Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 4: Trở về




Rất lâu sau đó La Giản mới tỉnh lại từ trong hỗn loạn, cả người cứng ngắc nằm trên giường, hoảng hốt một lát mới ngồi bật dậy, ngẩn ngơ nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trong phòng của mình.



Bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng lờ mờ, đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị con số 6:45, vẫn còn sớm.



La Giản ngây ngốc, đột nhiên cúi đầu sờ vào bụng, nơi đó chẳng có vết thương nào, không có máu cũng không còn đau đớn. La Giản cảm thấy đầu óc mình thật hỗn loạn, cậu lảo đảo xuống giường chạy đến mở cửa sổ ra, không khí trong lành lập tức ùa vào phòng, phả vào mặt cậu, vài ông cụ và cụ đang tản bộ ở ngã tư đường, chẳmg có gì khác với bình thường.



Đây không phải còn là mật thất nhỏ nhoi chật chội ấy nữa, mà là nhà cậu.



“Mình nằm mơ sao?” La Giản lẩm bẩm, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, nếu thật là mơ thì quá tốt, tuy giấc mơ khủng bố ấy khiến cả người cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, thể nghiệm cái chết thật sự, La giản gần như đã chạm đến đôi tay của tử thần.



Nhưng may mắn đó chỉ là mơ. La Giản tự an ủi bản thân, cậu không kìm lòng được ôm ngực. Trong khoảnh khắc cậu tỉnh lại từ giấc mộng, cậu thật sự nghĩ mình đã chết, cảnh tượng chân thật đó, La Giản có thể nhớ rõ từng chi tiết, như thể cậu vừa mới trải qua.



La Giản rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách. Là một người đàn ông độc thân, phòng ở của La Giản không thể xem là sạch sẽ, nhưng cũng may cậu vẫn còn chút khái niệm nên không biến căn phòng của mình thành bãi rác, mấy cái bánh mì đêm qua mua vội ở tiệm bánh ngọt chất đống trên bàn, bình nước ấm, cốc chén bát đĩa chưa rửa, tất cả mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, không hề bị di chuyển.



La Giản theo thói quen tìm được chiếc di động đang sạc trên sô pha, xem thời gian và ngày tháng, quả thật là hôm nay, không xuất hiện cái gọi là ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hai ba ngày thậm chí một tuần một tháng sau.



Có lẽ cậu căng thẳng quá rồi, La Giản nhủ thầm, qua rồi, nó chỉ là mơ mà thôi, quên nó đi La Giản!



La Giản hít sâu một hơi, đi vào bếp mở tủ lạnh, cậu luôn dự trữ thức ăn, nên có thể làm cơm rang trứng hoặc những món đơn giản khác. Thức dậy sớm khiến cậu đói rất nhanh, cực kỳ đói, tựa như hai ba ngày chưa có gì vào bụng.



Nhưng cánh tay vừa chạm đến cửa tủ lạnh liền khựng lại.



Trên cửa tủ lạnh xuất hiện một thứ không có, không biết ai đã dán một mảnh giấy lên vị trí cực kỳ dễ thấy, ngang với tầm mắt La Giản, chỉ cần đưa mắt là có thể nhìn thấy.



Mảnh giấy có hoa văn tím ở góc phải.



Mặt La Giản lập tức tái đi, đầu ngón tay run rẩy kịch liệt, thân thể tựa như bị nguyền rủa không thể động đậy được, một lúc lâu cậu mới thoát khỏi trạng thái đáng sợ này, cậu cắn răng buộc bản thân tỉnh táo lại, vươn tay giật mảnh giấy kia xuống, cúi đầu xem, vẫn là dòng chữ xinh đẹp viết bằng bút máy.



Kính gửi La Giản tiên sinh:



Chúc mừng bạn đã vượt qua cửa ải thứ nhất.



Dựa vào biểu hiện xuất sắc của bạn, chúng tôi có mọt phần thưởng dành cho bạn, phần thưởng này không phải là duy nhất. Bởi khi cậu thoát khỏi mật thất, chúng tôi cũng sẽ thưởng cho bạn. Đương nhiên, bạn có quyền từ chối phần thưởng đó, nhưng nếu bạn không nhận, cửa ải tiếp tục bạn có thể sống sót hay không còn chờ bạn suy xét.



Chú thích: phần thưởng ở trong ngăn kéo bàn làm việc.



Mười ngày sau, xin hãy giữ trạng thái tốt nhất đi vào giấc ngủ, chúc bạn may mắn!



Yên lặng đọc hết nội dung trên mảnh giấy, La Giản trầm mặc một lát, sau đó lật sang mặt trái, ở đó không có gì cả.



“Thì ra đây không phải mơ.”



La Giản cười lạnh xé nát mảnh giấy rồi ném vào thùng rác, cậu trở lại phòng ngủ, đi đến trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, bên trong là vài quyển sách và giấy báo cáo, trừ những thứ đó ra thì quả thật có một món quà như trên mảnh giấy kia.



Một thanh đao.



“Mình cứ nghĩ là một khẩu súng.” La Giản cầm thanh đao trong ngăn kéo ra, nói đuang hơn là một cây mã tấu, dài chừng 20cm, chuôi đao màu đen, lưỡi đao cũng màu đen, không biết làm bằng vật liệu gì, không thấy phản quang, không có phần bảo vệ tay, chỉ có một vỏ đao bằng da có thể buộc lên lưng, trên vỏ đao không có nút cài, nói cách khác La Giản chỉ cần khéo léo một chút là có thể nhanh chóng rút đao ra khỏi vỏ, lấy tốc độ kẻ địch không ngờ tới tạo ra công kích hoặc phòng ngự, tục xưng là đao đột kích chiến thuật.




Cây đao này cùng cây đao mà tên hung thủ kia cầm giống nhau như đúc.



La Giản bỗng thấy bụng đay nhói, nhưng vươn tay chạm lại không thấy vết thương. Lòng bàn tay La Giản thấm ướt mồ hôi, cậu ngây ngốc quan sát thanh đao này, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, chỉ cần nhidn La Giản cũng biết chém ngọt thế nào. Dưới sự quan sát cẩn thận, La Giản phát hiện trên chuôi đao có rất nhiều hoa văn nhỏ…… hệt như trên mảnh giấy, chạm khắc đóa hoa của địa ngục.



“Đúng là điềm xấu.” La Giản chán ghét nhăn mày, cậu cho đao vào vỏ, đóng ngăn kéo lại, sau đó vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, cậu còn phải đi làm, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cho dù La Giản mệt mỏi cỡ nào, cậu vẫn phải duy trì cuộc sống hàng ngày bình thường của mình, như vậy mới có thể giống một người bình thường.



Sống như thường. La Giản mặc niệm trong lòng, cầm khăn rửa mặt đứng trước gương, nhưng ngay sau đó cậu lại nhận ra một việc, trên người cậu cũng xuất hiện một thứ không nên có.



Bên cạnh cổ, ở vị trí ‘duy nhất’, có một thứ rất giống hình xăm, hình tròn, tựa như rắn cắn đuôi.



La Giản gần như đã không còn thấy sợ hãi, tuy rằng cậu không biết hình xăm này có từ lúc nào, cũng may có toac che khuất nên không thể thấy rõ, cũng không đau nhức nên La Giản chẳng quan tâm.



Nhưng cho dù để tâm thì sao? La Giản hiểu rõ, mảnh giấy kia, căn phòng kia, cả tên hung thủ, thanh đao xuất hiện trong bàn làm việc và cả hình xăm trên cổ, tất cả đang chứng minh một điều, La Giản đã gặp phải một việc không thể tưởng tượng được, lấy sức người bình thường không ngăn cản nổi!



Nên La Giản mới bình tĩnh như vậy, vẫn đi làm mà không phải ở nhà khóc lóc kêu la hay chạy đến sở cảnh sát báo án, sau đó bị tống vào viện tâm thần. La Giản biết sẽ chẳng ai tin những gì cậu đã trải qua, ngay cả cậu còn không dám tin nữa là.




Mười ngày sau? La Giản thu xếp xong thì đi ra ngoài, nghĩ đến nội dung trên mảnh giấy, có hai tin tức: thứ nhất, trò chơi thoát khỏi mật thất này còn tiếp diễn; thứ hai, có thể mười ngày sau cậu sẽ bị kéo vào một mật thất khác nữa.



Dù biết điểm ấy nhưng La Giản không hề khẩn trương, cậu không thể không thừa nhận rằng bản thân không có sức để phản kháng.



Ở công ty bận rộn cho đến buổi trưa, La Giản nhận được một cú điện thoại, là bạn tốt trước đây hẹn cậu ăn cơm.



“Ăn cơm? Cậu mà có lòng tốt mời tớ ăn cơm?” La Giản không dám tin nghe giọng nói đầu bên kia của Phong Vũ Lam, cái thằng dở hơi kẹt xỉ đến mức vắt cổ chày ra nước này, ngay cả nửa cái lông cũng đừng mong nhổ xuống. Thế mà hôm nay lại mời La Giản ăn cơm, đúng là mặt trời mọc đằng tây a.



“Có ý kiến? Không tín nhiệm tớ vậy cơ à? Chả mấy khi tâm tình tớ tốt, không đến thì thôi.”



“Đương nhiên phải đến, không chém cậu nhiều một chút tớ cùng họ với cậu.” La Giản lập tức sửa miệng, thu dọn xong mọi thứ tiến về cửa chính công ty, Phong Vũ Lam ở đầu bên kia nói tiếp:



“Đúng 12 giờ, gặp nhau ở chỗ cũ.”



Chỗ cũ ấy thực ra là một nhà hàng ở ngay gần nhà La Giản, rất gần. La Giản xem giờ trên di động, nhận ra mình còn đủ thời gian về nhà thay quần áo. La Giản không biết có phải bản thân phát sốt hay không, bởi vì cậu thấy nóng khác thường, rõ ràng ngồi trong phòng có bật điều hòa mà toàn thân lại đổ mồ hôi, dấp dính khó chịu.



Vì thế La Giản nhanh chóng trở về nhà thay quần áo, khi lục tìm quần áo trong tủ chẳng hiểu tại sao cậu lại mở ngăn kéo bàn làm việc ra, nhìn thanh mã tấu trong ngăn kéo.



Đúng là ma xui quỷ khiến, cậu vô ý thức cầm cây đao lên, cột vào lưng mình. Vỏ đao hẳn là cột ngang sau lưng, La Giản chỉ cần với tay phải ra sau là có thể rút đao ra, hơn nữa áo khoác cũng đủ dài, che khuất được cây đao, căn bản không nhận ra có gì khác thường.



Chuẩn bị xong xuôi La Giản lưng đeo đao xuất môn, trong lòng cậu có phần phức tạp, kỳ thật cậu không hề muốn đeo đao đi ngoài đường, nhưng sau khi về nhà đầu óc lại mơ mơ hồ hồ ra sức kêu gào, hét lên bảo cậu cầm lấy vũ khí, trực giác mẫn cảm của La Giản không khỏi khiến cậu đề cao cảnh giác, nghĩ tới nghĩ lui vẫn mang theo mã tấu.



Lúc đi ra khỏi cửa đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, La Giản ngẩng đầu nhìn không trung, mặt trời rạng rỡ chói lóa, làm cậu không thể không nheo mắt lại.



Mọi chuyện còn chưa chấm dứt. La Giản mơ hồ có loại cảm giác ấy, tựa như…Đúng rồi, tựa như cậu vẫn đang bị nhốt trong căn phòng chật chội, khép kín, không thấy ánh mặt trời, tựa như nạn nhân bị mưu sát trong mật thất, từ đầu đến cuối không thể chạy trốn.



Vẫn đau khổ giãy dụa trong thế giới tăm tối ấy như trước.



La Giản cúi đầu, tránh ánh nắng chói mắt, sau đó theo thói quen, sờ sờ tiểu hình xăm trên cổ. La Giản cảm thấy mình thựa sự đã phát sốt, nhiệt độ cơ thể cao vượt mức bình thường, nhưng chỉ có chỗ hình xăm kia, vẫn lạnh lẽo như cũ.