Trộm Long Tráo Phượng

Chương 89: Công thần




Nhìn dáng vẻ chân chó của Tần Liên Hoành, Tề Tĩnh An không thèm để tới nữa. Hắn tiếp tục đi qua đi lại, tự hỏi tình trạng đột phát trong kinh thành sẽ mang tới phiền phức gì.

...Không nghi ngờ chút nào, nhiễu loạn trong kinh thành không nhỏ, phiền phức mang tới cũng không ít.

Tuy ngay từ lúc lĩnh quân thủ quan, Tề Tĩnh An đã bác bỏ đề nghị xuôi nam chạy trốn của quốc trượng, cũng đã thuyết phục được hoàng đế bệ hạ, nhưng vốn dĩ tính tình Hạ Hầu Trác này vừa mềm yếu vừa lắc lư, thay đổi chủ ý không phải là chuyện trong nháy mắt à?

Không khó để hạ quyết tâm làm chuyện gì đó, nhưng tiếp tục kiên trì, thậm chí khi gặp khó khăn nguy hiểm vẫn có thể không thay đổi ý định ban đầu, thì lại là điều rất khó. Tề Tĩnh An cực kỳ rõ, sở dĩ hoàng đế bệ hạ ủng hộ hắn thủ vững Vĩnh Định quan, chờ người yêu mình suất quân về cứu viện, chẳng qua là vì tài ăn nói của hắn bất phàm, thể hiện được khí phách và tự tin, còn đánh cả quốc trượng, thế nên Hoàng đế mới bị kinh hãi, còn thầm sinh ra chút lòng cầu may. Nhưng bây giờ, tử sĩ Bắc Yến đại náo một trận trong kinh thành, dọa Hoàng đế sợ gần chết, cộng thêm đám người quốc trượng quạt gió thổi lửa, Hạ Hầu Trác có thể bắt đầu nảy sinh suy nghĩ "Bỏ đô xuôi nam chạy trốn" hay không, thì không thể nói chính xác được...

Trên thực tế, Yến tặc bất ngờ tấn công Kinh đô cũng tốt, phái ra tử sĩ làm loạn cũng được, không phải là muốn phá rối thậm chí phá hủy "Trung tâm chính quyền" Đại Ngụy à? Một khi để bọn họ được như ý, tình thế hai nước sẽ đột nhiên nghịch chuyển.

Mà càng quan trọng hơn là, Hạ Hầu Trác mềm yếu vô năng, có thể sẽ giúp Yến tặc thực hiện được ý đồ!

Nghĩ đến đây, Tề Tĩnh An hạ quyết tâm, dừng bước trước mặt Tần Liên Hoành, giơ tay khoác lên vai đối phương, trịnh trọng nói: "Liên Hoành, ngươi dẫn theo mấy huynh đệ, lập tức trở về Kinh Thành, cùng Hứa Thắng chú ý hướng gió trong triều."

"A, hả?" Tần Liên Hoành gật đầu theo bản năng, phục hồi tinh thần lại, lại sinh ra chút nghi ngờ, nói: "Ngươi nói là, muốn ta đích thân trở về kinh thành? Không cần thiết chứ, đám thám tử thủ hạ của ta rất hữu dụng, nếu có tin gì sẽ lập tức truyền tới cho chúng ta, ta có ở Kinh Thành hay không cũng không có gì khác biệt. Ta cảm thấy mình vẫn nên ở lại đây bảo vệ ngươi, trên cổng thành rất nguy hiểm, ngộ nhỡ ngươi bị hòn đá tên lạc gì đó đập vỡ đầu, ta sẽ không thể giao phó với Điện hạ!"

"Người bảo vệ ta nhiều lắm, không thiếu một mình ngươi." Tề Tĩnh An lắc đầu nói: "Hơn nữa ta cho ngươi trở về, cũng không phải để truyền tin, mà là có nhiệm vụ quan trọng hơn, không phải ngươi thì không được."

"Không phải ta thì không được?" Nghe lời này, tinh thần Tần Liên Hoành run lên, vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ, vừa phóng khoáng vừa đắc ý nói: "Là nhiệm vụ khó khắn gì vậy? Cứ giao cho lão Tần ta, dù là núi đao biển lửa ta cũng dám xông vào!"

Tề Tĩnh An từ chối cho ý kiến nheo mắt nhìn Tần Liên Hoành, nói: "Ta muốn ngươi và Hứa Thắng cùng chú ý chặt chẽ tình hình trong kinh, một khi bệ hạ bị người khác thuyết phục, quyết ý xuôi nam chạy trốn, các ngươi hãy lập tức đưa tất cả mọi người trong phủ phò mã đến Vĩnh Định quan!"

"Hả?!" Tần Liên Hoành lập tức sợ ngây người, lắp ba lắp bắp nói: "Mọi, mọi người trong phủ phò mã? Vậy... Cũng bao gồm cả Thái Thượng Hoàng, Chúc quý phi và tiểu hoàng tử à?" Chúc quý phi chính là Nhược Nghiên, nàng mang họ Chúc.

"Đương nhiên, bọn họ là ba người quan trọng nhất, tuyệt đối không thể mất, ngươi hiểu không?" Tề Tĩnh An dồn sức vào tay, giữ chặt bả vai Tần Liên Hoành, ánh mắt cũng nhìn đối phương chăm chú.

Tần Liên Hoành há miệng, lại ngậm lại, suy tư một lúc lâu, mới liên tục cười khổ nói: "Phò Mã của ta à, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không phải định bắt cóc bọn họ, khiến Hoàng đế từ bỏ ý định xuôi nam chạy trốn chứ?"

Tề Tĩnh An khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: "Nếu bệ hạ xuôi nam chạy trốn, sẽ tạo thành hậu quả gì, ngươi biết không?"

Tần Liên Hoành mạnh mẽ gật đầu nói: "Đương nhiên, đương nhiên là ta biết, nếu Hoàng đế dẫn theo cả triều đình chạy trốn, nửa gian sơn của Đại Ngụy liền xong đời rồi, hai quân Chinh Tây và Trấn Bắc cũng đều thảm, cô quân toàn thành không có nền móng, sớm muộn gì cũng sẽ bị Yến tặc đánh tan..."



Đây là một đáp án rất tiêu chuẩn, nhưng Tề Tĩnh An lại chậm rãi lắc đầu, nói: "Ngươi còn để sót chúng ta đấy? Những người trong Vĩnh Định quan, sẽ như thế nào?"

Tần Liên Hoành hơi mờ mịt chớp chớp mắt, vừa nghĩ vừa nói: "Nếu bệ hạ bỏ chạy, ngay cả Kinh Thành cũng không cần, vậy Vĩnh Định quan này còn cần phải thủ nữa sao? Một khi bệ hạ xuôi nam chạy trốn, nhất định sẽ hạ chỉ cho chúng ta vừa đánh vừa lui, lĩnh quân xuôi nam..." Nói tới đây, vẻ mặt hắn chợt biến, không khỏi tức giận than thở..."Thảm thảm, họ Trịnh đối diện kia còn ba mươi bốn mươi vạn đạo quân trong tay, mà toàn bộ chúng ta chỉ có mười vạn người, giữ thành tử thủ còn phải liều mạng, nếu vừa đánh vừa lui, người chết hơn nửa là ít rồi, không may thì rất có thể toàn quân bị diệt!"

Tề Tĩnh An thả lỏng tay ra, hài lòng gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu không phải ngươi có chuyện quan trọng khác cần làm, ta nhất định sẽ để ngươi đứng trên đài cao, lặp lại tất cả những lời này trước mặt mười vạn tướng sĩ, nói cho rõ ràng... Nhưng mà, để ta nói cho bọn họ cũng giống như thế. Nói tóm lại, mặc kệ Kinh Thành loạn hay không, Hoàng đế trốn hay không, đường sống duy nhất của đám người chúng ta, chính là bảo vệ Vĩnh Định quan, thủ đến khi điện hạ nhà ta dẫn quân trở về cứu viện."

Nói tới đây, Phò Mã không đợi Tần Liên Hoành kịp phản ứng, lại tiếp tục nói: "Được rồi, lời đã nói rõ, bây giờ ngươi xuất phát đi, trở lại kinh thành, xử lý theo ý ta."

Lúc này, cặp mắt Tần Liên Hoành lại trợn to, trông như hai cái chuông đồng... "Đợi chút, ta đã nói rõ rồi, nhưng ngươi còn chưa nói rõ với ta đâu? Nhiệm vụ kia của ta, rốt cuộc, rốt cuộc là thế nào, thế nào..."

Câu hỏi vừa mới nói được một nửa, Tần Liên Hoành đã bắt đầu nuốt nước bọt ... Mặc dù hắn từng là hào hiệp, nhưng thật sự khó có thể tiếp nhận nhiệm vụ "Bắt cóc Thái Thượng Hoàng, quý phi và tiểu hoàng tử để uy hiếp Hoàng đế" đâu, cái này cũng quá khoa trương rồi?

"Hậu quả Hoàng đế xuôi nam chạy trốn nghiêm trọng như thế, đương nhiên ta phải chuẩn bị đầy đủ trước. Nhưng mà ngươi có thể yên tâm, ta rước phụ hoàng và hai mẹ con Nhược Nghiên đến bên cạnh, cũng không phải để uy hiếp Hoàng đế."

Tề Tĩnh An nói xong, không đợi Tần Liên Hoành thở phào nhẹ nhõm, liền tục cười lạnh nói: " Hoàng đế mềm yếu vô năng, cho dù giữ lại, cũng có ý nghĩa gì? Còn không bằng chạy thật xa, xong hết mọi chuyện!"

Phụt! Tần Liên Hoành thật sự có kích động muốn quỳ xuống trước mặt Phò Mã, tuy lúc trước hắn cũng cười nhạo Hoàng đế, nhưng giọng điệu của hắn là khinh bỉ, thất vọng và bất lực hòa trộn chung một chỗ, khác biệt một trời một vực với giọng điệu mang sát ý này của Phò Mã...

Phò Mã nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Tần Liên Hoành liếc nhìn Tề Tĩnh An, thậm chí không tự chủ nín thở.

"Liên Hoành à, ta đã nói đến nước này rồi, ngươi vẫn không rõ sao?" Tề Tĩnh An trấn định tự nhiên cười cười, lại vỗ vỗ bả vai Tần Liên Hoành, nói: "Nếu hoàng đế vứt bỏ quốc đô mà chạy, đó chính là từ bỏ ngàn vạn lê dân Giang Bắc, cũng bỏ lại nơi đặt từ đường tổ tông... Quân chủ vô đức, công thêm bất nhân bất hiếu, chỉ cần một câu nói của Thái Thượng Hoàng, lại đổi thành một người khác ngồi trên long ỷ, có gì mà không được?"

"... !"

Tần Liên Hoành nghẹn họng nhìn trân trối, cả kinh dựng cả tóc gáy: Mẹ của con ơi, kể từ khi Điện hạ rời kinh đi Tây Man, Phò Mã càng ngày càng khí phách, cái này cũng khí phách không có giới hạn nữa rồi! Trái tim nhỏ của con thật sự không chịu nổi!

Lại nghe Tề Tĩnh An nói: "Tuy nhiên, chuyện đổi hoàng đế khác tạm thời không vội, chuyện quan trọng trước mặt chúng ta vẫn là kéo chặt đại quân Yến tặc, không cho bọn họ có cơ hội chia cắt hai quân Chinh Tây và Trấn Bắc mà đập tan. Cũng chính vì thế, chúng ta càng phải mang Thái Thượng Hoàng đến Vĩnh Định quan, có lão nhân gia ở đây, ít nhất có thể hủy bỏ thánh chỉ 'Vừa đánh vừa chạy'... Hừ, Hoàng đế sợ, vậy cứ để hắn tự bỏ chạy, dù sao mười vạn quân mà ta thống soái này, một người cũng đừng nghĩ đến!"



Nghe đến đó, Tần Liên Hoành hoàn toàn quỳ trước khí phách uy vũ của Phò Mã. Khi Tề Tĩnh An hỏi lại hắn có hiểu mình muốn làm gì không, có hiểu nhiệm vụ của hắn quan trọng cỡ nào không, hắn ngoại trừ gật mạnh đầu thể hiện trung thành ra, thì cũng là gật mạnh đầu thể hiện lòng trung thành, không còn ý kiến gì nữa.

Nhưng trước khi rời đi, Tần Liên Hoành vẫn nhịn không được quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Cái đó... Đổi, chuyện đổi người, vừa rồi là ngài đang nói lẫy đúng không? Ngoại trừ Đương Kim Thánh Thượng ra, Thái Thượng Hoàng cũng chỉ còn lại ngũ điện hạ có thể lựa chọn, vậy thì cũng không có chỗ nào tốt với chúng ta cả."

Trên thực tế, suy nghĩ thật sự của Tần Liên Hoành là: Cho dù Thái Thượng Hoàng thật sự muốn chọn Ngũ điện hạ, chỉ sợ cũng không chọn được... Sau khi tân hoàng lên ngôi, Từ quý phi và Ngũ điện hạ không lộ mặt trước mặt mọi người nữa, nghe đồn bọn họ bị thái hậu nương nương khống chế nghiêm ngặc, thậm chí rất có thể đã bị giết chết!

Suy nghĩ miên man, thậm chí Tần Liên Hoành còn nghĩ tới vấn đề thâm ảo "Thái Thượng Hoàng có khả năng truyền lại ngôi vị cho con rể không"...

Nhưng Tề Tĩnh An lại khẽ cười hai tiếng, giống như đang nói đùa, lại như rất nghiêm túc nói: "Sao lại chỉ còn một mình Ngũ điện hạ chứ? Ngươi bỏ quên điện hạ nhà ta rồi à?"

"À? A!" Tần Liên Hoành lại ngây người, ngơ ngác há hốc miệng, không biết nên nói gì mới phải.

Tần Liên Hoành người này, đầu óc luôn linh động, chưa bao giờ "Liên tiếp đần độn" như hôm nay, Tề Tĩnh An thấy mà buồn cười, liền tiếp tục trêu chọc đối phương, nói: "Lão Tần à, lúc trước ngươi nói một câu, thật đúng là nói đến điểm tử huyệt ... Điện hạ nhà ta và ca ca hắn không phải đầu thai ngược sao? Nhưng mà, cơ hội 'Sửa chữa' vẫn có, ngươi nói có đúng không?"

"...!! !"

Tần Liên Hoành ngẩn ngơ nhìn Phò Mã, đã hoàn toàn không thốt ra lời rồi.

"Được rồi lão Tần, dừng lại ở đây thôi, ta và ngươi xem như đã giao tim cho nhau rồi." Tề Tĩnh An cười khoát tay nói: "Ngươi nhanh đi đi, trở lại kinh thành, đưa Thái Thượng Hoàng và hai mẹ con Nhược Nghiên không chút tổn hại đến bên cạnh ta, sau này chắc chắn sẽ không thiếu được chỗ tốt của ngươi."

Hồi phục tinh thần lại, Tần Liên Hoành hăng hái gật đầu, lại bày tỏ mấy câu trung thành, sau đó bước chân hư thoát, lảo đảo rời đi. Nhìn dáng vẻ kia, như thể vừa bị Phò mã hung hăng chà đạp bảy ngày bảy đêm vậy.

Cho đến khi cưỡi ngựa rời Vĩnh Định quan, trong đầu Tần Liên Hoành vẫn rối bời như cũ, trước mắt còn không ngừng thoáng qua đủ loại hình ảnh, lúc thì là công chúa Điện hạ lên ngôi làm nữ hoàng, lúc thì là Phò Mã ôm con trai của Nhược Nghiên bước lên lên hoàng tọa... Nói tóm lại, lão Tần hắn chắc chắn đều là đại công thần, chắc chắn chắc chắn!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tần Liên Hoành lại trở lên kiên định... "Ya!" Hắn giơ roi giục ngựa, chạy thẳng tới Kinh Thành.

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra tựa đề "Công thần" không chỉ bao gồm lão Tần và phò mã, còn phải tính cả Trịnh Nhị... Đòn sát thủ của Trịnh Nhị thật sự giúp công chúa một đại ân mà ╮(╯▽╰)╭

Mặt khác, lão Tần quỳ lạy Phò Mã: Xin đại thần hãy nhận lấy đầu gối của ta! Mục tiêu làm hoàng phu của phò mã quá khí phách!

Công chúa: Thật ra mục tiêu của phò mã nhà ta là hoàng hậu cơ ~ [Đắc chí, vô cùng đắc chí]