Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 16: Trốn khỏi thuyền ma (3)




“Chìa khóa đâu?” Sau khi cù lét xong, La Giản bắt đầu lục soát người Phong Vũ Lam, từ trong túi cậu ấy lấy chìa khóa ra, đây là một loại chìa khóa cổ, trước đó đấu tranh với xác chết quá dữ dội nên La Giản không có thời gian cẩn thận quan sát chìa khóa.



“Chiếc chìa khóa này mở được cánh cửa nào nhỉ?” Phong Vũ Lam cũng đến gần xem, bên ngoài chìa khóa được mạ một lớp bạch kim, tuy cũ nhưng rất có giá trị, cẩn thận quan sát sẽ thấy trên chìa khóa được khắc rất nhiều hoa văn, có lẽ giống chữ viết hơn, nhưng do quá nhỏ, La Giản và Phong Vũ Lam nhìn thật lâu cũng không đọc được.



“Không biết trên thuyền có kính lúp hay không, như vậy có thể nhìn thấy bên trên viết gì.” Phong Vũ Lam nói.



“Nhưng bây giờ biết tìm kính lúp ở đâu chứ?” La Giản sờ cằm bắt đầu suy nghĩ.



“Thật ra không nhất thiết cần đến kính lúp.” Phong Vũ Lam tựa như nghĩ ra gì đó, hưng phấn cười to: “Trên thuyền luôn có ít nhất một cái ống nhòm, chúng ta có thể dùng nó thay cho kính lúp.”



“Tớ nhớ trong phòng của thuyền trưởng có một cái, treo ngay bên cạnh bức tranh chữ phúc, có lẽ đã lâu không dùng qua nên bám rất nhiều bụi.” La Giản nhớ lại lúc mình lục tung phòng thuyền trưởng lên, điều khiến cậu giật mình chính là bản thân cậu vẫn còn nhớ rõ chi tiết như vậy, tựa như được quay lại như phim điện ảnh, tất cả được tái hiện rõ ràng.



“Lại là phòng thuyền trưởng……” Phong Vũ Lam khó xử, có lẽ kẻ lạ mặt kia vẫn đang ở trên boong tàu, và con quái vật còn nằm trên hành lang gần đó. Nên dù thế nào, quay về đó rất là nguy hiểm, Phong Vũ Lam nhát gan đành phải chờ quyết định của La Giản.



Nhưng lúc này La Giản không có để ý đến Phong Vũ Lam, cau mày ôm chặt cánh tay, miệng vết thương trên tay nhói đau, thật ra vết thương vẫn luôn đau đớn, nhưng lúc này lại cực kỳ rõ ràng, giống như nổi đau được nhân đôi.



“Sao vậy? Cậu khó chịu ở đâu à?” Phong Vũ Lam không khỏi lo lắng.



“Ờm……” La Giản trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Không sao, chỉ là vết thương có hơi đau.”



“Để tớ xem.” Phong Vũ Lam muốn xăn tay áo La Giản lên nhưng bị cậu ngăn cản, La Giản lắc đầu nói: “Không có gì đâu, nhưng tớ có chuyện cần phải nói với cậu. A Lam cậu phải nhớ kỹ, những vết thương có từ mật thất sẽ biến mất khi trở về thế giới thật, nên vô luận chúng ta có làm gì thân thể này, chỉ cần có thể rời khỏi mật thật trong thời gian quy định, thì dù gần chết cũng có thể sống lại.”



“Ngược lại, ở thế giới thật cậu có ốm đau nặng thế nào, vào mật thất sẽ không còn nữa, chúng ta luôn được giữ ở trạng thái tốt nhất, đúng không?” Phong Vũ Lam theo bản năng chạm vào thắt lưng mình, nơi vốn có một vết đao giờ đã biến mất thật sạch sẽ.



“Đúng vật, mật thất là một nơi rất thần kỳ, có những thiết lập rất…… Nhân tính hóa?”



“Thế nhưng sự tồn tại của mật thất có nghĩa là gì vậy? Ý tớ là…… Vì sao nó lại muốn chúng ta đi vào, vì sao lại sắp xếp những nhiệm vụ này để khảo nghiệm chúng ta?” Phong Vũ Lam hỏi câu hỏi mình muốn biết nhất, cậu ấy từ La Giản biết rất nhiều tin tức về mật thất, nhưng đa số không đầy đủ, điều này làm cậu ấy có một khái niệm mơ hồ về nơi mật thất thần kỳ này.



“Sao tớ biết? Những đạo lý lớn này tớ không hiểu đâu.” La Giản đứng lên, nhét chìa khóa lại vào trong túi, vỗ tay nói: “Chúng ta chỉ cần sống sót là được rồi.”



Vì để tìm được ống nhòm, La Giản không thể không kéo Phong Vũ Lam quay về phòng thuyền trưởng, lúc đi trên hành lang, La Giản dừng lại, đứng trước một bãi máu suy tư, cậu nhíu mày, trong nhất thời Phong Vũ Lam chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”




“Con quái vật kia đã sống lại.” Trên mặt La Giản xuất hiện một nụ cười cổ quái.



Phong Vũ Lam nhớ đến con quái vật mang bộ mặt dữ tợn như mèo bị biến dị kia, lập tức giật mình: “Không thể nào, cậu gần như đã phanh thây nó ra, vậy mà cũng có thể sống lại sao?”



“Tớ cũng không biết nó làm như thế nào, nhưng xác của nó đã biến mất.” La Giản nói: “Quy tắc trong mật thất rất kỳ lạ, những chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra ở thế giới thật, thì hoàn toàn có khả năng xuất hiện ở trong này.”



Khi La Giản nói những lời này trên mặt vẫn giữ nụ cười kỳ quái kia, khiến Phong Vũ Lam đứng nhìn sởn cả tóc gáy.



“Mỗi lần con quái vật đó sống lại thì nó càng mạnh hơn, lần đầu tiên gặp nó tuy tớ không đủ kinh nghiệm để bản thân bị thương, nhưng tớ vẫn có thể thoải mái giết chết nó, lần thứ hai tớ cảm thấy sức mạnh và tốc độ của nó tăng lên rõ rệt, lần này sống lại không biết sẽ thành thứ gì? Chúng ta phải mau chóng tìm đường ra, nếu cứ như vậy mãi thì không được.”



Bây giờ manh mối duy nhất nằm trên chiếc chìa khóa này, bên trên có khắc rất nhiều chữ, phải đọc được thì mới tìm được đường sống, nên La Giản dẫn Phong Vũ Lam quay về phòng thuyền trưởng. Phòng thuyền trưởng hình như cũng không có gì khác thường, như không có ai ngoài hai người La Giản đi vào.



La Giản vừa vàp phòng lập tức chạy đến nơi treo ống nhòm, lấy xuống kiểm tra qua một lần, xác nhận không có gì trục trặc, Phong Vũ Lam ở sau đóng chặt cửa, hai người nâng cao đèn dùng ống nhòm thay cho kính lúp, dòng chữ được khắc trên chìa khóa tiến vào mắt.



Hung thủ đã chôn cất đường ra duy nhất, muốn sống sót thì giết hắn đi.




Phong Vũ Lam nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Manh mối lại trở về lúc ban đầu, cuối cùng ai là hung thủ đây? Là thuyền trưởng, sĩ quan, hay hai thuyền viên còn sống kia?”



“Nếu tất cả bọn họ đều là hung thủ thì sao?”



“Cậu nói gì?”



“Thuyền hải tặc bị lạc hướng trong sương mù, tất cả người trên thuyền rơi vào cảnh hỗn loạn, và căn cứ miêu tả bên trong cuốn nhật ký, ngày 9 tháng 8 đã xảy ra một việc mà chúng ta không biết, nhưng có thể hiểu đó là một chuyện khiến tất cả mọi người phải kiêng kị, chuyện này làm tâm lý phản kháng của các thuyền viên tăng cao, dưới tình huống như vậy không ai có thể giữ vững lý trí, hoặc có một nguyên nhân khác, tỷ như đồ ăn và nước cạn kiệt, không đủ cung cấp cho quá nhiều người. Có lẽ thuyền trưởng đã sai khiến bọn họ công kích nhau, hành vi này của ông ta có lẽ đã châm ngòi cho một cuộc hỏa hoạn lớn, khiến nội tâm mọi người tràn ngập dục vọng hủy diệt.”



“Nên sau đó mọi người bắt đầu tàn sát nhau, còn rất ăn ý nhét người chết vào trong rương rồi chất lên, những người còn lại giống như kẻ điên vậy, thuyền trưởng bị giết khi ông ta đang viết nhật ký, hai thuyền viên cuối cùng chém giết lẫn nhau, người sống sót cuối cùng là người chiến thắng, khi hắn ta giết chết sĩ quan thì treo thi thể hắn lên đài nhìn xa.”



La Giản chậm rãi nói, trong đầu suy nghĩ chân tướng của sự thật, nói đến cuối cậu dừng lại một lát: “Bây giờ hãy thử tưởng tượng, kẻ sống sót cuối cùng có kết cục thế nào?”



“Tự sát?” Điều duy nhất Phong Vũ Lam nghĩ đến là việc này: “Chiếc tàu này rõ ràng không thể thoát khỏi sương mù, trong khi tất cả mọi người đã chết, đồ ăn và nước uống cạn kiệt, trừ việc kết thúc, tớ không nghĩ ra cách nào khác.”




“Vậy cậu nghĩ hắn ta sẽ tự sát ở đâu?” La Giản hỏi.



“Việc này thì tớ không biết.” Phong Vũ Lam lắc đầu: “Phải xem tâm lý của bản thân hắn, nếu là tớ tớ sẽ chọn boong tàu, dù có sương mù không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nhưng tớ không muốn chết ở nơi tối tăm một mình.”



“Nếu là phụ nữ thì sao?” La Giản bỗng nhiên nhếch miệng cười cười.



“Phụ nữ?” Phong Vũ Lam thừa nhận bản thân cậu ấy không hề để ý đến giới tính của kẻ sống sót kia, trong nhận thức của cậu, những cô gái có thể làm hải tặc chẳng được mấy ai.



“Nếu cô ta xinh đẹp, lòng thù hận sâu sắc, chán ghét tất cả, cô ta mẫu thuẫn giữa hai loại tâm lý tự tin và tự ti, có lẽ theo đạo giáo, ở trong sương mù tính cách trở nên vặn vẹo, không một tiếng động giết chết ngần ấy người, cậu thấy một người phụ nữ như vậy…… Sẽ chọn chết ở nơi nào?”



Phong Vũ Lam rối rắm cau mày suy nghĩ thật lâu, thử đoán: “Có lẽ, sẽ tìm một nơi không muốn ai đặt chân đến, hoặc một nơi không ai tìm được?? Thế nhưng…… Sao cậu nghĩ người sống sót cuối cùng lại là phụ nữ?”



“Bởi vì trong rương gỗ ở trên boong tàu, có một tấm ảnh của hắn và vợ hắn.”



Phong Vũ Lam nhớ đến tấm ảnh cũ kỹ được kẹp trong cuốn sổ tay.



“Cậu nghĩ vợ ông ta cũng ở trên thuyền?”



“Đó chỉ là suy đoán của tớ, trang giấy ngày 9 tháng 8 trong nhật ký đã bị xé rách, có lẽ nội dung bên trong có liên quan đến bà ta, có lẽ bà ta bị áp bức, thậm chí là……” La Giản chú ý tìm từ thích hợp, thấp giọng nói: “Bị người nào đó làm nhục, có người phát hiện làm lớn chuyện đến mức ai ai cũng biết. Người chồng đáng thương của bà ta không biết làm gì để báo thù cho vợ, chỉ biết châm chọc khiêu khích thuyền trưởng, đương nhiên hắn cũng không thể làm gì khác, cuối cùng trở thành người bị giết đầu tiên……”



“Sau đó người phụ nữ sáng suốt này cố gắng tỏ ra bình tĩnh, sống trong đám sói dữ này, có lẽ bà ta cũng phải trả giá lại bằng thứ khác, tỷ như…… Thân thể? Bà khiến bọn đàn ông vì bà mà tranh chấp, thề phải giết chết tất cả mọi người?” Phong Vũ Lam mối nối vào suy đoán của La Giản.



La Giản gật đầu: “Như bà ấy muốn, tất cả mọi người đã chết hết, có lẽ nội tâm bà cũng không rõ mình muốn gì, chồng bà là người học đạo thì chắc bà cũng như thế, giết chết nhiều người như vậy, bà cho rằng mình đã phản bội chúa, nên trốn ở một nói không có ánh sáng để bản thân biến mất khỏi thế gian.”



“Sao bà ấy không nhảy xuống biển tự sát?”



La Giản nhìn Phong Vũ Lam, nói: “Manh mối trên mảnh giấy thứ nhất nhắc nhở rằng chúng ta tuyệt đối không nên nhảy xuống biển, thì chứng tỏ bà ta không tự sát ở đó.”



“Được rồi, tớ phải gọi cậu thế nào đây? Thiên tài phân tích chăng?”