nói, suy đoán của hắn vốn chỉ là tự cho mình thông minh.
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người "Vụt vụt" hướng về phía Hạ Hầu Tuyên, "Rốt cuộc chân tướng là gì?" Cuối cùng cũng không đến mức còn có để đảo ngược lại chứ? Rõ ràng cho dù toàn bộ suy đoán còn chưa kín kẽ, nhưng tất cả đều có lý có cứ, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Nhìn thẳng vào ánh mắt lóe sáng của mọi người, mặt Hạ Hầu Tuyên không chút thay đổi, chậm rãi nói: "Suy đoán của ta, sai ở mở đầu..."
Nếu không phải trước khi Quách Lệnh Tuần đi đã nói "Ta mới là người khởi xướng", Hạ Hầu Tuyên thật sự không nghĩ tới, hắn thế mà lại "Đổ oan" cho Từ thừa tướng!
Tác giả có lời muốn nói: Đây là một vở kịch đảo ngược tình thế, hãy cùng công chúa nam phẫn nữ trang đảo ngược lại hai lần! Ngày mai tiết lộ chân tướng cuối cùng