Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 106: Sáng tỏ mọi chuyện




Chuyện này nếu kể ra thì phải bắt đầu từ đâu nhỉ?

Lương Niệm Hoa khi xưa bị ép gả cho Châu Chí Cường, khi đó gia đình của ông ta thuộc dạng khá giả, cha mẹ vì vậy mà ép buộc bà phải cưới ông.

Sau khi kết hôn thì mới biết ông ta nghiện cờ bạc và rượu, khi xưa phụ nữ cam chịu, cấm kỵ nhất là ly hôn.

Người khác không cần biết lý do là gì, chỉ cần ly hôn thì nguyên nhân đều do phụ nữ, nếu không phải là chăm sóc không tốt cho gia đình thì cũng sẽ nói phụ nữ hư thân cho nên mới bị chồng bỏ.

Gia đình không chấp nhận, xã hội khi đó cũng sẽ cô lập, vậy nên chỉ có thể chịu đựng, dù không muốn cũng phải cắn răng chịu đựng.

Kết hôn được ba năm thì bà có tin vui, nhưng cùng lúc đó do Châu Chí Cường tiêu xài hoang phí cho nên gia đình ngày càng lụng bại, ông ta không chịu hiểu lý do đều là do bản thân mà đổ hết toàn bộ mọi tội lỗi lên đầu của bà, nói rằng bà là đồ xui xẻo.

Khi Vũ Hinh được một tuổi, vì không chịu đựng được nữa bà liền tố cáo ông ta bạo hành, toà tuyên án 1 năm tù, cứ nghĩ như thế thì cuộc sống sẽ tốt hơn.

Lương Niệm Hoa đưa cô đến một thành phố khác để sống, nhưng sau khi mãn hạn tù thì chẳng mấy chốc ông ta đã tìm được.

Bà nhớ như in vào ngày đầu hạ năm đó ông ta kề dao vào cổ đứa con gái chỉ vừa mới hơn 2 tuổi đang ngủ trên giường, Lương Niệm Hoa không dám cử động, chỉ sợ ông ta sẽ tổn thương con gái.

Dù bà đã cầu xin hết cỡ nhưng Châu Chí Cường vẫn chẳng hề có chút thương xót nào, ông ta vẫn còn đang cảm khái cho chính bản thân mình, một năm ở trong tù không rượu cũng không bài bạc, nếu như không phải do Lương Niệm Hoa tố cáo thì sao ông ta phải chịu đựng cảnh như thế?

Lương Niệm Hoa bất lực quỳ xuống gào khóc cầu xin, ông ta nhìn thấy liền thoả mãn, nhưng sáng hôm sau bà liền chạy trốn, ôm lấy Vũ Hinh vẫn còn chưa hiểu chuyện mà rời khỏi.

Ngày ông ta tìm được thì không nói câu nào đã túm lấy con gái của mình đầy thô bạo rồi ném cô từ trên gác của căn trọ xuống.

Bà ôm lấy con gái đang gào khóc, đầu chảy đầy máu mà trái tim như bị bóp nghẹn, Châu Chí Cường tiến đến bóp lấy cổ bà, bắt Lương Niệm Hoa phải mặt đối mặt với mình rồi gằng từng câu từng chữ:

"Nếu mày còn dám bỏ trốn thì hãy chuẩn bị tin thần đi, lần sau tao sẽ không còn nhẹ nhàng như thế này đâu ".

Lương Niệm Hoa từ đó không dám bỏ trốn nữa, chỉ có thể chịu đựng.

Bà nhìn con gái đang ngồi ở trước mặt, ánh mắt nhìn lên chiếc trán rồi vén nhẹ tóc mai của cô sang một bên, ánh mắt dần trở nên đau đớn.

Ở nơi đó có một vết sẹo nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không tài nào thấy được, Châu Vũ Hinh đưa tay áp lên tay mẹ mình rồi nghẹn ngào lên tiếng:

"Mọi chuyện đã qua rồi, mẹ không cần phải chịu đựng một mình nữa ".

Vũ Hinh sau khi nghe đầu đuôi mọi chuyện thì càng hận cha mình hơn, tại sao trên đời lại có người độc ác đến thế?

Lương Niệm Hoa ngủ, cô ngồi ở bên cạnh nước mắt lặng lẽ rơi, vì sợ ảnh hưởng đến mẹ mình cho nên chỉ có thể bước ra khỏi phòng.

Vũ Hinh ngồi ở băng ghế đá ở gần canteen bệnh viện, gió buổi tối thổi lên người nhưng không khiến cho cô cảm thấy lạnh, cô ngồi đó mãi cho đến khi có một chiếc áo khoác lên người mình thì mới thoát khỏi suy nghĩ.

Hoàng Cảnh Nghiên đưa cho cô một chai sữa vẫn còn ấm, hắn ngồi bên cạnh vươn tay lấy chiếc lá khô đang nằm trên tóc cô xuống, ánh mắt của hắn nhìn cô có chút buồn, thở dài một hơi rồi mở miệng:

"Em ốm rồi ".

Đối với câu nói này Vũ Hinh chỉ nhẹ nhàng cười rồi mở chai sữa ra uống một ngụm mới đáp lời:

"Ăn không ngon ngủ không yên vậy là đúng rồi ".

"Từ bây giờ mà còn ăn uống không điều độ thì tôi… " - Hắn nói không hết liền ngừng lại.

Vũ Hinh xoay đầu nhìn hắn, vốn chẳng tò mò nhưng không hiểu sao miệng lại hỏi:

"Thì anh làm sao? ".

Hoàng Cảnh Nghiên đưa tay gõ lên đầu mũi của cô một cái, cảm nhận thấy nó lạnh hệt như băng liền áp bàn tay lên một bên má rồi dùng ngón tay cái sờ sờ vào đầu mũi:

"Thì mách mẹ em chứ còn sao nữa? ".