Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 197




Bởi vì công kích bị Sách Ma của A Lam bắn ngược, Nhiếp Tòng bị công kích của chính hắn phản xạ lại, giống như lời Uyên nói vậy, kỹ năng xóa bỏ này khiến tay phải bả vai và một phần ngực của Nhiếp Tòng bị xóa bỏ trong nháy mắt, thân thể hắn như bị một sinh vật vô hình nào đó cắn nuốt, máu lập tức như suối phun trào ra.



Máu bắn lên mặt Nhiếp Tòng, nhưng khuôn mặt hắn vẫn vô cảm, hắn không thống khổ không phẫn nộ, chỉ cúi đầu nhìn cánh tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Phong Vũ Lam.



A Lam lúc này cách kẻ địch phi thường gần, máu địch nhân cũng bắn lên mặt lên người hắn, máu kia thế nhưng lại ấm áp, đầy đủ chứng minh dù Nhiếp Tòng là kẻ địch, nhưng hắn quả thật là một con người thực sự đang tồn tại.



Đoạn Ly trong lúc A Lam chưa kịp phản ứng mà duỗi tay ôm lấy eo hắn, ôm hắn nhanh chóng lui về phía sau, tốc độ Đoạn Ly luôn luôn nhanh, trong chớp mắt liền lui lại mấy chục mét.



A Lam bị Đoạn Ly ôm vẫn đang rơi vào trạng thái hoảng hốt, hắn vừa đối chọi với Nhiếp Tòng ở khoảng cách rất gần, nhưng hắn cũng vừa nhạy bén cảm nhận được thứ gì đó, trên người Nhiếp Tòng mắt đỏ kia, hắn cảm nhận được thứ gì đó.



"Tên kia quá suy yếu rồi." A Lam thấp giọng nói.



Đoạn Ly đang ôm hắn nghe được những lời này, không khỏi cúi đầu nhìn ma pháp sư trong lòng mình, "Có ý gì?"



"Ý tôi là linh hồn." Phong Vũ Lam nhìn chằm chằm Nhiếp Tòng, gằn từng chữ một.



Linh hồn yếu ớt.



Tuy giọng Phong Vũ Lam rất thấp, nhưng Uyên đứng cách đó không xa vẫn nghe thấy những lời hắn nói, hắn không tự giác quét mắt nhìn Hình Viêm ben cạnh, nhớ tới một số đặc điểm chỉ kẻ truy sát mới có.



Ý chí mật thất giam cầm linh hồn người chơi lại, giam cầm trong chính thân thể của bọn họ, sau đó sẽ sử dụng thân thể này đi làm một số chuyện bọn họ không tình nguyện làm, khiến hồn phách người chơi bị cầm tù tới phát điên, điên loạn, không thể phát tiết, không thể nói ra, bóng tối dần dần ăn mòn linh hồn họ.



Giống như lời Hình Viêm, linh hồn bị xé nát, lại không ngừng mà, nhặt lên những mảnh vỡ ghép lại.



Khác nhau là, Hình Viêm đủ kiên cường để không ngừng tu bổ hoàn chỉnh linh hồn mình.



Nhưng Nhiếp Tòng thì không.



Hắn có lẽ chính là một trong những kẻ truy sát đầu tiên trong truyền thuyết, thậm chí có khả năng là người đầu tiên bị mật thất biến thành con rối, thời gian hắn bị tra tấn dài hơn tất cả mọi người, hắn có thể sống tới bây giờ, quả thực là một kỳ tích đáng sợ.





Nhưng, tuy thân thể Nhiếp Tòng còn sống, nhưng chỉ sợ, linh hồn trong thân thể kia đã sớm bị xé rách thành vô số mảnh, hắn không có sức để dán chúng lại một lần nữa, cho dù có sức, có lẽ cũng không muốn dán lại. Cảm giác điên loạn đã tra tấn hắn đến biến dạng, có lẽ tử vong mới là ước nguyện duy nhất của hắn hiện tại.



Mà bây giờ, A Lam cũng nhận ra điểm này, điều này khiến A Lam nhịn không được nhớ tới chuyện ở nơi chôn cốt, hắn nhớ rõ ở đó, mình cũng từng bị một kẻ truy sát bám vào người, sau đó kẻ truy sát kia ném linh hồn hắn tới phó bản ẩn.



Nhưng A Lam thực nhẹ nhàng mà thoát khỏi phó bản ẩn, cũng thực nhẹ nhàng mà đuổi linh hồn kẻ truy sát kia ra ngoài, hắn nhớ rõ, kẻ truy sát bám vào người hắn, linh hồn kẻ này thậm chí không rõ hình dạng, chỉ là một đám sương trắng, thậm chí còn mờ ảo hơn hồn phách của người thường.



Nhưng Nhiếp Tòng hiện tại... thật đáng buồn, linh hồn Nhiếp Tòng thậm chí còn mờ ảo hơn một đoàn sương trắng kia; nó rất nhạt rất mỏng, đó là điềm báo trước khi linh hồn tiêu tán, A Lam biết người này sắp chết rồi, hắn sẽ gặp phải tử vong chân chính, không còn cơ hội tiến vào luân hồi, đầu thai chuyển thế.



Hắn sẽ chân chính bị hồn phi phách tán, tựa như kỹ năng của hắn vậy, bị hoàn toàn xóa bỏ khỏi thế giới này.



Điều này khiến A Lam không đành lòng.



Tại sao lại có kết cục như vậy, không ngừng bị lợi dụng, bị vắt kiệt tới mức ngay cả cơ hội chuyển kiếp làm người cũng không có, cho dù thời điểm còn là người hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu, cũng không có lý do gì đáng phải nhận kết cục như vậy!



Đáng tiếc, cho dù muốn cứu vãn, cũng không còn cơ hội, Nhiếp Tòng vươn bàn tay trái còn lành lặn, vuốt lên bên vai phải đã mất. Đó là một chuyện thần kỳ, máu thịt trên cánh tay phải hắn lại một lần nữa tái tổ hợp lại, đầu tiên là xương cốt, cơ bắp, mạch máu... cuối cùng là làn da, chưa tới một giây, thân thể hắn đã khôi phục.



"Có thể xóa bỏ, cũng có thể tổ hợp." Uyên có chút ảo não đánh giá, "Đối phó tên này thực phiền phức."



"Thời gian của chúng ta không còn nhiều."



Bên cạnh, Ưng luôn bất động đột nhiên mở miệng, từ khi bọn họ bắt đầu khai chiến Ưng liền đứng cách rất xa, Uyên thông cảm chuyện hắn không muốn đối chiến với bạn tốt trong quá khứ, thế nhưng, Ưng tựa hồ cũng không muốn trốn tránh nhân quả của mình.



"Là tôi hại cậu ấy." Ưng nói, trong giọng hắn tràn ngập bi thương và tự trách, "Tôi không thể để cậu ấy một mình ở đây, La Giản, kế tiếp cậu mang mọi người đi, tôi lưu lại đây đối phó với cậu ấy."



Uyên không quá yên tâm, "Anh thật sự đối phó được?"



Ưng nói, "Cậu không tin thực lực của tôi sao?"




"Đương nhiên không phải." Uyên thở dài lắc đầu, "Tôi chỉ sợ anh sẽ dao động."



Người đàn ông múa trường thương trong tay, "Tôi sẽ không dao động, rất nhiều năm rồi, tôi cũng đã trở nên bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn."



Sau khi suy xét đề nghị của Ưng một chút, Uyên vẫn đồng ý, dù sao thời gian không có nhiều, bọn họ quả thật không thể tiếp tục ở lại đây tiêu hao sức lực với Nhiếp Tòng, cho nên quyết định lưu lại Ưng và mấy người chơi từ đấu trường Tu La ở đây đối phó, Uyên mang theo những người còn lại tiếp tục tiến về phía trước, điều đáng nhắc tới là, Tề Lăng lại cùng đi theo đám người Uyên.



Bởi vì Ưng tiến lên hấp dẫn lực chú ý của Nhiếp Tòng, Nhiếp Tòng tựa hồ không để ý tới động tĩnh của Uyên và những người khác đang rời đi, hắn đặt toàn bộ ánh mắt lên người Ưng, hắn nhìn người đàn ông tóc tai bù xù thân hình cao lớn này, hắn cảm thấy người này có chút quen thuộc. (tôi cá 2 gói chips là 2 ô này là ny)



Trước khi rời đi, A Lam đã nói với Ưng vài câu, chủ yếu là báo chuyện hồn phách của Nhiếp Tòng cho hắn, Ưng trầm mặc một lát, cảm ơn A Lam một tiếng, sau đó hắn liền nâng trường thương, đứng đối diện Nhiếp Tòng.



Sau khi đám người Uyên rời khỏi, Ưng lùi chân phải ra sau một bước, đặt trường thương trên mặt đất, làm một tư thế phòng ngực, hắn đối mặt nói với kẻ truy sát kia, "Nhiếp Tòng, rất vui vì có thể gặp lại cậu một lần nữa."



Nhiếp Tòng không trả lời, nhưng tựa hồ có phản ứng với lời nói của Ưng, bởi vì hắn thoáng nghiêng đầu, khiến tóc dài nhu thuận trên vai hắn chảy xuống. Gió trên tầng thượng ồn ào náo động, thổi bay góc áo Nhiếp Tòng, đó là một cảnh tượng rất đẹp, sẽ khiến Ưng nhớ tới một số chuyện rất lâu trước kia.



Hắn nhìn bộ dáng Nhiếp Tòng hiện tại, Nhiếp Tòng mặc trường bào phục cổ kia, đó là trang phục thí nghiệm bọn họ mặc khi thí nghiệm trò chơi này, xem như "trang phục người mới" tặng kèm, bộ quần áo này là do cô gái duy nhất trong văn phòng bọn họ thiết kế, mà Nhiếp Tòng hiện tại... vẫn còn mặc bộ quần áo này.



Thấy Nhiếp Tòng giờ phút này, Ưng không nhịn được muốn rơi lệ, áy náy cùng thống khổ vờn quanh trong lòng hắn; hắn biết, là hắn quá ngu xuẩn, là hắn quá tự đại, là hắn cho rằng mình có thể làm được, mới có thể khiến những người bạn tốt nhất của hắn rơi vào tình trạng ngày hôm nay.




"Thực xin lỗi... thực xin lỗi, Nhiếp Tòng." Ưng đè thấp giọng, lại rất có khí thế cầm vũ khí trong tay, hắn dịu dàng nói, "Xin cậu, hãy chết ở đây hôm nay."



_____________



Còn bên kia, Uyên mang theo một đám người tiếp tục đi tới, bởi vì lúc trước Ưng đã nói rõ phương hướng cho hắn, mà thời điểm bọn họ đứng trên sân thượng nhà cao tầng, đã có thể nhìn thấy nhà thờ lớn phía trước, nhà thờ là một tòa tháp phong cách Châu Âu phục cổ, hoàn toàn không phù hợp với kiến trúc xung quanh, trên đỉnh tháp còn có một cây thánh giá thật lớn.



Thánh giá là một biểu tượng cổ xưa, ở Châu Âu, nó tượng trưng cho mặt trời, mà mặt trời, trong mắt nhân loại ban sơ, chính là đại diện của thần linh.



"Cũng có thể nói, là một ẩn dụ tự phong thần của mật thất." Uyên nhìn tòa tháp cao lớn kia, thì thầm, bọn họ đã tới vị trí rất gần nhà thờ, mà xung quanh nhà thờ, chính là rậm rạp đủ loại quái vật.




Bên cạnh vật tượng trưng cho thần thánh lại là một đám quái vật vờn quanh, Uyên thậm chí còn thấy một quái điểu đậu trên đỉnh chữ thập trên nhà thờ, bầu trời không biết từ khi nào liền trở nên tối tăm, ánh nắng tươi đẹp bị mây đen che phủ, rõ ràng là ban ngày, lại phảng phất như là ban đêm.



Uyên bọn họ rất khó tiếp tục đi tới, bởi vì quái vật thật sự quá nhiều, trên mặt đất rậm rạp quái vật đen nghìn nghịt, trên bầu trời, cũng là từng bầy chim biến dị nơi nơi rít gào điên cuồng.



Thế nhưng, trong đàn quái vật đen nghìn nghịt như vậy, Uyên thấy được một cảnh tượng khác, ở một ngã tư phía xa, một đám người chơi của đấu trường Tu La đang đóng giữ bên đó, bọn họ là một đoàn thể ước chừng hai mươi người, tựa hồ mục tiêu cũng là nhà thờ lớn phía trước.



Tổ hợp hai mươi người chơi này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều quái vật, mà bọn họ tựa hồ cũng cố ý hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, không ngừng tạo tiếng động lớn, tàn sát quái vật xung quanh, khiến từng đợt sóng triều quái vật nhào về phía bọn họ.



"Đó là tự sát sao?" Đoạn Ly thất một màn này, không tán đồng, phê phán nói, "Sớm muộn bị cũng sẽ bị đám quái vật nhấn chìm."



Uyên lại không nghĩ vậy, bởi vì hắn nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong số hai mươi người kia, hắn đã từng giao thủ cùng người này nhiều lần trên đấu trường Tu La, "Không sao, vũ khí của những người này có điểm đặc biệt, kẻ địch càng nhiều càng mạnh, bọn họ lại giết được càng nhanh."



A Lam nói, "Có phải lực chú ý của đàn quái vật đều bị bọn họ thu hút, chúng ta liền có thể thuận lý thành chương mà đi qua không?"



Uyên lắc đầu, "Chỉ sợ không được."



Quả thật, đám người này giúp bọn họ dẫn một lượng lớn quái vật đi, nhưng vẫn có nhiều quái vật hơn đang xông về phía bọn Uyên, lòng Uyên hiểu rõ, đây là mật thất cố ý đối nghịch với hắn, xem ra muốn vào nhà thờ ở trung tâm, còn phải chiến đấu nảy lửa một phen.



Mọi người tuy rằng giết quái đến sức cùng lực kiệt, nhưng mục tiêu cuối cùng ở ngay trước mắt, không cần tiếp tục nỗ lực, vì thế đều mở ra hình thức cuồng chiến. Nhà thờ đã gần ngay trước mắt, vừa đi là vào tới cửa lớn, nên bọn họ liền nhảy thẳng từ mái nhà cao tầng xuống dưới, chen vào đàn quái vật đông nghìn nghịt trên mặt đất.



A Lam không quen chiến đấu điên cuồng như vậy, vì thế Đoạn Ly phải rút ra một phần tinh lực để bảo vệ hắn, sau đó A Lam liền bị đẩy tới vị trí trung gian, hắn ngâm xướng chú ngữ tạo thành vòng bảo hộ cho mọi người, mở ra một con đường giữa đàn quái vật rậm rạp.



Cổng nhà thờ lớn trước mắt là một sắc thuần trắng, nhưng đám quái vật hình thù kì quái che trước cửa, có mấy con trông như ác ma trong truyện thần thoại, cánh dơi và sừng nhọn, móng vuốt và cái đuôi, lại canh giữ ngay trước nhà thờ tượng trưng cho thần linh, phảng phất như nó chính là người giữ cửa.



Trước cửa thần lại là ác ma.