Trộm Mệnh

Chương 11: Chén rượu Thao Thiết (mười)






Khâu Từ thấy nàng phải đi, cũng đi theo, không đi hai bước Nam Tinh liền ngừng lại, xoay người nhìn hắn, hỏi: "Chẳng lẽ anh không ở lại đây đào mộ người ta à?"


Khâu Từ cười: "Đào mộ? Trộm mộ? Sao cô không đoán tôi là khảo cổ."


"Khảo cổ tuyệt đối sẽ không xông lung tung như anh." Nam Tinh nói, "Nơi này rất lớn, bảo tàng của Hậu Thăng nhất định giấu ở đây."


Cho nên anh đi theo tôi làm cái gì, phí sức lớn như vậy mà cái gì cũng không cần?


"Nhưng so với bảo tàng sẽ không chạy mất, tôi càng muốn nhìn xem cô mang chén rượu đi làm cái gì."


Nam Tinh nhìn lướt qua hắn, hoàn toàn không đoán ra được thân phận của hắn. Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện gì cũng yêu cầu giao dịch, tôi cho anh đi theo, anh dẫn tôi ra ngoài."


Khâu Từ hiểu ý nàng, nàng có thể tiến vào, vậy thì đi ra ngoài cũng không phải là chuyện gì khó. Chỉ là nàng biết mình nhất định sẽ đi theo nàng, không có cách nào đuổi đi, cho nên bắt hắn mang nàng đi ra ngoài, thực tế là muốn xem hắn vào bằng cách nào. {LAOHU}


Hắn cười cười, làm bất luận chuyện gì cũng yêu cầu giao dịch, những lời này hắn không phản bác. Hắn nhặt một thanh kiếm từ mặt đất, trên mặt đất tràn đầy bụi bặm và thi hài, vẽ ra một cái Thái Cực Bát Quái đồ.


Hai chú cá bơi lội trong không trung lập tức quay trở lại trong đồ, bơi xoay quanh.


Đôi mắt màu đen của chú cá trắng biến mất, đôi mắt màu trắng của cá đen xuất hiện, đây là đường đi thông dương gian.


Nam Tinh nhíu mày nhìn, đột nhiên Khâu Từ túm lấy tay nàng, không đợi nàng hất tay hắn ra, đã bị hắn kéo về phía trước, kéo vào trong đôi mắt trắng kia.


Một quầng sáng chớp lên, bên tai đã nghe thấy được tiếng chim bay thú chạy trong núi. Mở mắt ra, đã là ở ngoài địa cung, phía sau không có một chút dấu vết đào đập nào.


"Ai nha." Khâu Từ nhìn tay nàng, nói, "Tay cô lạnh thật, còn lạnh hơn lúc ở trên máy bay."


Nam Tinh mặt mũi lạnh lùng, rút tay mình lại, không thèm để ý đến hắn nữa, cầm chén rượu quay về khu lán trại.


Lúc này trời đã sập tối, ra cửa là sáng sớm, trở về đã là chạng vạng, nhiệt độ không khí thật ra không sai biệt lắm.


Hai chú cá kia không thấy nữa, như chưa từng xuất hiện. Nam Tinh biết Thái Cực bát quái đồ không đơn giản, nhưng Khâu Từ sử dụng rất thuận tay, không chỉ đơn giản là dùng nhiều mà quen, càng như là cần đến thiên phú.


Nếu là trước kia, Nam gia bọn họ, nhất định sẽ thu hắn vào làm đệ tử.


Trên mảnh đất trống rộng rãi, Lão Hạ đang vội vã thương lượng với Tiền lão bản xem có cần đi tìm Nam Tinh đã đi mất một ngày hay không.


Tiền lão bản lại không lo lắng, đã bắt đầu làm cơm chiều, thấy Lão Hạ cả cơm cũng không làm, cứ nhìn lên mấy ngọn núi, mới nói: "Lão Hạ ông diễn cũng quá giống, cổ lại không phải thật sự là người đào vàng, một nữ cảnh sát có thể đơn độc đến tra án, còn cần ông lo lắng?"


"Cổ không phải cảnh sát." Lão Hạ nói, "Cổ có chỗ nào giống cái cảnh sát?"


Tiền lão bản khinh miệt cười nói: "Chỗ nào cũng giống. Ông nhìn một cái bộ dạng anh tư táp sảng của cổ, nhìn một cái thân thủ lên núi xuống núi của cổ. Bỏ qua cái này không nói, ông với Tôn Phương hơn phân nửa đêm ra ngoài núi đón cổ vào đã rất khả nghi rồi. Ông thì thôi đi, nhưng Tôn Phương mất muội muội lại có tâm tình đi theo, nói là đến đào vàng, cũng quá giả, là hai người trộm báo án, cổ ngụy trang thường phục tới tra án đúng không?"


Lão Hạ không hé răng, dù sao hắn không đoán trúng là được. Bất quá Tiền lão bản đoán như vậy, những người khác có phải cũng đoán như vậy hay không? Sợ là đúng rồi, khó trách đám người đều đối với Nam Tinh khách khách khí khí. {LAOHU}


"Nhìn đi, Tào Tháo đã trở lại."






Tiền lão bản nhắc một tiếng, Lão Hạ vội nhìn, quả nhiên thấy Nam Tinh, còn có Khâu Từ ngày hôm qua mới gia nhập khu lán trại. Hai người này sao lại đi với nhau? Chẳng lẽ sáng nay là đi chung ra ngoài.


Không nghe nói Nam Tinh có mang trợ thủ nha, chẳng lẽ đây là Đào lão bản?


Lão Hạ chạy chậm tới hỏi: "Cô đi đâu vậy, sao lại không nói một tiếng?"


Nam Tinh dừng chân, nhìn thoáng qua khu lán trại chưa có đủ người, nói: "Phiền toái Lão Hạ ông gọi hết mọi người đến, nói là, tôi đã tìm được thứ có thể phục sinh Tôn Viện."


Lão Hạ sửng sốt, có chút khó tin, nghĩ đến lập tức tóm được hung thủ, trong lòng kích động, liên tục gật đầu: "Được được, vậy tôi liền đi gọi bọn họ đến."


Khâu Từ cũng kinh ngạc nhìn nàng, phục sinh? Trước khi hắn tới nơi có cẩn thận điều tra qua, biết ở đây có người chết, nhưng không nghĩ tới Nam Tinh là tới vì chuyện này. Hắn suy nghĩ cẩn thận, liên hệ đủ thứ, đột nhiên nghĩ đến một cái suy đoán cực kỳ gần sát với thân phận của nàng —— trộm mệnh sư.


Một loại người có thể từ trên đồ cổ trộm mệnh cho người chết, tục mệnh cho người chết.


Hắn vẫn luôn nghĩ đó chỉ là lời đồn, không ngờ thế nhưng là sự thật.


Người bị triệu tập đến nghe nói Tôn Viện sẽ sống lại, rất nhanh liền tụ lại cùng nhau, biểu tình khác nhau.


Có hoang mang, có khiếp sợ, có hoài nghi.


Bàn trang điểm thường ngày Tôn Viện dùng đã được dọn ra bên ngoài, chỉ là dùng mấy khối ván gỗ ghép thành cái bàn, rất nhanh dựng thành đài tế, Tôn Viện sẽ sống lại trên cái đài này.


Mọi người rất ăn ý mà trầm mặc, ai cũng là người trưởng thành, cũng cảm thấy Nam Tinh không đến mức chạy tới đem chuyện này biến thành trò cười. Nhưng mà người chết sống lại, sao có thể? Tử trạng của Tôn Viện ngay lúc đó, đám người đều chính mắt thấy qua. Người mà đầu đều đã bị đập nát, sao có thể sống lại?


Tiền lão bản đột nhiên cười gượng, nói: "Sao? Muốn giả thần giả quỷ dọa hung thủ lộ mặt sao?"


"Sống lại gì đó, thật là đáng sợ." A Đản nhỏ giọng nói, "Chị Nam Tinh không phải cảnh sát sao?"


"Tôi cũng tưởng vậy, không nghĩ tới là tên thần côn*." Tiền lão bản khịt mũi coi thường, cực kỳ khinh thường, hắn còn tưởng rằng cảnh sát mặc thường phục này sẽ tìm ra hung thủ, không nghĩ tới lại là kẻ lừa gạt, hung thủ nếu thật sự sợ hãi mánh khoé bịp bợm giả thần giả quỷ, đã sớm bị dọa ra tự thú.


*thần côn (hoặc có khi là 'nhảy đại thần') là tên gọi thiếu tôn trọng dành các cho đạo sĩ, phần vì nhiều người không tin vào huyền học, phần vì đạo sĩ chân chính có bản lĩnh quá ít, cho nên mấy ông dán râu giả cầm cây phướng đi rao hàng xem bói hoặc lập đàn trừ tà gọi gió cầu mưa gì đó toàn bị gọi là thần côn


Tôn Phương không nói một tiếng nào, nhìn chằm chằm cái bàn muội muội từng dùng, hắn đã không còn biết là nên tin hay là không nên tin, lúc trước khi người tên Đào lão bản liên hệ hắn, hắn còn tưởng rằng là kẻ lừa đảo. Nhưng Đào lão bản gửi cho hắn mấy vụ án mạng báo chí đưa tin, hắn mới cảm thấy, có lẽ không phải là giả.


Hắn muốn chính tay giết hung thủ, mà không phải giao cho cảnh sát. Những lời này hắn không nói ra với bất kỳ ai, hắn sợ nói ra, đám người sẽ đi báo nguy, đến lúc đó hung thủ bị mang đi, hắn cũng chỉ có thể mắt trông mong mà chờ kết quả thẩm phán, chi bằng đích thân báo thù cho muội muội, dù sao hắn cũng không muốn sống nữa. {LAOHU}


Tưởng Chính vẫn luôn dựa ở cửa, khi thì nhìn Nam Tinh, khi thì nhìn cái bàn kia, hắn còn nhớ rõ, cái bàn này là lúc trước hắn làm cho A Viện.


Hiện tại lại phải dùng tới làm dàn tế, phục sinh A Viện.


Nam Tinh đem chén rượu Thao Thiết đặt trên bàn gỗ, dùng ngón tay vẽ từng nét phù văn chung quanh cái chén. Bộ dáng nàng quá mức nghiêm túc, làm mọi người cơ hồ tin là thật. Tiền lão bản nhịn không được nói: "Cô rốt cuộc làm sao mà làm A Viện sống lại được, thế kỷ 21 rồi, bớt lừa gạt người đi."


"Nếu cô ấy thật sự là trộm mệnh sư, vậy thì sẽ không gạt người." Khâu Từ mở miệng nói, "Anh có từng nghe qua vụ án mạng Nam Đình chưa? Đài Anh liên hoàn án, Thập Quang ảnh viện án chắc đã nghe qua rồi? Tuy chưa từng chính thức đưa tin, nhưng ảnh hưởng lớn như vậy, chắc đều biết bên trong có một điểm chung, chính là có lời đồn xác chết vùng dậy, chỉ là phía chính phủ đều phủ nhận."


Tiền lão bản là người bắt kịp thời đại đi khắp giang hồ cũng đi khắp internet, hắn đương nhiên đã nghe qua mấy chuyện này. Hắn theo bản năng đã hơi tin, hơn nữa chủ yếu là hắn nghĩ không ra mục đích Nam Tinh làm chuyện này.






Không có mục đích, nghi thức này liền không có ý nghĩa.


"Cái gì là...... Trộm mệnh sư?" Tưởng Chính trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc mở miệng.


Tiền lão bản nhíu mày, nói: "Nghe nói bọn họ có thể giúp người trộm mệnh, cũng chính là giúp người chết tục mệnh, nhưng có điều kiện giao dịch."


Lão Hạ chen vào nói: "Nói đơn giản, chính là A Viện lát nữa là có thể sống lại, chỉ ra và xác nhận hung thủ."


Tưởng Chính kinh ngạc, A Đản cũng kinh ngạc: "Người chết có thể sống lại?"


Lão Hạ gật gật đầu: "Nếu chuyện này là thật sự."


Tiền lão bản đột nhiên đối với Tưởng Chính đang kinh ngạc trào phúng: "Nha, người yêu vị hôn thê mình sâu sắc vì sao lại kinh ngạc mà không phải vui vẻ a?"


Tưởng Chính trừng mắt nhìn hắn, giận dữ: "Tôi đương nhiên vui vẻ, nhưng trên đời làm gì có chuyện như vậy, tôi không muốn thất vọng!"


"Rào ——"


Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng nước, xoáy vào tai đám người đang ồn ào.


"rào rào ——"


Tiếng nước nhộn nhạo, trong bóng tối chập choạng, ánh sáng dị thường nổi bật.


"Nhìn cái chén kìa."


Lão Hạ ngạc nhiên, mọi người vội nhìn lên bàn, chén rượu vốn dĩ khô cạn kia, lại chậm rãi tràn đầy nước.


Chẳng những có nước, còn có mùi rượu thoang thoảng, rõ ràng là một ly rượu ngon, rượu trong ly nhẹ nhàng dâng lên, dâng lên, tràn ra bên ngoài, như suối phun trào, chảy ra tứ phía.


Người đang đứng quanh bàn vội tránh né rượu tràn tới, tránh không kịp, bị rượu tràn đến chân, nhưng trên chân lại không có một chút cảm giác ướt át, rượu này là ảo ảnh.


Ánh trăng sáng tỏ, rượu ngon bốn phía. Có một bạch y nữ nhân, xuất hiện trên đài tế.


Tôn Phương ngơ ngẩn, mọi người đều xuất thần.


—— là Tôn Viện.


Tôn Viện đột nhiên xuất hiện, làm đám Lão Hạ bị hoảng sợ không nhỏ. Chỉ có Tôn Phương, cổ họng nháy mắt nghẹn ngào, run run duỗi tay ra chạm vào mặt muội muội, nhưng ngón tay trực tiếp xuyên qua, ngoại trừ vớt một bàn tay lạnh lẽo, cái gì cũng không có. Hắn ngẩn ngơ nhìn cái ảo ảnh sinh động như thật này, khó chịu đến nói không nên lời. {LAOHU}


"Giả đi......" Tiền lão bản không dám thở mạnh, cũng chạm thử, ngón tay cũng không vớt được cái gì.


Tôn Viện chân trần ngồi ở trên bàn, hai mắt tối om làm nàng ta thoạt nhìn thập phần quỷ dị. Mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm, đột nhiên đầu Tôn Viện xoay một vòng, làm đám Lão Hạ hoảng hồn lùi lại.


"Hình chiếu, nhất định là hình chiếu." Tưởng Chính nhìn chằm chằm tay Nam Tinh, không có bất luận dụng cụ gì, trên bàn ngoại trừ một cái chén rượu cổ xưa, liền không còn gì khác.






Tôn Viện há miệng, đầu đột nhiên xoay lại, ngạnh sinh sinh xoay 180°, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Tưởng Chính đứng đằng sau.


Tưởng Chính hoảng hốt cực độ, hoảng sợ đối diện "hai mắt" của nàng ta, gần như muốn rơi vào cái hang sâu đen tối kia. Hắn dùng hết sức lực quay mặt đi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.


Tiền lão bản hình như đã nhận ra cái gì, tóm lấy cổ áo Tưởng Chính phẫn nộ nói: "Là mày giết A Viện!"


"Không có khả năng......" Tôn Phương ngẩn ngơ, "A Chính sao có thể là hung thủ......hai người sắp kết hôn a...... A Viện thích cậu như vậy, đối với cậu tốt như vậy, sao cậu có thể giết A Viện......"


"Tôi không có, tôi không có giết A Viện." Tưởng Chính ra sức hất tay Tiền lão bản ra, bắt đầu gào rống, "Tôi không có giết cổ, ai biểu cổ đùa giỡn với tôi, chạy vào trốn trong sơn động. Ai biểu cổ nói bên trong có kho vàng, còn kéo tôi đi nhìn. Tại sao cổ không độc chiếm cho bản thân? Nhiều vàng như vậy, toàn bộ sơn động......Tất cả đều là vàng......"


Tưởng Chính phát điên rồi cười, trên tay giống như nắm một đống vàng, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm, nói: "A Viện nói muốn xuống núi nói cho cậu, cổ cái gì cũng nghĩ tới ca ca là cậu, ngay cả nhiều tiền như vậy đều phải chia cho cậu. Không thể, tôi ở đây chịu đựng nhiều năm như vậy, đào kim sa chỉ có thể ấm no, tôi còn mặt mũi nào mang cổ về, lại lấy tiền ba mẹ để kết hôn."


"Tôi nói với A Viện, tiền này để dành lúc chúng ta kết hôn dùng đi. A Viện không chịu, cổ muốn nói cho cậu, vô luận tôi nói như thế nào, cổ đều phải nói cho cậu. Nhưng ở đây đều là người đào vàng, mọi người đều là mũi chó, vàng sẽ lập tức bị chia sạch!"


Lão Hạ khó có thể tin hỏi: "Cho nên cậu giết A Viện? Độc chiếm vàng?"


"Tôi không có giết cổ, là cô ấy tự giết mình." Tưởng Chính vẫn còn nhớ nhung đống vàng đó, giống thanh đao đang xẻo tim hắn, "Tôi cố gắng khuyên cổ, buổi sáng lại xuống núi. Nhưng nếu thật sự tới sáng, vàng sẽ bị chia hết......"


Lão Hạ lại một lần nữa lạnh giọng: "Cho nên cậu giết A Viện!"


Những lời này giống tiếng chuông vang vọng, chấn đến Tưởng Chính ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông ta, đôi mắt đỏ đậm lại một lần nữa lớn tiếng phản bác: "Tôi không có giết cổ, là cổ tự hại mình!"


Chịu đả kích nhất, là Tôn Phương. Người hắn cho rằng không có khả năng là hung thủ nhất, lại chân chính là hung thủ. Hắn ngay cả một giọt nước mắt cũng chảy không ra, đôi mắt như đã khô cạn, chỉ còn nỗi đau.


Hắn biết trong lòng muội muội nhất định đau hơn, bị người yêu dùng phương thức tàn nhẫn như vậy giết chết. {


"Tại sao cậu lại ra tay tàn nhẫn như vậy......đầu A Viện, không còn chỗ nào nguyên vẹn......vì sao cậu ra tay tàn nhẫn như vậy?" Tôn Phương chữ chữ đẫm máu, là phẫn nộ, là đau lòng, là không hiểu.


"Mạng cổ quá cứng......" Tưởng Chính lắc đầu, "Tôi chỉ đập hai cái, nhưng chờ khi tôi ra ngoài lại trở về, cổ còn chưa chết, tôi chỉ có thể...... đập thêm hai cái......không......chỗ nào cũng......mười cái......"


"Cậu điên rồi!" Lão Hạ lạnh giọng, "Đó là người a!"


Tưởng Chính không nhìn Lão Hạ, đột nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Phương, tràn ngập oán hận: "Cậu nói coi tôi như bạn tốt, vậy thì sao không nói cho tôi cậu tìm trộm mệnh sư tới!"


Nam Tinh nhìn nhìn Tưởng Chính vì sợ hãi mà phát điên, nếu hắn sớm biết thân phận mình, có phải cũng phải tìm cơ hội giết mình hay không?


"Cậu căn bản không coi tôi như bằng hữu! A Viện căn bản cũng không yêu tôi!"


Lão Hạ không thể nhịn được nữa xông lên, nện một quyền thật mạnh lên mặt hắn: "Hắn không nói cho cậu, là bởi vì sợ nói cho cậu, cậu sẽ lén lút làm giao dịch với trộm mệnh sư! Nhưng không ngờ, cậu lại là hung thủ!"


Tưởng Chính bị đấm đến lảo đảo lui lại, nghe thấy những lời này, cười rất bất thường: "Ai sẽ tìm trộm mệnh sư cho cổ, tôi mới không thèm tìm! Cho dù hung thủ không phải tôi, tôi cũng sẽ không tìm!"


Thừa nhận đau đớn quá mức Tôn Phương bị những lời này đánh nát. Hắn giận không thể át, lao vào vật lộn với Tưởng Chính. A Đản nhìn qua, cũng tiến tới hỗ trợ, Tiền lão bản xoay người về phòng, tìm đoạn dây thừng trói Tưởng Chính đang nổi điên lại, còn không quên quăng cho hắn mấy cái tát thật mạnh.


Tôn Phương đột nhiên móc ra một con dao nhỏ mấy ngày nay đều mang theo người, muốn thọc vào tim Tưởng Chính. Dao nhỏ còn không chưa đâm vào tim hắn, tay đã bị người tóm được. {LAOHU}


Thần sắc nơi đáy mắt Khâu Từ hơi trầm xuống, nói: "Giết hắn rồi, cậu cũng phải ngồi tù."


Tiền lão bản cũng dùng sức phun Tưởng Chính một ngụm, nói: "Quá dễ dàng cho hắn, hắn không phải sĩ diện sao, vậy đưa hắn vào cục cảnh sát, làm hắn thân bại danh liệt."


Lão Hạ cũng vội khuyên bảo: "Đúng đúng, đều nói một mạng đổi một mạng, cậu đây là một mạng đổi hai mạng, không đáng."


Nhưng Tôn Phương vẫn không buông dao, chỉ cần nghĩ đến tử trạng của muội muội, hắn liền không có biện pháp an tâm chờ