Trọn Đời Không Buông Tay

Quyển 2 - Chương 11: Những ngày hạnh phúc – P1




Edit: Muathuvang

Beta: Pingki

Tuyền Tuyền tự sát? Từ cầu Lạc Hải nhảy xuống biển?

Tuyền Tuyền hồn nhiên, vui tươi không chút ưu tư … là do ai và ai bóp chết đây? Cô chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng ngay từ ngày đầu quen biết cô ấy, câu nói đầu tiên với cô ấy, cô đã lừa dối cô ấy. Cho dù là có thiện ý gì thì cũng như nhau cả, vẫn là lừa gạt.

Hứa Liên Trăn như hồn ma phiêu đãng trở về nhà trọ. Nếu nói, buổi chiều khi ở văn phòng của Tưởng Chính Nam, hắn đuổi cô đi là muốn trấn an Tuyền Tuyền thì vừa rồi hắn đuổi cô bảo cô “Cút đi cho tôi” chính là những suy nghĩ thật tình từ đáy lòng của hắn.

Cô chậm rãi đứng dậy, bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của chính mình.

Chính là cho dù làm cái gì cô vẫn thất hồn lạc phách, khi làm gì đó, chỉ cần xoay người một cái đã quên mình đang làm gì, phải làm cái gì.

Không khí sầu thảm mở mịt, như bị rút cạn, cô không thể hít thở.

Tựa như một đứa ngốc, ngồi ở dưới rèm cửa, ngây ngốc nhìn bầu trời từ sáng ngời đến sẩm tối rồi xám xịt, bầu trời có vẻ âm u, cuối cùng đêm đen đã bao trùm tất cả.

Cũng không biết ngồi bao lâu, khi cô phục hồi tinh thần lại, chỉ biết là trong phòng trống không, gió thổi đến, nhẹ nhàng thổi rèm cửa bay bay, tiếng động nhỏ nhất cũng có thể nghe rõ mồn một.

Cả ngày chưa ăn gì, bụng cũng âm ỉ đói.

Hứa Liên Trăn chống người đứng dậy, mới vừa động cả người đã choáng váng. Có lẽ là ngồi quá lâu, máu lưu thông không tốt.

Trong tủ lạnh đồ ăn đều còn nhiều, đồ ăn nhanh dự trữ cũng không ít, nhưng cô không có cảm giác muốn ăn. Ánh mắt lơ đãng nhìn thấy mấy túi cafe hòa tan, nhớ lại hắn từng đưa cô dến hết những tiệm cafe lớn nhỏ ở Lạc Hải, cô không khỏi có chút ngây ngốc, sợ hãi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Liên Trăn đi tới bệnh viện, cô đến quầy trực của y tá hỏi thăm tình hình của Tuyền Tuyền: “Cô y tá, tôi có một người bạn hôm qua mới nhập viện, cô ấy tên là Tưởng Chính Tuyền, không biết tình hình hiện tại của cô ấy bây giờ thế nào rồi?”

Y tá giúp cô kiểm tra xong, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi cũng không rõ tình huống hiện tại lắm, nhưng Tưởng tiểu thư hiện tại đang ở phòng 1 tầng 28 của bệnh viện, cô có thể đi thang máy bên kia đi lên.”

Nếu như Tuyền Tuyền không nằm ở phòng theo dõi có nghĩa là cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, không có chuyện lớn gì. Hứa Liên Trăn mỉm cười nói cảm ơn, đi ra sau, cô ngồi trên ghế chờ ở bãi cỏ ngoài hành lang bệnh viện nửa ngày. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn là đáp thang máy đi lên chỗ Tuyền Tuyền, đây đang là tầng trệt. Cả tầng 28 đều im lặng như tờ, thỉnh thoảng mới có vài cô y tá bưng khay đi qua.

Hứa Liên Trăn đứng ở trước cửa phòng bệnh, do dự có nên vào hay không. Nháy mắt cánh cửa tự động bị mở ra, một người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mặt cô, theo sau là Tưởng phu nhân – Bà Lục Ca Khanh.

Nhìn thấy Hứa Liên Trăn, trong nháy mắt bà Tưởng có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường khách khí nói: “Hứa tiểu thư, mời vào đây ngồi một chút.”

Hứa Liên Trăn do dự ngồi xuống. Phòng bệnh là phòng Vip cho nên có đầy đủ tiện nghi, từ chỗ ngồi Hứa Liên Trăn chỉ nhìn thấy sofa gian bên ngoài. Lục Ca Khanh nói với người phụ nữ trung niên: “Chị Chu, pha hai cốc trà.” Dì kia lên tiếng, rất nhanh đã mang trà bưng lên.

Lục Ca Khanh lại nói: “Chị Chu, chị đi đến chỗ bác sĩ xem kết quả xét nghiệm của Tuyền Tuyền hôm nay thế nào, đã có chưa?” Dì Chu hiểu ý, đáp lời đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại giúp hai người.

Khi Hứa Liên Trăn trở về Lạc Hải cô biết trước sau gì cũng gặp phải Tưởng phu nhân nhưng thực sự gặp rồi vẫn là xấu hổ không thôi. Dù sao cô đã chính miệng hứa là rời khỏi Tưởng Chính Nam, rời xa Lạc Hải.

Trước sau Lục Ca Khanh bộ dáng khách khí nói: “Hứa tiểu thư, cám ơn cô đã đến thăm Tuyền Tuyền, Tuyền Tuyền mới uống thuốc xong giờ đang ngủ.”

Bà ta dừng một chút, tựa như hiểu rõ mọi chuyện nói: “Hứa tiểu thư, tôi nghĩ cô trở về nhất định là do Chính Nam đã tìm được cô. Tôi là mẹ của nó, tôi rất hiểu con trai mình, thằng bé này trước giờ cái gì cũng thuận buồn xuôi gió, muốn gì được lấy chưa từng thất bại gì, cho nên khi nó phát hiện ra trên thế giới này có người, có thể không theo ý muốn của nó, nói sẽ tìm mọi cách để chinh phục, để có được, cho dù thua, nó cũng cố chấp không chịu thua. …”

“Đó không phải là yêu, có lẽ là bệnh chung của cánh đàn ông, cũng có thể là cố chấp của một đứa trẻ chưa trưởng thành đi.”

“Kỳ thật ai trong chúng ta mà chẳng như vậy, vẫn luôn cho rằng thứ mình không chiếm được mới là tốt nhất. Chính là một khi có được rồi, có đắc ý cũng chỉ giây phút ngắn ngủi mà thôi, cũng sẽ không cố gắng quý trọng.”

Hứa Liên Trăn vẫn không có nói gì, cô vẫn lắng nghe, cô tin rẳng Tưởng phu nhân cũng chỉ muốn cô đóng vai một người nghe mà thôi. Lục Ca Khanh nói: “Hứa tiểu thư, tôi chưa từng giúp cô cái gì, tôi là một người mẹ, chỉ hy vọng hai đứa con của mình có thể sống vui vẻ hạnh phúc.”

Lục Ca Khanh dừng một chút, nhìn cô, ngữ khí chậm hơn: “Nhưng mà tôi cũng không phải người cố chấp gì, nếu chính nam thực sự yêu cô, mà cô cũng thích nó, tôi cũng sẽ đồng ý cho hai người cùng nhau. Hứa tiểu thư, nếu cô không ngại mà nói, cô hãy nói thật với tôi, nếu cô thật tình thương nó, vậy nó có kết hôn với người khác cô cũng nguyện ý không kể danh phận mà ở bên cạnh nó, nguyện ý vì nó mà chịu chỉ trích cùng ủy khuất chứ?”

Mới vừa rồi khi ngồi ngơ ngác ở trên bãi cỏ, Hứa Lien Trăn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, chuyện đã qua, những chuyện hiện tại.

Tuyền Tuyền cũng đã biết tất cả mọi chuyện, mọi thứ đều đã vỡ lở, có muốn giấu cũng không thể nữa.

Nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo không chút ấm áp của hắn ngày đó, và cả tiếng “Cút” lạnh như băng với cô.

Hết thảy đều phải kết thúc! Vậy chi bằng hai bên cứ thoải mái hợp được ly được, cũng không uổng phí lần gặp lại nhau này.

Hứa Liên Trăn qua một hồi thật lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tưởng phu nhân yên tâm, giữa tôi và Tưởng tiên sinh chỉ là cuộc thỏa thuận mà thôi, còn lại cái gì cũng không phải. Cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, tôi sẽ rời đi.” Khi lời nói dối được nhắc đi nhắc lại nhiều lần thì nó sẽ trở thành sự thật, nơi này từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, vốn dĩ không có ai yêu ai cả.

“Thỏa thuận? Chỉ đơn giản là thỏa thuận thôi sao? Hứa tiểu thư, con người cũng là một loài sinh vật có tình cảm. Dù chỉ là một con chó hay con mèo, ở cùng một thời gian dài, cũng sẽ có tình cảm, huống chi là con người? Chẳng lẽ lâu như vậy, cô đối với Chính Nam nhà chúng tôi một chút tình cảm cũng không có sao?”

Hứa Liên Trăn quay mặt đi, cực lực kiềm chế thanh âm của mình, cố gắng làm cho nó giống như bình thường: “Tưởng tiên sinh chưa từng thích tôi, mà tôi cũng chưa từng thích anh ta.”

Hắn vĩnh viễn sẽ không biết. Cô quả thật không thích hắn, mà là cô yêu hắn!

“Kỳ thật tôi và anh ta ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm, nghĩ rằng diễn trò như vậy sẽ khiến Diệp Anh Chương hết hy vọng, kết quả thì đã sai, còn làm hại đến Tuyền Tuyền. Tưởng phu nhân, nếu Tuyền Tuyền đã không còn chuyện gì đáng lo, tôi cũng yên tâm. Như vậy, tôi xin phép cáo từ. Hy vọng Tuyền Tuyền có thể sớm bình phục.”

Lục Ca Khanh nhìn bóng dáng Hứa Liên Trăn đi xa dần, đưa tay đẩy cánh cửa phòng bệnh ra. Tưởng Chính Tuyền giờ phút này vì mới uống thuốc nên còn đang nhắm mắt ngủ say. Mà cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người không ngờ còn có một nhân vật đang đứng bên cửa sổ nghe được, chính là Tưởng Chính Nam.

Lục Ca Khanh hồi lâu mới thấy mở miệng: “Chính Nam, con nghe được lời cô ta nói chứ?” Tưởng Chính Nam đứng trầm mặc bên cạnh cửa sổ, không hề nhúc nhích, giống như mắt điếc tai ngơ.

Lục Ca Khanh càng tăng thêm ngữ khí: “Có lẽ con cũng tự hiểu được, mỗi một câu vừa rồi cô ta nói ra, đều là thật lòng, vì một người như cô ta, khiến Tuyền Tuyền phải làm như thế, đáng giá sao? Cô ta chưa từng thích con, càng không nói là yêu con! Nếu không, năm đó con bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, cô ta sao có thể nói đi là đi ngay được? Cô ta vừa rồi còn nói giữa con và cô ta chính là một sai lầm…”

Lục Ca Khanh thấy một mình độc thoại cả nửa ngày, miệng khô lưỡi khô, con trai lại vẫn trầm mặc không lên tiếng như trước, cuối cùng nhịn không được mà tức giận: “Tự con suy nghĩ kĩ càng cho mẹ, rốt cuộc nên làm như thế nào cho phải.”

Lại thêm một hồi lâu, mới nghe được mấy từ ít ỏi từ Tưởng Chính Nam: “Mẹ, con biết rồi.”

Cô chưa từng thích hắn! Chưa từng có! Hắn vẫn biết. Nhưng những lời này từ chính miệng cô nói ra từng chữ từng chữ một, quả thật so với vạn kiếm xuyên tâm còn đau hơn.

Hứa Liên Trăn lẳng lặng suy nghĩ vài ngày, sau đó làm đơn từ chức gửi Hạ Quân. Ở đầu bên kia điện thoại Hạ Quân nói thực khách khí: “Hứa tiểu thư, tôi sẽ chuyển lời tới Tưởng tiên sinh. Trong khoảng thời gian này nếu cô không tiện đi làm, cô có thể nghỉ ngơi ở nhà vài ngày…”

Trên thực tế, lúc Hạ Quân đem vấn đề này trình lên Tưởng Chính Nam, hắn đang bận tay phê duyệt văn kiện. Nghe vậy, từ giữa đống văn kiện ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm Hạ Quân, hồi lâu mới hộc ra vài chữ: “Cô ta còn muốn chạy?”

Hứa Liên Trăn đương nhiên biết Hạ Quân không tự quyết định được, hết thảy đều phải do Tưởng Chính Nam định đoạt. Nhưng lúc này đây, cô bỗng nhiên lại có một loại dự cảm chắc chắn đến lạ lùng, Tưởng Chính Nam sẽ để cô rời đi.

Ngày đó Chu Mẫn làm cùng phòng kết hôn, Hứa Liên Trăn không muốn đi, sợ rằng sẽ gặp phải Tưởng Chính Nam ở đó. Dù sao Chu Mẫn cũng là trợ lí cao cấp nhất của thư kí Trần, rất được trọng dụng, Tưởng Chính Nam có thể cũng sẽ tham dự.

Nhưng Tuyên Hiểu Ý nhất quyết kéo cô đi bằng được: “Cậu làm gì mà không đi? Chu Mẫn đặc biệt bảo mình phải đích thân đưa thiệp mời này cho cậu đấy. Tuy rằng cậu nói muốn từ chức, nhưng bây giờ vẫn còn đang là nhân viên của công ty ta! Mọi người trong văn phòng đều đi, chẳng lẽ cậu lại muốn một mình một kiểu. Hơn nữa, cậu làm tổ trong nhà nhiều ngày như vậy, không bệnh cũng sắp phát bệnh rồi đấy. Mà còn nữa, chúng ta đều phải đi tiền mừng, làm gì thì làm cũng phải ăn cho đáng đồng tiền mới thôi…” Lưu loát nêu ra một tràng những lý do.

Hứa Liên Trăn: “Aiz, cậu không phải không biết, mấy ngày nay dạ dày mình không thoải mái mà.”

Tuyên Hiểu Ý: “Ôi dào chuyện nhỏ, cậu ăn nhẹ một chút.”

Lại dỗ cô: “Cậu có biết không, cả tầng lầu có mỗi chúng ta hòa hợp với nhau. Cậu không đi, mình sẽ cô đơn chết mất. Đi thôi, đi thôi, đi với mình đi mà.”

Hứa Liên Trăn ở một bên dở khóc dở cười, cái gì mà cả lầu chỉ có mỗi hai cô hợp nhau, từ trước đến nay Tuyên Hiểu Ý cô ấy vốn dĩ là người cởi mở, người nào mà chẳng hợp với cô ấy.

Trong đầu Hứa Liên Trăn đột nhiên nảy lên một ý: “Nhưng mà mình không có lễ phục, thế này chẳng phải đi ăn một chút cơm, lại phải đi mua cả một bộ mới sao? Đúng không? Cho nên, có lẽ mình không đi thì hơn!”

Không nghĩ tới Tuyên Hiểu Ý lập tức sảng khoái đáp lời cô: “Không sao không sao. Mình có, mình sẽ cho cậu mượn.”

Cuối cùng nói tới nói lui vẫn bị Tuyên Hiểu Ý kéo đi. Trước khi ra khỏi cửa, còn bị cô ấy dày vò một phen, bắt cô mặc bộ lễ phục cổ tròn màu đen mà cô ấy mang tới. Bởi vì cổ áo hơi thấp, hơn nữa còn có chút lành lạnh, cho nên cô đành khoác lên một chiếc khăn choàng màu xanh da trời.

Kỳ thật chính Tuyên Hiểu Ý cũng biết bộ lễ phục cô mua trên mạng này cũng bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi mặc trên người Hứa Liên Trăn lại đẹp vô cùng, một chút cũng nhìn không ra đây là món đồ chỉ có hơn trăm tệ trên Taobao. Không khỏi thở dài: “Bộ lễ phục này mình mua từ nửa năm trước cuối cùng cũng có ngày được nhìn thấy mặt trời.”*Taobao: Trang mua sắm trực tuyền bên Trung.

Tuyên Hiểu Ý mặc một chiếc váy sa màu vàng nhạt, rất hợp với khuôn mặt trắng nõn đáng yêu luôn tươi cười của cô ấy, nhất là đôi mắt sáng ngời. Hai người đến khách sạn tổ chức tiệc cưới, cô dâu Chu Mẫn đứng ở chỗ ra vào đón khách vừa nhìn thấy hai người đã nhịn không được mà khen ngợi: “Ôi chao, hai cậu bình thường không mặc váy thì thôi, vừa mặc một cái đã làm chúng tôi choáng váng a!”

Nghe theo lời Hứa Liên Trăn, Tuyên Hiểu Ý cuối cùng cũng chịu ngồi xuống ở góc khuất nhất trên bàn đồng nghiệp, bên hông còn có một cánh cửa đi ra ngoài. Hứa Liên Trăn nói, nhỡ may dạ dày mình không thoải mái, liền đi qua cánh cửa này đi toilet luôn. Ngồi ở ngay trung tâm, nhiều người như vậy nhìn mình, xấu hổ chết mất a.

Hai người sau khi nhập tiệc, đám đồng nghiệp bắt đầu lục tục lại đây, vừa thấy Liên Trăn, đều xúm lại nói mấy câu, thậm chí ngay cả thư kí Trần cũng lại: “Liên Trăn, thế nào, trong người có khỏe hơn chút nào không?” Hứa Liên Trăn lấy lý do thân thể không tốt để xin phép, cho nên giờ phút này đành phải mỉm cười trả lời: “Vâng, cũng tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn chị thư kí Trần.”

Trước khi cô dâu đi vào, ngoài cửa bỗng vang lên một trận xôn xao, có một đồng nghiệp nào đó nói: “Boss đến rồi!” “Ông chủ tới rồi!”

Hứa Liên Trăn cách một đám người, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tưởng Chính Nam. Hắn vẫn như trước một thân âu phục, chỉ là lần này không đeo cà vạt thôi, cổ áo sơmi khẽ nới lỏng, trông từ gócđộ này, có vẻ hưu nhàn hơn nhiều.

Tưởng Chính Nam và Hạ Quân cùng ngồi xuống chỗ thư kí Trần, ngay bên cạnh bàn người chủ trì, cách bàn cô rất xa.

Tuyên Hiểu Ý có chút kinh ngạc nhìn về phía Boss: “Oa, Boss cũng đến đây nữa sao!” Cảm khái xong, lại bắt đầu nhiều chuyện: “Gì, sao không thấy Tiền tiểu thư kia tới nhỉ? Không lẽ hai người họ…”

Hứa Liên Trăn muốn đi toilet. Có lẽ tiệc cưới đang vào lúc náo nhiệt nhất, cho nên trong toilet này im lặng vô cùng. Vì phối hợp với bộ lễ phục này, Tuyên Hiểu Ý khăng khăng bắt cô phải đi một đôi giày cao gót thật cao. Vì thế, Hứa Liên Trăn đi từng bước một đều phải cẩn thận hết sức, không phải sợ trượt vì sàn nhà ướt thì chính là sợ vấp té trên bậc thang.

Cho nên lúc cô vừa từ toilet đi ra, chỉ cúi đầu chăm chăm nhìn mặt đất. Đi được vài bước, ngay trên hành lang, không may đụng trúng người ta, có lẽ là đụng trúng vòm ngực của ai đó. Hứa Liên Trăn vội né sang bên cạnh, nhường đường cho đối phương, ngẩng đầu nói: “Rất xin…”

Ba chữ “rất xin lỗi” còn chưa nói xong, bầu không khí bỗng trở nên im bặt.

Là Tưởng Chính Nam.

Hắn mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô một cái, bên trong ánh mắt một chút ấm áp cũng không hề có.

Tình cảnh này có lẽ chỉ kéo dài trong một giây hoặc chẳng đến, bước chân Tưởng Chính Nam không hề dừng lại chút nào mà bước qua người cô.

Trong không khí dường như phảng phất chút mùi hương quen thuộc, thế nhưng trên hành lang đã không còn một bóng người. Trong tích tắc đó, Hứa Liên Trăn còn ngỡ rằng mình vừa nằm mơ.

Nhưng khi đi vào tiệc rượu huyên náo, cô mới biết đó chẳng phải là mơ, mà là thật. Cô nhìn rõ, vị trí Tưởng Chính Nam ngồi đã không còn người.

Sau đó Tưởng Chính Nam trở về, chỉ ngồi sơ sơ hơn mười phút đồng hồ, đợi cho cô dâu chú rể đi đến bàn họ kính rượu xong, liền rời đi trước. Còn Hạ Quân và thư kí Trần thì ở lại đến rất muộn.

Sau khi kết thúc tiệc cưới, Hứa Liên Trăn cùng Tuyên Hiểu Ý đi ra khỏi đại sảnh, bỗng nhiên lại gặp Hạ Quân.

Hạ Quân vẫn mỉm cười với cô như trước: “Hứa tiểu thư, có thể mượn chút thời gian của cô để nói vài câu hay không?”

Hai người đi vào một góc ít người: “Tháng sau Tưởng tiên sinh phải đi công tác vài ngày, anh ấy muốn cô đi cùng.” Hứa Liên Trăn có chút ngạc nhiên nhìn anh ta. Hạ Quân chỉ nói: “Hứa tiểu thư, đây là ý của Tưởng tiên sinh.”

Vì thế, nửa tháng sau, Hạ Quân gọi điện thoại qua thông báo thời gian cho cô trước, sau đó đúng giờ tới đón cô. Hạ Quân giúp cô kéo cửa ghế phụ ra, Hứa Liên Trăn ngồi xuống, Tưởng Chính Nam đã ngồi sẵn ở hàng ghế sau từ bao giờ.

Sau đó, suốt đường đi, cả xe im ắng không một tiếng trò chuyện.

Từ góc độ nhìn của Tưởng Chính Nam, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sườn mặt Hứa Liên Trăn một cách dễ dàng. Từ lúc bắt đầu lên xe cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chiếc cổ trắng nõn mềm mại dù nghiêng cũng không thấy nghiêng một chút.

Hạ Quân tự mình lái xe, đưa hai người đến sân bay, lại giúp hai người tiền hành đăng ký thủ tục, xong xuôi đâu đó mới rời đi.

Tưởng Chính Nam ngồi khoang hạng nhất, Hứa Liên Trăn lại ngồi khoang phổ thông, hai người trải qua thủ tục kiểm tra an ninh xong, Tưởng Chính Nam đầu cũng không ngoảnh lại nhìn mà đi một mạch tới khoang hạng nhất của mình.

Sau lúc đó, mãi cho đến khi Hứa Liên Trăn ổn định vào chỗ ngồi, cũng không gặp lại hắn lần nào nữa.

Chỗ ngồi ở khoang phổ thông còn trống rất nhiều, dãy trước dãy sau tốp năm tốp ba không ai ngồi, cả dãy mà Hứa Liên Trăn đang ngồi chỉ có một mình cô. Cho nên không gian rất rộng, rất thoải mái. Máy bay sau khi cất cánh, Hứa Liên Trăn liền kéo tấm chăn ra, đắp lên trên người, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Kỳ thật trong mấy ngày qua, cô luôn luôn suy nghĩ đến một chuyện, Tưởng Chính Nam vì sao lại muốn dẫn cô đi công tác. Rõ ràng cô căn bản không phải trợ lý gì, cũng chưa từng làm trọn một công việc nào của người trợ lí thực thụ.

Máy bay ổn định đường bay được một lúc lâu, thanh âm dịu dàng của cô tiếp viên hàng không vang lên trên radio: “Xin chào các vị hành khách, hiện tại ở phía trước có một dòng khí lưu, yêu cầu mọi người kiểm tra lại dây an toàn, đóng bàn ăn, ổn định tại chỗ ngồi, không tự ý di chuyển. Cảm ơn sự phối hợp của mọi người.”

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lí đầy đủ, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải một dòng khí lưu lớn như vậy. Máy bay xóc nảy dữ dội không ngừng, mới đầu còn có thể chịu được, nghĩ rằng rất nhanh sẽ qua. Không ngờ thời gian từng giây từng phút trôi qua, loại sợ hãi không biết khi nào mới kết thúc rồi lại sợ máy bay gặp chuyện không may, khó chịu giống như đem thân mình đặt vào trong lò nướng nhiệt độ cao vậy.

Hứa Liên Trăn run rẩy cầm lấy tay vịn, tia sợ hãi trong nháy mắt, cô đột nhiên nhớ tới Tưởng Chính Nam, nghĩ đến chuyện được ở cùng hắn trên một chuyến bay, cứ như vậy, trong lòng bỗng không còn thấy sợ hãi nữa.

Máy bay vẫn xóc nảy đong đưa như cũ, toàn bộ khoang ngoại trừ tiếng giật rung từ bên ngoài ra, thần kinh mọi người đều căng lên tới đỉnh điểm, chỉ hy vọng mau mau bay qua dòng khí lưu chết tiệt này. Một vị tiếp viên hàng không nào đó bỗng nhiên hô lên đầy lo lắng: “Vị tiên sinh này, máy bay của chúng ta đang gặp phải một dòng khí lưu rất mạnh, đề nghị anh không di chuyển lung tung! Mời anh quay lại chỗ ngồi! Mời anh quay lại vị trí của mình ngay lập tức!”

Ngay tại lúc thanh âm của vị tiếp viên hàng không đang vang lên không ngừng trên radio, có người nào đó bỗng ngồi xuống vị trí bên cạnh Hứa Liên Trăn. Một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên tay cô. Hứa Liên Trăn cả kinh sợ hãi, vừa qua đầu sang, gương mặt không chút cảm xúc của Tưởng Chính Nam hiện lên ngay trước mặt mình.

Cô trân trân nhìn hắn, nghĩ rằng mình lại đang mơ. Hắn đưa một tay ra ôm cô vào lòng, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu dịu dàng trầm thấp của Tưởng Chính Nam: “Đừng sợ! Anh ở đây.” Chỉ vài từ ngắn ngủi vậy thôi, nhưng tựa như tiếng Phật niệm, trong vắt mà du dương truyền vào trong tai.

Tưởng Chính Nam lặp lại lần nữa: “Anh ở đây.” Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, tựa như dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Hắn thật sự đang ở đây!

Giờ khắc này, nếu phải chết đi như vậy, có lẽ cũng không phải tiếc nuối nữa! Nghe tiếng đập ổn định mà có lực của trái tim hắn, tất cả những kinh hoảng bàng hoàng, tại một khắc này đã biến mất không còn một mảnh. Tận sâu trong đáy lòng Hứa Liên Trăn trong khoảnh khắc đó bỗng trở nên mềm mại. Cô nghĩ, đó có lẽ chính là cảm giác hạnh phúc.

Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì? Nhớ lại lúc trước ở cửa hàng thời trang, Lí Thục đã nói hạnh phúc chính là mèo được ăn cá, chó được ăn thịt, ultraman đánh bại được tiểu quái thú. Lần đầu tiên nghe được những lời này Hứa Liên Trăn vẫn còn không hiểu hết ý tứ của nó, Lí Thục nói cho cô, đó chính là một loại cảnh giới, tựa như lúc đói thì có ngay cơm ăn, khi mệt mỏi sẽ có ngay chiếc giường nằm ngủ. Nhưng lúc này cô rõ ràng không giống như những lời Lí Thục nói, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Là bởi vì có hắn ở bên cạnh mình sao?

Hứa Liên Trăn cảm thấy chính mình chưa bao giờ được hạnh phúc như thế này!

Cùng thời gian đó, Hứa Liên Trăn cuối cùng cũng biết được cô bắt đầu thích hắn là từ khi nào.

Sự kiện Ngô Minh lần trước, hắn cũng ôm chặt lấy cô như thế này, nói rằng “Anh ở đây”, khiến cô vô cùng an tâm. Cũng từ cái ôm lần đó, cô bắt đầu yêu hắn.

Sau khi băng qua dòng khí lưu, những người ngồi xung quanh Hứa Liên Trăn không khỏi cảm thấy tò mò nhìn Tưởng Chính Nam, người ở dãy ghế trước không ngừng quay đầu lại nhìn. Thấy bộ dạng hai người thân mật như vậy, liền tự hiểu mà cười cười, biết chắc người đàn ông kia vì lo lắng cho bạn gái, cho nên mới không màng đến nguy hiểm mà đi đến đây với bạn gái mình.

Bay suốt chặng đường dài, khi tới khách sạn rồi, việc đầu tiên cô làm là tắm rửa một cái, cả người liền thoải mái thư thái. Lúc Hứa Liên Trăn thổi tóc khô xong rồi đi ra, Tưởng Chính Nam đã gọi cho cô một ly sữa nóng để đó.

Tưởng Chính Nam còn chuẩn bị cả chăn cho cô, chân thành dặn dò: “Em nghỉ ngơi một chút đi.” Hứa Liên Trăn nghe lời nhắm mắt lại, an bình chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, khung cảnh bên ngoài tràn ngập ánh tà dương. Đã rất lâu rồi cô không được ngủ một giấc mỹ mãn như thế này. Hứa Liên Trăn lười biếng vươn vai, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy Tưởng Chính Nam nằm nghiêng người, làm một tư thế áp sát sau lưng cô.

Cô chưa bao giờ thấy tư thế nằm này của hắn. Bình thường hắn luôn bá đạo, nằm trên giường ít nhất cũng phải chiếm đến hai phần ba mới chịu. Nhưng giờ phút này, mặt hắn hướng về phía cô, đầu gối lên cánh tay, hai mắt khẽ nhắm. Dường như hắn đang nhìn cô, nhưng chống đỡ không được nữa mới bất giác chìm vào giấc ngủ.

Hứa Liên Trăn lẳng lặng nhìn hồi lâu, sợ đánh thức hắn, vì thế nhẹ nhàng mà xốc chăn lên, muốn rón ra rón rén đứng lên. Nhưng khi cô vừa mới động, Tưởng Chính Nam liền mở mắt: “Em tỉnh rồi sao?”

Hứa Liên Trăn khẽ “vâng” một tiếng, lập tức đi vào phòng tắm, nhìn dáng vẻ còn buồn ngủ của chính mình trong gương, nhớ lại lúc ở trên máy bay hắn không màng nguy hiểm mà đến bên cô, cô lại cảm giác đó như một giấc mộng, làm cho người ta không phân biệt đó là giả hay là thật nữa.

Đây có thể xem như một người sắp chết khát trên một sa mạc mênh mông bỗng nhiên nhìn thấy ảo ảnh không? Bởi vì rất khát vọng, cho nên mới xuất hiện ảo giác.

Có hai cánh tay ôm lấy thắt lưng của cô, cả người Hứa Liên Trăn cứng lại, chóp mũi bỗng nhiên dâng lên một trận chua sót. Khẽ ngẩng đầu, từ trong gương cô nhìn thấy Tưởng Chính Nam. Từng nhịp thở của hắn, nóng bỏng phảng phất trên da thịt trần trụi của cô. Hứa Liên Trăn hơi hơi run rẩy, không biết là bởi vì hắn đang đứng sát mình hay là vì nỗi thấp thỏm lo âu tận đáy lòng cô. Đôi môi ấm áp của Tưởng Chính Nam phủ lên trên da thịt của cô, trằn trọc triền miên, cuối cùng đi tới vành tai mềm mại của cô.

Hơi thở hắn vừa nặng nề lại vừa nóng bỏng, cô cũng không khá hơn, cô cảm thấy hô hấp của chính mình cũng dồn dập như vậy.Tưởng Chính Nam mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Em có biết, nếu máy bay vừa rồi xảy ra sự cố gì, điều mà anh hối hận nhất là gì không?” Ánh mắt Hứa Liên Trăn qua tấm gương nhìn thẳng vào mắt hắn, giờ phút này, cô không còn cảm thấy nghẹt thở trong lồng ngực nữa.

Hai tay Tưởng Chính Nam nâng lấy gương mặt cô, tựa như đang nâng niu một báu vật tuyệt thế vậy, cẩn thận vô cùng. Hắn nhìn cô tha thiết, từng chữ từng chữ một nói ra: “Nếu máy bay xảy ra chuyện gì, điều anh cảm thấy hối tiếc nhất chính là anh chưa từng nói với em anh yêu em.”

Hứa Liên Trăn sững sờ trước gương, bộ dạng không thể tin được mà kinh ngạc nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.

Tưởng Chính Nam ngóng nhìn cô, trong cặp mắt đen láy sâu thẳm của hắn, giờ phút này chỉ có duy nhất hình ảnh của cô: “Liên Trăn, anh yêu em.”

Hứa Liên Trăn vẫn đứng đó, ngây ngốc nhìn hắn. Tưởng Chính Nam thấy đôi môi hồng đào của cô hé mở, tựa như đóa hoa đào mùa xuân thực mê người. Hắn cảm thấy có một loại hấp dẫn khôn cùng. Hắn cúi đầu, từng chút từng chút một đến gần cô, rồi sau đó hôn lên cánh môi đào của cô.

Hắn từ từ tìm được môi của cô, từ từ hút hết hương thơm của cô.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp lại hắn dịu dàng với cô như vậy.

Thời gian dường như đang quay ngược lại.

Đến bữa tối, Hứa Liên Trăn ngồi trên đùi Tưởng Chính Nam, hưởng thụ sự “phục vụ” cao cấp của hắn. Tưởng Chính Nam đem khối thịt bò cắt thành từng miếng nhỏ, thật cẩn thận đưa đến miệng cô: “Mùi vị thế nào?” Hứa Liên Trăn gật gật đầu.

Tưởng Chính Nam nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của cô, giống như ngây ngốc vậy, thân mình chậm rãi cúi xuống. Đầu Hứa Liên Trăn hơi nghiêng đi, muốn rời khỏi người hắn, nhưng Tưởng Chính Nam đã kịp phủ lên trước rồi: “Để anh nếm xem hương vị thế nào?”

Cuối cùng hai người cùng ăn một miếng thịt bò nhỏ. Cả người Hứa Liên Trăn như nhũn ra mà đẩy đẩy hắn ra: “Em không ăn ——” Tưởng Chính Nam nhìn cô, đáy mắt lấp lánh ý cười. Hắn xiên một miếng bỏ vào miệng mình, sau đó áp sát người cô: “Đừng nhỏ mọn như vậy, để anh đem miếng này của anh trả lại cho em…”

Hứa Liên Trăn nũng nịu quay mặt đi: “Ai muốn ăn, ghê muốn chết. Ah…”

Bữa tối hôm đó chỉ có một món thịt bò bít tết và khoai tây chiên cùng với một phần cơm hải sản nướng. Hai người vừa ăn vừa vui đùa ầm ĩ, thoáng một cái đã ăn hết sạch sành sanh.

Từ trước chỉ nghe qua “Hữu tình uống nước cũng no”, Hứa Liên Trăn lần đầu tiên biết, được ở cùng người mình yêu, cho dù chỉ là vài miếng khoai tây chiên cũng là món ăn ngon nhất trên đời này.

Hai người chia nhau ăn khoai tây chiên, chia nhau ăn thịt bò bít tết, chia nhau ăn cơm hải sản. Mỗi một lần chia sẻ lại là một lần thân mật triền miên.

Sau khi Tưởng Chính Nam ngủ say, ánh mắt Hứa Liên Trăn dừng lại trên vết sẹo mờ nhạt trên gương mặt hắn. Cô đùng đầu ngón tay mình khẽ chạm được lên vết sẹo của hắn, rồi sau đó cô nhẹ nhàng vuốt ve theo đường viền vết sẹo đó, lặng lẽ thì thào: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Cô dùng động tác nhẹ nhàng nhất cuộc đời mình, từng chút mợt lướt qua vết sẹo, sau đó đến bờ môi của hắn. Cô ở cùng hắn lâu như vậy, đã sớm biết hắn có một đôi môi rất hoàn mỹ. Cô nhẹ nhàng hôn lên, tựa như chuồn chuồn lướt nước mà chạm vào thật khẽ, sau đó lui về.

Chuyện mà cô cảm thấy hối hận nhất cuộc đời mình chính là bỏ đi khi hắn bị tai nạn xe cộ lần trước. Thế nhưng cô vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết, bởi vì cô không có cách nào nói cho hắn đó là yêu cầu của mẹ hắn được.

Ngày hôm sau, lúc Hứa Liên Trăn tỉnh lại, bên giường đã không còn ai. Tương Chính Nam để lại cho cô một mẩu giấu nhỏ: “Em có tỉnh thì ngủ thêm một chút nữa cũng được, cơm trưa nhớ gọi phục vụ phòng đưa lên. Buổi chiều khoảng ba giờ anh sẽ về.”

Hứa Liên Trăn nhìn lên đồng hồ, trời cũng sắp trưa rồi, liền qua loa gọi phục vụ phòng đem bữa trưa lên luôn.

Lúc rửa mặt, phát hiện người trong gương ánh mắt tựa như viên đá quý sáng lấp lánh. Hứa Liên Trăn nhìn chính mình trong gương, lần đầu tiên nhìn thấy hương vị hạnh phúc trong nụ cười của mình.

Bên cạnh bồn tắm có treo áo sơmi mà Tưởng Chính Nam thay ra, trên tay áo vẫn còn vết nước tương dính vào lúc ăn bữa tối qua, đen cả một vệt nhỏ. Hứa Liên Trăn duỗi tay cầm lấy chiếc áo, đưa lên mũi mình ngửi, có mùi hương của hắn, tất cả mùi hương trên đó đều là của hắn.

Xả nước đầy chậu rửa trong phòng tắm. Đem xà phòng bôi lên vết bẩn một ít, nhẹ nhàng chà vò… Đây là lần đầu tiên cô giặt quần áo cho hắn. Dù chỉ là một chiếc áo sơ mi, Hứa Liên Trăn giặt xong cũng phải mất đến một tiếng đồng hồ. Giặt sạch đến mức chiếc áo trắng tinh như mới, không còn một vết bẩn nào mới thôi.

Khóe miệng Hứa Liên Trăn bất giác hiện lên ý cười dịu dàng, miệng khẽ hát bài hát “Cái giá của tình yêu” của ca sĩ Trương Ngải: “Bạn còn nhớ những giấc mơ thời tuổi trẻ không? Nó tựa như những đóa hoa không bao giờ tàn. Những giấc mơ ấy đã bên tôi trải qua bao mưa gió. Tôi thấy được thế sự vô thường, tôi thấy được luân hồi thay đổi. Hãy bước tiếp đi….Ai cũng đều học cách trưởng thành..Hãy bước tiếp đi… Đời người khó tránh được khổ đau dằn vặt. Hãy bước tiếp đi…” (Lời dịch trên mạng)

Một bên phòng tắm vốn là một ô cửa sổ sát đất, giờ phút này bức màn được kéo ra, từng tia nắng mặt trời ấm áp tiến vào. Dưới những tia nắng rực rỡ, cả người cô ánh lên một vầng sáng rực thật đẹp mắt.

Hứa Liên Trăn nhớ rõ đây chính là lần đầu tiên cô cùng Tưởng Chính Nam tay trong tay đi dạo phố, trên một dãy phố ở Barcelona, ngắm nhìn những kiệt tác của Gaudi. Trông hai người thực giống như bao đôi tình nhân trên phố lúc đó, mười ngón tay đan chặt vào nhau cùng dạo bước trên khắp con phố. Đi một lát lại ngừng chân một lát, ngẫu nhiên mua một ly cà phê, hai người cùng uống chung.

*Barcelona: một thành phố nổi tiếng của Tây Ban Nha

*Antonio Gaudí – là một kiến trúc sư Tây Ban Nha, người xứ Catalan. Ông là một kiến trúc sư theo phong cách Tân nghệ thuật của trong dòng kiến trúc Hậu Hiện đại, nổi tiếng bởi những thiết kế độc đáo theo phong cách cá nhân.

Đến khi đi ngang qua một rạp chiếu phim, bước chân Hứa Liên Trăn hơi dừng lại, chỉ vì trên áp-phích phim là một cặp nam nữ đang ôm nhau chặt như vậy, nồng nhiệt như vậy, tựa như trên thế gian này không còn một điều gì có thể chia cắt hai người, dù là tận thế cũng vậy.

Tưởng Chính Nam hỏi cô: “Có muốn xem không?” Hứa Liên Trăn lắc đầu lại gật đầu. Tưởng Chính Nam sủng nịch nhìn cô mà mỉm cười: “Vậy rốt cục là em muốn xem hay không xem?” Hứa Liên Trăn mỉm cười, gật đầu. Tưởng Chính Nam nhìn thấy ánh mắt cô cong cong tựa như ánh trăng trên bầu trời đêm trong vắt tháng sáu, quang đãng không một gợn mây.

Trong rạp chiếu phim cũng không có nhiều người lắm, hai người tay trong tay ngồi xuống ở dãy thứ tám. Tiếng Tây Ban Nha, Hứa Liên Trăn nghe không hiểu. Tưởng Chính Nam chậm rãi ghé vào tai cô thấp giọng phiên dịch. Là một bộ phim tình cảm, cho dù nghe không hiểu, nhưng đến khúc sau cô cũng bị diễn xuất của cặp diễn viên chính làm cho cảm động. Theo ánh sáng từ màn ảnh phát ra, Tưởng Chính Nam thoáng trông thấy nơi khóe mắt của cô có gì đó rơi xuống lóng lánh tựa như viên kim cương phát sáng.

Lúc hai nhân vật chính chia lìa, hai người quay lại lần nữa ôm chặt lấy nhau. Tưởng Chính Nam theo bản năng mà nắm chặt lấy bàn tay của cô, Hứa Liên Trăn cũng cảm giác được, cúi đầu, nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau.

Sáng sớm ngày thứ tư tỉnh lại, ánh mặt trời rọi thẳng vào phòng. Tưởng Chính Nam vừa mở mắt liền nhìn thấy trên cánh tay mềm mại trắng noãn của cô có hai điểm nhỏ hồng hồng vì bị muỗi đốt, hắn vươn ngón tay ra khẽ vân vê: “Có ngứa không?” Đương nhiên là có một chút ngứa, nhưng ngón tay hắn khẽ gãi vào tựa như một loại thuốc trị ngứa tốt nhất trên thế giới vậy.

Đến khoảng tầm năm giờ, trên cánh tay của cô lại có thêm vài nốt đỏ nữa, trên lưng Tưởng Chính Nam cũng bị đốt thành hai cái nhọt. Thực ra thì Tưởng Chính Nam thấy mình bị đốt cũng không sao cả, nhưng nhìn mấy vết cắn trên người cô hắn lại hận con muỗi đến nghiến răng nghiến lợi, vừa căm tức cái khách sạn này vô dụng, rõ ràng đã thông báo đặc biệt đến cho bọn họ. Đến một con muỗi cũng không làm gì được nó. Hắn đành phải tự thân xuất mã, ở trong phòng tìm tới tìm lui, cuối cùng ở một góc tường tối tăm đã tìm ra được con muỗi đáng giận kia. :v :v :v

*Tự thân xuất mã: Tự mình làm.

Tưởng Chính Nam rón ra rón rén, chuẩn bị đem con muỗi này ra trừng trị đích đáng. Hứa Liên Trăn kỳ quái nhìn hắn: “Thôi bỏ đi, anh tha cho nó đi.”

Tưởng Chính Nam vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời cô. Hứa Liên Trăn mở cửa sổ ra, dùng gối màu trắng đuổi con muỗi ra ngoài, sau đó đứng cạnh cửa sổ, nhìn nó đập cánh, rồi sau đó bay mất tăm.

Từ nay về sau, ở một thành phố xa xôi này, sẽ có một con muỗi mang trong mình máu của hắn và cô. Thế hệ tiếp theo của nó, rồi cả thế hệ sau, sau nữa, đều có chung một con muỗi tổ tông từng hút máu của hai người. @@

Cứ như vậy, máu của hắn và cô dung hợp cùng một chỗ, tại một nơi nào đó trên thế gian này, vĩnh viễn không xa rời.

Xoay người, Tưởng Chính Nam nhìn hành động trẻ con của cô, lắc đầu mỉm cười.

Hứa Liên Trăn mỉm cười, hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được chút tâm tư bé nhỏ đó của cô.

Cùng ngồi xuống tại một quán cà phê lộ thiên, hai người lười biếng mà nhấp từng ngụm cà phê thơm nồng, cùng ngắm dòng người tất bật qua lại trên đường kia. Sau đó cùng đi ngắm những cửa tiệm lớn nhỏ trên phố đi bộ La Rambla, xem những nghệ nhân đầu đường biểu diễn.

*La Rambla: Một con phố đi bộ ở thành phố Barcelona.

Buổi sáng ngày nào đó, Tưởng Chính Nam thức dậy trước cả Hứa Liên Trăn, sau đó khẽ vuốt ve gương mặt cô, ngón tay khẽ di chuyển đến cần cổ trắng nõn, cảm thụ nhịp đập của cô. Lại giống như chim gõ kiến mà hôn từng cái một đến khi cô tỉnh: “Dậy thôi…”

Đến một ngày cuối cùng, hai người đi dạo trên một ngã rẽ trên con phố nào đó bỗng phát hiện có một cửa tiệm trang sức rất bắt mắt. Đẩy cửa đi vào mới biết được mình có thể yêu cầu họ làm trang sức theo ý mình, thậm chí có thể học chế tạo nhẫn và vòng cổ như thế nào.

Một nữ thiết kế dáng người mập mạp mỉm cười giới thiệu cho hai người: “Rất nhiều cặp tình nhân đến cửa tiệm của chúng tôi để chế tác nhẫn tình nhân, ảnh chụp trên tường chính là mẫu triển lãm trang sức mà khách hàng đã tự mình làm.” Cả một bức tường lớn đều dán chi chít ảnh chụp.

Tưởng Chính Nam cảm thấy hứng thú hỏi: “Làm một đôi nhẫn bình thường, cần bao nhiêu thời gian?” Nữ thiết kế đáp: “Ít nhất phải hai ngày.” Tưởng Chính Nam phiên dịch cho cô nghe, sau đó lại tiếc nuối nói với nhà thiết kế: “Sáng mai chúng tôi phải lên máy bay về nước rồi.”

Nữ thiết kế biết vậy liền lộ ra vẻ nuối tiếc: “Hai người lần sau có thể đến nữa. Không thì bây giờ hai người xem những sản phẩm mà tôi đã làm xong rồi chọn.”

Tưởng Chính Nam hứng thú kéo Hứa Liên Trăn xem, Hứa Liên Trăn lắc đầu: “Cặp nào cũng rất đẹp. Rất khó để chọn, chi bằng không chọn nữa.” Sau đó khách khí nói một tiếng cảm ơn với nữ thiết kế kia. Điểm đặc sắc của cửa tiệm này chính là khách hàng có thể tự mình làm ra, nếu mua thôi thì không còn ý nghĩa gì nữa.

Một tuần trôi qua nhanh như gió thổi mây bay. Đến khi trở về, tiếp viên hàng không trên khoang hạng nhất đưa tới vài món ăn ngon miệng, Hứa Liên Trăn cảm thấy ăn thực ngon, một hơi ăn sạch. Tưởng Chính Nam ngồi bên cạnh nghiêng đầu mỉm cười, đưa tay vén tóc cô ra sau tai: “Em muốn gọi thêm một phần nữa không?”

Suốt một chặng đường bay dài, hơn phân nửa thời gian đều dành để nghỉ ngơi. Hứa Liên Trăn nửa tỉnh nửa mơ tỉnh dậy, biết có người vừa dịch chăn cho mình. Cô biết là hắn. Vì thế, cọ cọ vào gối, khóe miệng hàm chứa ý cười thỏa mãn, lại một lần nữa nặng nề chìm vào mộng đẹp.

Tưởng Chính Nam nắm lấy tay Hứa Liên Trăn, lật ngược bàn tay cô lại ngắm nhìn. Tay cô nho nhỏ, nhưng mỗi ngón tay đều mảnh dẻ thon dài. Bàn tay như vậy, nghe nói rất hợp với đàn dương cầm. Nghĩ đến đây, Tưởng Chính Nam cười cười, hắn dường như có thể tưởng tượng đến hình ảnh kia: Giữa vầng sáng ấm áp, cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, mái tóc dài lượn sóng thả sau vai, ngón trỏ thon dài mềm mại uyển chuyển lướt trên từng phím đàn…

Chính là nghĩ thôi, hắn không biết đã mỉm cười từ lúc nào, đột nhiên đọng lại nơi khóe miệng, lại khẽ cong cong lần nữa.