Trộm Long Tráo Phượng

Chương 96: Giao thừa




Nhìn toàn cảnh Đại Ngụy, dân chúng Ninh Kinh sùng kính ngưỡng mộ Hạ Hầu Tuyên nhất, vào tháng chạp trời đông giá rét, mà có mấy vạn nam nữ già trẻ tự động ra khỏi thành xúc tuyết, để nghênh đón công chúa và phò mã khải hoàn vào thành, thật đúng là khiến người ta xúc động không thôi.

"Sao, vừa rồi tận mắt nhìn thấy, cuối cùng cũng tin ta không khoác lác chứ? Dân chúng trong thành Ninh Kinh này, thật sự coi Điện hạ nhà ngươi như thần thánh rồi! Nhìn lại, quan phụ mẫu ta đây còn kém xa, thỉnh thoảng vẫn phải mang danh tiếng của điện hạ ra dọa người, mới có thể trấn giữ được cục diện."

Người nói câu này, là bạn tốt đã lâu không gặp của đôi phu phu – Lư Tiềm... Hắn đã sớm không còn là Lư tú tài, mà là Lư đại nhân chưởng chính Ninh Kinh. Sáng sớm ngày hôm nay, trời còn chưa sáng hẳn, Lư đại nhân đã rất vui vẻ ra mười dặm ngoài thành, trông mong ngóng chờ đến mức mặt hắn cũng sắp lạnh cóng, cho đến gần tối rốt cuộc mới chờ được bạn tốt của mình, cũng nghênh đón đôi phu phu về phủ của hắn.

"Đằng Vân thật khiêm tốn, ta đã sớm nghe được đại danh Lư thanh liêm của ngươi rồi, vừa nãy đi qua đường phố ngõ hẻm, thấy quả nhiên trong thành Ninh Kinh đã phồn hoa hơn năm trước rất nhiều, dân chúng đều mang vẻ mặt tươi tắn, biết ngươi danh bất hư truyền, thật sự khiến ta vui vẻ yên tâm." Hạ Hầu Tuyên quay đầu lại, lộ ra nụ cười cực kỳ ôn hòa với Lư Tiềm đang đi sau lưng hắn.

Vốn Lư Tiềm đang nói chuyện với Tề Tĩnh An, hơn nữa còn đặc biệt đè thấp giọng xuống, cho nên thái độ của hắn rất tùy ý. Nhưng vừa thấy Hạ Hầu Tuyên nói chuyện, hắn lập tức trở nên hơi câu nệ, vội chắp tay nói: "Điện hạ quá khen, làm thần không dám nhận, phương diện chưởng chính của thần còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, rất cần Điện hạ và Tề huynh chỉ điểm nhiều hơn."

Nhìn biểu hiện này của hắn, giống như quân thần tấu đối...

Lư Tiềm đã biết chuyện trộm long tráo phượng.

Khoảng nửa tháng trước, sau khi Hạ Hầu Tuyên thổ lộ tâm tình với Tần Liên Hoành xong, hai phu phu lại bàn bạc với lão Tần một số chi tiết về việc tạo thế, cuối cùng quyết định hành động của vùng đất được việc Ninh Kinh, vì vậy Hạ Hầu Tuyên đã viết một phong thư đơn giản nhưng cũng rất quan trọng, phái người gấp rút gửi cho Tú Di – Phu nhân của Lư Tiềm, nói cho nàng biết "Đại sự đã định, có thể kể hết chuyện xưa cho phu quân nghe". Cứ như vậy, Lư Tiềm cũng "Lên thuyền", tham dự vào công việc chế tạo điềm lành, sự nghiệp tung tin đồn đã tới giai đoạn giữa... Đây vốn là việc xưa nay hắn rất thành thạo, sao có thể không làm đẹp cho được?

Cái gì mà mây hồng ánh tía, từng hồi rồng ngâm, có lẽ chẳng qua cũng chỉ là ánh nắng chiều bình thường, cùng với mười mấy vạn chiến mã trú đóng ở ngoại ô hí lên mà thôi.

Vậy nhưng, khi những người khác thề son thề sắt nói có mây hồng mang theo ánh tía, tiếng rồng ngâm truyền ra ở nơi long mạch, đó chính là điềm lành... Cổ nhân có câu "Ba người thành hổ", lời đồn được nhiều người lặp đi lặp lại thì người nghe sẽ tin đó là thật, mà nay đầu đường cuối ngõ có mấy trăm người, thậm chí hơn nghìn người đều bàn về mây tía rồng ngâm, còn nói có bài bản hẳn hoi, rõ ràng mạch lạc. Cứ thế không mất mấy ngày, có thêm hơn nửa bách tính trong thành đều tin mây tía rồng ngâm đã thật sự từng xuất hiện, chỉ là bọn họ không có phúc khí, nên mới không thể nhìn thấy nghe thấy. Chỉ khi nào có người xứ khác tới hỏi thăm tình hình với bọn họ, bảo đảm đa số người Ninh Kinh sẽ vỗ ngực nói bản thân mình từng nhìn thấy, cũng từng nghe thấy rồi...

Khi tin đồn bị người ta tô vẽ hết lần này đến lần khác, đương nhiên sẽ thành chuyện lạ đã từng xảy ra. Lư Tiềm chơi trò này rất thuần thục, ngay đến Tần Liên Hoành cũng muốn bái sư học nghệ với hắn.

Tuy nhiên, Lư đại nhân hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cũng tương đương với nộp "Đầu danh trạng*", trong lòng lại vẫn có chút rối rắm: Cho dù là ai đột nhiên biết thê tử của huynh đệ tốt nhà mình thật ra lại là nam nhân thì đều không có cách này bình tĩnh được đúng không? Hơn nữa nam nhân này lại còn cùng lớn lên từ nhỏ với phu nhân nhà mình, sau này còn trở thành quân vương mà hắn thần phục cả đời... Nhiều chuyện đần độn u mê trộn chung một chỗ như vậy, Lư Tiềm vẫn chưa kịp tĩnh tâm lại, xem xét kỹ càng từng cái, vậy nên lúc hắn đối mặt với Hạ Hầu Tuyên cảm thấy hơi mất tự nhiên, người có mắt đều có thể nhìn ra.

*Đầu danh trạng(投名状): Trước khi gia nhập một tổ chức phải giết một mạng người và chặt lấy đầu để làm tin. Có thể hiểu theo nghĩa đơn giản là cắt đứt khả năng để người nào đó có thể trở mặt với mình và theo về phía bên kia

Thấy tình trạng như thế, Hạ Hầu Tuyên hiểu rõ cười một tiếng, lại thấy chỗ rẽ hành lang, Tú Di đang ôm một đứa bé, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía bên này, vì vậy hắn vỗ vỗ bả vai Lư Tiềm, cười nói: "Nếu như thế, ta cho ngươi mượn Tĩnh An một lát, để hắn chỉ điểm kỹ càng cho ngươi. Còn ta phải đi ôn chuyện với tôn phu nhân một chút... Trao đổi đồng giá nhỉ."

Nói xong, không chờ Lư Tiềm kịp phản ứng, Hạ Hầu Tuyên quay đầu hôn lên gò má Tề Tĩnh An một cái, sau đó mới nghênh ngang đi về phía Tú Di.

"... !"

Lư Tiềm cả kinh đến mức mắt sắp rơi khỏi tròng luôn rồi, theo bản năng nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn gần đó không có ai, lúc này mới thả lỏng, nhe răng nhếch miệng nói: "Tề huynh à Tề huynh, các ngươi cứ như vậy... Hầy, ta thật sự không biết nên nói các ngươi thế là tốt hay không tốt nữa."

Gương mặt Tề Tĩnh An ửng đỏ, cười đến là ngọt ngào, nói: "Tùy ngươi muốn nói gì thì nói, nhưng mà hiện tại thứ ta muốn nghe nhất là chúc phúc."



Lư Tiềm dừng một chút, khẽ thở dài cảm khái: "Ngay từ lúc các ngươi thành thân, ta đã chúc phúc các ngươi từ tận đáy lòng rồi, tới bây giờ, lời chúc phúc của ta vẫn không thay đổi, vẫn mong các ngươi thiên trường địa cửu, hòa thuận an khang... Nhưng Tĩnh An à, ta thật lòng lo lắng, chỉ sợ sau khi hắn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, ngươi sẽ không dễ dàng nữa "

Trong lòng Tề Tĩnh An rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười nhẹ nhõm, hỏi ngược lại: "Sao ta lại không dễ dàng chứ? Ngươi lo hắn sẽ bội tình bạc nghĩa với ta à?"

Nghe bạn tốt nói thẳng thừng ra như vậy, vẻ mặt Lư Tiềm hơi chậm lại, ngây người trong chốc lát, mới chuyển thành vẻ mặt tráng liệt, nặng nề gật đầu nói: "Không phải à, từ xưa đã có câu, Đế Vương bạc tình, bao nhiêu người phải trả cái giá bằng máu và nước mắt... Hơn nữa tình huống của hai người còn cực kỳ đặc biệt, thật sự khiến lòng người không thể nắm chắc được!"

"Ầy, sự quan tâm của A Tiềm, ta khắc sâu vào trong lục phủ ngũ tạng, nhưng mà ngươi cũng không cần lo lắng cho ta..." Tề Tĩnh An khoác tay lên vai Lư Tiềm, một bọ anh em tốt, cười nói: "Với ánh mắt của ta, có thể tin tưởng chín phần chín, chắc chắn hắn sẽ không phụ ta."

"Chín phần chín?" Lư Tiềm bắt được chi tiết này.

Tề Tĩnh An nhún vai, "Chuyện thế gian, khó đảm bảo không có ngộ nhỡ, có phải là mười phần mười hay không, phải đợi mấy chục năm nữa mới có thể kết luận được. Nói trước lời chết, không phải là phong cách của ta." Tuy nhiên, sự tin tưởng của hắn với Hạ Hầu Tuyên, thật ra đã sớm là mười phần mười rồi, chừa lại một phần đường sống, chẳng bằng nói là để giảm bớt đi chút đắc ý.

"Vậy cũng đúng, " Lư Tiềm lại thả lỏng, nói: "Thật ra thì nhân phẩm của điện hạ nhà ngươi, ta cũng nhìn trong mắt, có thể nói, ta cũng tin hắn chín phần chín, vậy nên sau khi biết được bí mật lớn đó, mới không chút do dự lên kế hoạch..."

"Ồ?" Tề Tĩnh An cũng chuyển đề tài, cười hỏi: "Thật sự là không chút do dự nào à, ít nhất cũng phải giật nảy mình nhỉ?"

Lư Tiềm gật đầu nói: "Quả thật kinh hãi, nhưng ta nghĩ kỹ, lại cảm thấy đây là may mắn của quốc gia, là trời giúp Đại Ngụy, vậy nên khi xử lý công việc không dám có chút cẩu thả nào..." Mới nói mấy câu liên quan đến mình, hắn lập tức kịp phản ứng, lại dẫn đề tài về, "Đợi chút, vừa rồi ta còn chưa hỏi xong đâu, nếu ngươi thật sự đụng phải ngộ nhỡ thì sao, nên làm gì tiếp theo? Ta thầm lo lắng, vốn cũng vì cái ngộ nhỡ đó!"

Tề Tĩnh An nhướng mày lên, hơi quay đầu trông về phía bên kia hành lang, chăm chú nhìn bóng lưng cao lớn của người yêu, đột nhiên lộ ra một nụ cười khí phách muốn có bằng được..."Nếu quả thật có ngộ nhỡ, ta cũng không phải ngồi không! Đến lúc đó long tranh hổ đấu, xem ai có thể tiến lên một bậc!"

"..."

Lư đại nhân lặng lẽ lau mồ hôi, thầm nghĩ: Hai người đều khí phách hào hùng như vậy, nếu thật sự thay lòng đổi dạ, nói không chừng sẽ gieo họa khắp thiên hạ! Vì vậy bọn họ vẫn nên tương thân tương ái một vạn năm đi, vì phúc lợi của muôn dân thiên hạ...

"Ah, đương nhiên chúng ta có thể." Tề Tĩnh An dường như nghe được tiếng lòng của Lư Tiềm, hắn cười tủm tỉm liếc bạn tốt một cái, rồi nhấc cái tay đang khoác trên bả vai đối phương ra, đi thẳng về phía hành lang bên kia.

Lư Tiềm trơ mắt nhìn bạn tốt của mình càng đến gần hành lang, khí thế quanh người càng dịu đi, đến khi tới bên cạnh người yêu thì Tề Tĩnh An đã từ mãnh hổ biến trở thành mèo nhà, mà bầu không khí xung quanh hành lang cũng lập tức nổi lên bong bóng màu hồng phần...

"Đúng vậy, người ta là một đôi trời đất tạo nên, ta mò mẫm quan tâm làm cái gì!"

Lư Tiềm bật cười, trong lòng không còn âm thầm lo lắng nữa. Vì vậy hắn cũng đi tới hành lang, ôm lấy ái thê ái tử, cùng đôi phu phu bạn tốt hưởng thụ thời gian hạnh phúc này.

Lại thêm mấy ngày nữa, chính là giao thừa rồi, đúng lúc Tần Liên Hoành, Kỷ Ngạn Bình, Hứa Thắng cũng đưa Thái Thượng Hoàng và mẹ con Nhược Nghiên tới Thành Ninh Kinh, mọi người tề tụ một chỗ, vừa làm sủi cảo vừa cười đùa trêu trọc, thật sự vô cùng vui vẻ.

Trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ, Hạ Hầu Tuyên cũng tự nhiên kể một câu chuyện xưa cho mọi người...

Chuyện xưa trộm long tráo phượng.



"...!! !"

Đây thật sự là một đêm giao thừa đặc biệt, trong một đêm này, hòn ngọc quý duy nhất trên tay Thái Thượng Hoàng biến thành nhi tử, biểu muội của Kỷ Ngạn Bình biến thành biểu đệ, khuê mật tốt của Trần Thục Dao thay đổi giới tính... Khụ, về phần đám người Hứa Thắng và Vương tổng quản, đều là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, có thể bỏ qua không nói đến.

Nói tóm lại, bí mật mà Hạ Hầu Tuyên che dấu hơn mười năm cứ thế được công khai trong phạm vi nhỏ, phản ứng của tất cả những người không biết sự tình đều từ khiếp sợ vạn phần chuyển sang kinh hãi rồi lại vui sướng, cuối cùng là trong lòng sáng tỏ thông suốt...

"Trẫm thật sự có thể cười với liệt tổ liệt tông rồi!" Thái Thượng Hoàng đã sớm chuẩn bị tâm lý nói như vậy.

"Biểu muội... À không, là biểu đệ, kỹ năng diễn xuất của biểu đệ và Tĩnh An thật là thần kỳ!" Biểu ca thuần khiết ngơ ngác nói.

Trần Thục Dao liếc nhìn Kỷ Ngạn Bình, chống nạnh vui mừng mà nói: "Ta đã sớm thấy hai người họ có gì đó không đúng rồi, sự thật chứng minh đôi tuệ nhãn của bổn cô nương quả nhiên lợi hại!"

Rồi sau đó, mọi người vừa ăn sủi cảo, vừa bàn bạc làm thế nào để chiêu cáo thiên hạ, khiến "Thân phận hợp pháp" của Hạ Hầu Tuyên từ công chúa đổi thành hoàng tử, sau đó thuận lý thành chương đẩy hắn lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.

Việc này cũng không quá khó, đối với dân chúng mà nói, chỉ cần cho bọn họ một lời giải thích là đủ, thứ bọn họ thật sự để ý là tân hoàng có thể cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp không, nếu có thể, thì tân hoàng có đổi thành con heo, bọn họ cũng sẽ không ngại.

Trở ngại thật sự là ở quý tộc thế gia, đại thần huân quý. Mà may mắn là, phần lớn bọn họ đã chạy đến phía Nam Đại Giang... Đợi đến khi bọn họ phục hồi tinh thần thì tất cả đều đã kết thúc, không còn chỗ cho bọn họ phát biểu ý kiến nữa.

Cũng có một phần đại thần có phong cốt kiên trì ở lại kinh đô, Hạ Hầu Tuyên đã phái người đón bọn họ tới Ninh Kinh để "Bàn bạc đại sự" rồi. Trên thực tế, rất nhiều người trong số bọn họ, vốn ủng hộ công chúa phò mã, thế nên khả năng đám người kia sinh loạn rất nhỏ, căn bản không có vấn đề gì. Ngược lại, Hạ Hầu Tuyên còn có thể tập hợp bọn họ lại, cùng nhau dựng lên một bộ xương cho tân triều, bảo đảm trụ cột của bộ máy chính quyền có thể vận hành bình thường, sau đó sẽ chiêu nạp hiền tài, bổ sung vào chỗ trống.

Cuối cùng đáng nhắc tới, chính là quan địa phương và kẻ sĩ học tử các nơi. Những người đó không dễ lừa gạt, nhưng bọn họ ngoài trừ da miệng và cán bút ra thì không còn vũ khí nào khác. Binh quyền đã nằm trong tay Hạ Hầu Tuyên, căn bản không cần để ý tới bọn họ, tùy họ lải nhải thế nào thì lải nhải, cũng không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng. Đợi đến khi qua thêm một thời gian nữa, Hạ Hầu Tuyên ngồi vững ngôi vị hoàng đế, mở khoa thủ sĩ, đám văn nhân đương nhiên sẽ chiều nào theo chiều đó đảo hướng về bên hắn... "Văn nhân ngự dụng" là "Thứ" mà qua các triều đại thế hệ đều không hề thiếu hụt, bọn họ muốn con đường làm quan thông suốt, sẽ tự động dát vàng lên các hành động của hoàng đế, dù cho chuyện xưa có khoa trương đến đâu, thì ở dưới ngòi bút nở hoa của bọn họ cũng chẳng là gì.

Lại nói, thật ra Lư Tiềm cũng rất có tiềm chất làm "Văn nhân ngự dụng ", hắn vừa có thể viết ra những áng văn chương lộng lẫy, vừa biết biên soạn chuyện xưa, ngay cả chuyện "Bởi vì kiếp trước chiêu thánh trưởng công chúa có tiếc nuối mà đặc biệt đầu thai thành nam nhân để phục hưng Đại Ngụy, nhưng lại bị ác linh địch quốc đố kỵ, vậy nên đã cho hắn thêm một huynh đệ sinh đôi cản đường hắn, vì thế Điện hạ chỉ có thể lại lần nữa lấy thân phận trưởng công chúa để bình định thiên hạ, tới hôm nay diệt được Tây Man, chấn nhiếp Bắc Yến, cuối cùng Điện hạ cũng có thể khôi phục lại thân phận trước khi trèo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn" như vậy mà cũng có thể biên soạn ra, rõ ràng là có trăm ngàn chỗ hở, nhưng nghe vẫn như thật, mọi người rối rít ôm bụng cười lăn lộn, giơ ngón tay cái về phía hắn...

Nhưng tất nhiên, loại chuyện xưa này truyền đi như một chuyện tiếu lâm dã sử, làm ví dụ cho đám văn nhân khác thì còn được, còn thật sự giải thích chiêu cáo thiên hạ, trong lòng Thái Thượng Hoàng đã có cân nhắc.

Một đêm này, tất cả đều diễn ra tự nhiên như vậy, giống như mọi người đang thảo luận mùng một đầu năm ăn gì mà thôi. Nhưng trên thực tế, đám người bọn họ thậm chí ngay cả niên hiệu mới cũng đã định ra.

Ngày tiếp theo chính là ngày mở đầu của năm Thái Nguyên.

Tác giả có lời muốn nói: Lúc này chỉ cần vui vẻ và đắc ý là đủ rồi, đúng không? ~

Cuối cùng là một câu nói tiểu kịch trường đi ~↓

Trần Thục Dao: Khuê Mật của ta biến thành gay mật tốt ╮(╯▽╰)╭