Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 152




La Giản mang theo tên hề tiếp tục đi xuống, dọc theo đường đi, cho dù La Giản không sử dụng đèn Minh Hỏa cũng sẽ không có quỷ hồn tới quấy nhiễu bọn họ, lần này La Giản ý thức được một vấn đề, hắn phát hiện thứ đám quỷ hồn đó sợ kỳ thật không phải đèn Minh Hỏa, mà là bản thân La Giản.



Bởi vì ta là GM? La Giản cau mày tự hỏi câu này, nhưng hắn rất nhanh liền lắc đầu phủ định suy đoán của bản thân, GM không phải một đồ vật đáng sợ, thậm chí không thể đáng sợ bằng kẻ truy sát, hơn nữa thân phận GM của La Giản rất đặc thù, ngay cả mật thất cũng không thể ảnh hưởng hay can thiệp vào hành vi của hắn, tự nhiên nhân vật cốt truyện hay quái vật trong mật thất đều không thể nhìn thấu thân phận GM của hắn, đương nhiên, như vậy liền không tồn tại khả năng sợ hãi hắn.



Đúng lúc này, tên hề bên cạnh lơ đãng nói một câu: "Bé Uyên thật sự rất lợi hại nha."



La Giản ngẩng đầu nhìn hắn, dò hỏi: "Anh thấy lợi hại chỗ nào?"



"Khi cậu không che giấu bản thân, toàn thân đều phát ra mùi máu." Tên hề hít hít mũi, cố ý vô tình ngửi ngửi trên người La Giản, "Hương vị như vừa bước ra từ chiến trường vậy, thời thời khắc khắc đều tràn ngập máu tươi hỗn tạp và sát ý nồng đậm."



"Điều này khiến tôi đôi khi sẽ cảm thấy, cậu căn bản không phải một đứa nhỏ, cuối cùng cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Tên hề tò mò hỏi hắn.



La Giản trầm mặc một lát, trả lời: "Anh có thể đoán xem, nhưng tôi sẽ không nói cho anh."



"Ầy, sao lại vậy!" Tên hề tò mò muốn chết, duỗi tay ra sờ sờ đầu La Giản, La Giản không hài lòng hất bay móng vuốt tên hề, lại kéo ống tay áo hắn đi xuống dưới.



Đi xuống một tầng lại một tầng, mỗi tầng lầu đều là cấu tạo tương tự nhau, ngẫu nhiên sẽ có vài tầng lầu, phía sau cửa đen sẽ có thứ gì đó đập thịch thịch thịch vào cửa, dường như thứ bên trong đánh hơi được hương vị người sống, gấp không chờ nổi, muốn phá tan cửa lao tới.



Bọn họ từ tầng âm hai mươi, đi xuống hơn ba mươi tầng nữa, hiện tại đang ở tầng -56, La Giản nghĩ tới những điều đám quỷ hồn đã nói, vì thế hắn lại một lần nữa dựng lên cờ chiêu hồn, để lá cờ màu đỏ bay bay trong gió lạnh, lần này, La Giản đưa tới càng nhiều hồn phách hơn.



Hồn phách đã thực thể hóa nhiều hơn lúc trước nhiều, một số trong đó còn đứng thành hàng, thế những không quá giống lúc trước, có mấy quỷ hồn cường đại cũng không sợ hãi La Giản, bọn họ đều đã thực thể hóa gần giống như lúc còn sống, có khuôn mặt tái nhợt cùng biểu tình âm trầm, mấy tên lớn gan trong đó lại gần La Giản, hỏi hắn: "Có chuyện gì sao? Đại nhân."



La Giản vốn muốn hỏi chuyện về nhân vật cốt truyện, nhưng lời vừa tới miệng lại thay đổi, hắn hỏi quỷ hồn kia: "Tại sao anh lại gọi tôi là đại nhân?"



Quỷ hồn kia do dự một lát, nói: "Ở địa phương quỷ quái gọi là cầu thang vô tận này, chúng tôi đều gọi những hồn chủ cường đại như vậy."



"Hồn chủ?" La Giản nghe thấy một danh từ mới, nhịn không được nhíu mày dò hỏi.



"Linh hồn có phân cấp mạnh yếu, tôi tin ngài cũng nhìn ra." Quỷ hồn kia trả lời câu hỏi của La Giản, cung kính nói, "Ở không gian cầu thang vô tận này, tổng cộng có 1012 quỷ hồn, hồn phách cường đại chỉ có vài cái ít ỏi, không biết từ khi nào liền có quy củ này, gọi hồn phách cường đại là "hồn chủ"."





"Mà chúng tôi không hiểu tại sao lại xuất hiện ở nơi kì quái này, vô luận loanh quanh thế nào cũng không rời khỏi được, ngẫu nhiên sẽ có một đám người tiến vào, một vài trong số họ sẽ biến thành đồng bạn của chúng tôi, một vài người lại đi tới địa phương chúng tôi không hiểu rõ."



La Giản nghe đến đó, trong lòng tức khắc cảm thấy kỳ quái, hắn hỏi quỷ hồn kia: "Anh cảm thấy tôi là quỷ sao?"



Quỷ hồn kia dừng một chút, ngẩng đầu cẩn thận nhìn La Giản, sau khi nhìn chằm chằm La Giản nửa ngày, tựa hồ đang xác định lại cảm giác mơ hồ, hắn nói: "Nhìn ngài... hẳn không thể nghi ngờ chính là quỷ hồn, thứ tôi mạo phạm, ngài không khác cô hồn dã quỷ chúng tôi, nhưng lại có được thân thể, có lẽ là... đoạt xá sao?"



La Giản không tiếp tục nghe quỷ hồn kia nói, hắn lâm vào trầm tư, hắn nhớ tới một số vấn đề hắn đã bỏ qua, giống như lúc ở trên đấu trường Tu La, Ưng đã từng nói với hắn, hắn không bao giờ có thể trở lại thân thể của mình, bởi vì hắn đã không còn thể xác.



"Thiếu chút nữa quên mất, La Giản quả thực là người chết."



La Giản hít sâu một hơi, bình phục tâm tình mình, hắn nói với quỷ hồn kia: "Tôi tới nơi này là muốn hỏi anh một việc, người lần trước đi vào đây có mở ra một cánh cửa hay không? Người kia còn ở đây sao?"



"Người lần trước đi vào đây..." Quỷ hồn kia nghe lời La Giản nói, suy ngẫm một chút, sau đó hắn xoay người, nhìn đông đảo quỷ hồn phía sau, những quỷ hồn đó rất ăn ý mà tránh người ra, nhường đương cho một hồn phách thoạt nhìn thập phần bình thường, yếu ớt, nửa trong suốt, đó hẳn không thể nghi ngờ, chính là nhân vật cốt truyện, hắn thoạt nhìn thực suy yếu, tùy thời có thể tan biến.



La Giản đi qua, hắn biến đổi cờ chiêu hồn trong tay, biến thành đèn Minh Hỏa, tuy nói đèn Minh Hỏa sẽ hấp thu âm khí quỷ hồn xung quanh, nhưng kỳ thật, cũng có thể tăng cường âm khí cho hồn phách của quỷ hồn, cho nên La Giản cũng có thể tăng sức mạnh cho một số quỷ hồn suy yếu, ít nhất để nó không tùy thời tan biến mất.



"Anh tên là gì?" La Giản hỏi nhân vật cốt truyện.



Thân thể nhân vật cốt truyện nửa trong suốt mờ ảo, hắn tựa hồ là một thanh niên sinh ở thập niên 7,80, trên người mặc một chiếc áo sơ mi quá khổ, biểu tình có chút mờ mịt.



La Giản biết quỷ hồn suy yếu có thể quên mất rất nhiều chuyện, chúng càng suy yếu, sẽ càng dần dần quên hết quá khứ của mình, quên đi xuất thân, tên, tuổi, thậm chí là giới tính.



Hồn phách trước mắt La Giản tựa hồ chính là tình trạng này, trên mặt mờ mịt ngơ ngác, hắn không giống như các quỷ hồn khác mà sợ hãi La Giản, hắn có lẽ ngay cả sợ hãi là gì cũng đã quên mất.



"Quỷ hồn kia quá suy yếu." Lúc này, quỷ hồn cường đại vừa nói chuyện với La Giản liền xen mồm vào, nói: "Theo đạo lý mà nói, hắn hẳn không nên như vậy, nơi này đông đảo hồn phách, âm khí rất nặng, là cực bổ đối với hồn phách, sẽ không tồn tại tình trạng ngày càng suy yếu mới đúng."



"Nói như vậy, hẳn hắn đã quên mất rất nhiều chuyện." La Giản nhìn hồn phách đáng thương của nhân vật cốt truyện, không khỏi thở dài một hơi, bộ dáng này của hắn, không có khả năng dẫn đường La Giản đi tìm cánh cửa kia.




Cho dù vậy, La Giản vẫn còn một tia hi vọng, hắn lại hỏi nhân vật cốt truyện, "Anh còn nhớ rõ mình chết thế nào sao?"



Nhân vật cốt truyện kia rốt cuộc có phản ứng, từ từ ngẩng đầu, trả lời La Giản, "Tôi vẫn luôn đi trong bóng tối, dã thú vô tâm giết chết tôi, tôi muốn tìm về trái tim của mình."



Dã thú vô tâm.



La Giản lặp lại những lời này, xem ra đây là mấu chốt. Thế nhưng, mật thất này tựa hồ đơn giản ngoài dự đoán.



La Giản nghĩ, quay đầu lại nhìn tên hề đang đờ ra, bởi vì mắt không thể nhìn, tên hề cũng có vẻ mờ mịt cực kỳ, gắt gao nắm tay La Giản không buông... Không biết từ khi nào đã bị hắn bắt được tay, tên này còn cực kỳ đáng khinh đặt tay nhỏ của La Giản trong lòng bàn tay mà chọc tới chọc đi, thỉnh thoảng phát ra điệu cười đáng khinh.



Không thể nhịn! La Giản phẫn nộ rút tay về, vũ khí nháy mắt biến ảo thành gậy gộc, sau đó hung hăng gõ lên đầu tên hề. Trán tên hề tức khắc sưng lên, nức nở một tiếng ôm đầu mình.



Sau đó, La Giản nói với nhân vật cốt truyện: "Anh có thể mang chúng tôi đi tìm dã thú vô tâm kia không?"



Nhân vật cốt truyện nâng lên khuôn mặt tái nhợt, khuôn mặt mơ hồ mờ ảo giữa bóng tối, hắn nói: "Tôi không thể đi tìm nó, nhưng tôi biết nó ở đằng kia... xuống hai tầng nữa, cánh cửa tôi mở ra là cánh cửa màu đen. Nó vẫn luôn ở sau cánh cửa kia, chưa từng rời khỏi."



Nói xong những lời này, nhân vật cốt truyện liền im lặng, cho dù La Giản hỏi hắn thế nào hắn cũng ngơ ngác hoảng hốt, vì thế La Giản cũng không phí công nữa, hắn giải trừ chiêu hồn, kéo tên hề tiếp tục đi xuống dưới, sau khi xuống hai tầng, quả nhiên thấy cánh cửa màu đen đã bị mở ra.




Cánh cửa màu đen kia là trạng thái nửa mở, bên trong tối đen như mực, ngay cả năng lực nhìn đêm của La Giản cũng không có hiệu quả, hắn không nhìn rõ trong bóng tối dày đặc như vậy, phảng phất như phía sau cánh cửa đen đó không có gì cả.



La Giản vẫn chưa sợ hãi, hắn lớn mật đẩy cửa màu đen ra, hơn nữa còn kéo tên hề theo vào, đi vào địa phương đen nhánh một mảnh kia, bóng tối nuốt sống bóng dáng hai người, bày ra trước mặt La Giản bóng tối cùng yên tĩnh tuyệt đối.



"Loại bóng tối này, thật lâu chưa được trải nghiệm." La Giản thì thầm, tình cảnh này thập phần quen mắt, hắn đã từng gặp phải kẻ địch như vậy ở đấu trường Tu La, dùng bóng tối làm vũ khí, La Giản đã thua trong tay kẻ này mấy lần, cũng bởi vậy mà luyện ra năng lực nhìn đêm, không phải La Giản thực sự có thể nhìn xuyên qua bóng tối, mà là dựa vào thính giác, khứu giác, cùng với những pheromone do các sinh vật phát ra mà phân biệt các vật thể.



Nhưng sau khi La Giản có thể đánh bại hắn, kẻ địch này lại liên tiếp ném ra chiêu mới, khiêu chiến La Giản, La Giản nhớ rõ kẻ địch này đã triển lãm cho hắn bóng tối như vậy, bóng tối chân chính, cả thân thể và linh hồn đều phảng phất như rơi vào bóng đêm vô cùng vô tậm, lúc ấy ngay cả thời gian trôi qua La Giản cũng không cảm giác được, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cảm nhận được, luôn bồi hồi trong bóng tối.



Đôi khi hắn sẽ suy nghĩ, sẽ nghĩ tới Hình Viêm, hắn nhớ rõ Hình Viêm đã từng nói, "hắn là linh hồn ra đời trong bóng tối hỗn độn vô tận". Vì thế La Giản liền nghĩ, có phải Hình Viêm cũng ra đời trong bóng tối bức người ta phát điên như thế này không? Tại sao hắn lại ra đời? Tại sao hắn lại xuất hiện? Do mật thất cố ý, hay là trùng hợp trời xui đất khiến.




Mà ở nơi này, giữa cầu thang sâu thẳm vô tận, La Giản lại một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác này, sau khi bước qua cánh cửa, hắn thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của tên hề, quay đầu nhìn lại, cửa sâu lưng cũng đã biết mất, xung quanh là một mảnh đen nhánh. Sau đó La Giản biến hóa vũ khí trong tay, biến thành đèn Minh Hỏa, sau đó hắn phát hiện, ngay cả ánh sáng của đèn Minh Hỏa cũng không thể xuyên qua bóng tối dày đặc này.



"Có điểm ý tứ." La Giản lắc đèn Minh Hỏa trong tay, một chút ánh sáng hắn cũng không nhìn thấy.



Kỳ thật bóng tối người chơi kia tạo ra cho La Giản là một loại ảo thuật, hắn đương nhiên không thể chuyển La Giản sang một nơi hoàn toàn là bóng tối, hắn sử dụng loại ảo thuật này hủy hoại tâm lý người khác, cuối cùng người đối chiến với hắn sẽ điên cuồng tự sát mà chết, cho dù "hồi sinh" của đấu trường Tu La cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ di chứng bóng tối này mang tới.



"Vậy, đây là một loại ảo thuật, hay là cảnh tượng chân thật?" La Giản thì thầm, "Bóng tối chân chính chỉ có thể là cái chết, ngoại trừ nó, mọi "bóng tối" đều là do tâm lý phán đoán sai hoàn cảnh mà thôi, địa phương này kì thật có ánh sáng, thế nhưng, trong nháy mắt bước qua cửa ta đã bị hạ ảo thuật, nó khiến đại não ta cho rằng mình không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cái gì cũng không cảm nhận được, dùng phương thức này phong bế cảm quan của ta, để ta không thể lý giải chính xác hoàn cảnh xung quanh... Mà con người, đều thông qua các loại cảm quan mà nhận thức thế giới."



La Giản lắc đầu, "Nhưng thứ này không thể ảnh hưởng đến ta."



Hắn nói xong câu đó, thế giới liền sáng. (như chúa ý nhỉ:))) chúa nói: Let there be light – and light appeared)



Bóng tối lập tức bị đẩy lùi, cảnh tượng xung quanh hiện ra tinh tường, sau cánh cửa đen kia kì thật là một căn phòng nhỏ hẹp, dơ bẩn, trống trải, không có cửa sổ, một căn phòng không có gì cả, trong phòng chỉ có một thi thể dựa vào vách tường, đã hư thối đến chỉ còn có xương trắng.



Sau lưng La Giản là tên hề, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, La Giản giơ đèn Minh Hỏa trong tay quơ quơ trước mặt hắn, tên hề không phản ứng gì, phỏng chừng vẫn chưa thoát khỏi ảo thuật bóng tối, nhưng La GIản không vội, cứ để hắn ở đó.



La Giản đi kiểm tra bộ hài cốt kia, kia phỏng chừng chính là thi thể nhân vật cốt truyện, La Giản lục soát quần áo hắn, lấy ra một phong thư trong túi hắn, đã bị nắm thành một cục.



La Giản mở ra tờ giấy này, trên đó viết dòng chữ ngắn gọn:



"Tôi vốn tưởng anh không yếu ớt như vậy, nhưng tôi đã thất vọng rồi, cho nên đây là bức thư cuối cùng, xin anh không cần liên hệ lại với tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh."



Không ký tên, chỉ một dòng chữ như vậy, giống như một số câu nói khi tình nhân chia tay nhau, tờ giấy thoạt nhìn còn bị chủ nhân lặp đi lặp lại vuốt ve, giống như lúc nào cũng muốn xé nát tờ giấy này vậy, nhưng vô luận thế nào cũng luyến tiếc.



"Dã thú vô tâm." La Giản nhìn chằm chằm dòng chữ này, thì thầm.