Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 109: Mệt mỏi




Buổi tiệc diễn ra khá vui vẻ nhưng không hiểu sao trong lòng Vũ Hinh lại cảm thấy có chút trống trải, đêm đó khi mọi người đã về hết, mẹ cũng đã ngủ, cô liền đến căn hộ bên cạnh.

Vừa bước vào thì đã chẳng thấy gì cả, bên trong là một mảng u tối, phải mất một lúc mắt của cô mới có thể thích nghi, nơi này không quá khác biệt với căn hộ của cô, chỉ là cách bố trí vật dụng không giống vậy nên nếu như không cẩn thận thì sẽ va trúng một vài đồ vật, Vũ Hinh định mở đèn nhưng cô làm thế quá tự tiện.

Cô nhích từng bước nhỏ, đến khi mắt có thể nhìn được mới chậm rãi quan sát, một bóng đen đang ngồi ở sofa chẳng nói gì, suýt thì cô vì giật mình mà thét lên.

Cô gái nhỏ tiến đến đứng cách hắn hai bước chân nhưng người đàn ông chẳng có phản ứng gì, cô chỉ có thể hỏi trước:

"Có… việc gì sao? ".

Hoàng Cảnh Nghiên ngồi, lưng hơi khom, hai tay chống lên đùi, trong bóng tối dù có đứng gần thì cô cũng chẳng thể nào nhìn thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng hiếm khi thấy hắn an tĩnh thế này cho nên có chút không quen.

Cô dường như nghe được hắn thở dài, tiếp đó cứ nghĩ bản thân bị châm chọc nhưng hắn vẫn như cũ ngồi im chẳng hề nói gì cả.

Trong lòng cô khó hiểu, chẳng biết là bản thân tò mò hay lo lắng mà tiến đến ngồi ngay bên cạnh rồi gượng gạo lên tiếng:

"Lúc nãy… mẹ tôi đã nói gì với anh sao? ".

Trong bóng tối, đôi mắt ấy hệt chấn động nhẹ, rất nhanh hắn thu lại, đan bàn tay vào nhau rồi đáp:

"Mẹ em chắc không ngờ đến việc tôi và em vẫn còn có thể gặp lại nhau ".



Vũ Hinh nhìn hắn, nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, gương mặt của cô mang theo chút bối rối, liếm môi mấp máy nhưng lại không tìm được câu nào để nói.

Hắn lúc này xoay đầu nhìn cô, thở một hơi rồi tựa đầu vào vai cô, Vũ Hinh có chút rụt người lại nhưng cô không né tránh, chỉ là trong lòng có chút căng thẳng mà thôi.

Hoàng Cảnh Nghiên nhắm nghiền đôi mắt, bàn tay của hắn lần mò tìm kiếm tay cô rồi nắm lấy, cảm nhận sự ấm áp mà cô mang lại, trong lòng của hắn cũng đã bớt đi một chút bất an.

Lời lúc nãy mà Lương Niệm Hoa nói khiến cho hắn chẳng biết nên nói gì, làm gì cho đúng.

Giống như bà nói, hắn không trực tiếp làm cho cô đau khổ nhưng lại là nguyên nhân lớn nhất, có lẽ không có hắn thì cô sẽ có được một cuộc sống bình yên, hắn biết, nhưng hắn không cam tâm rời khỏi cô.

Hắn làm không được.

Nghĩ đến đây bàn tay càng siết chặt hơn, chân mày của hắn nhíu lại, hai luồng suy nghĩ đối lập cứ vây hãm khiến cho Hoàng Cảnh Nghiên vô cùng khó chịu, đầu hắn như muốn nổ tung.

Hắn hít một hơi rồi ngồi thẳng dậy, bàn tay cũng dần buông ra, trong giọng nói mang theo mệt mỏi:

"Em về đi, nếu không mẹ em sẽ lo đấy ".

Vũ Hinh nhìn vào lòng bàn tay của mình, lúc nãy vẫn còn cảm thấy vô cùng an toàn nhưng giờ đây lại trống trải, cô nhìn bóng lưng to lớn của hắn, cố gắng quan sát gương mặt nhưng Hoàng Cảnh Nghiên có ý muốn né tránh, vậy nên dù có làm cách nào thì cô vẫn chẳng thể biết được hắn đang nghĩ điều gì, cảm thấy thế nào.

Nhận thấy hắn có ý đẩy mình ra xa, trong lòng chẳng thoải mái.



Châu Vũ Hinh đứng lên, cô nắm lấy cổ tay của hắn muốn kéo hắn dậy, giọng điệu mang theo chút chiều chuộng:

"Tối rồi, ngoài đây lạnh, vào phòng ngủ đi ".

Hoàng Cảnh Nghiên ngẩng đầu lên, lúc này cô mới có thể nhìn thấy rõ đôi mắt chẳng còn chút kiêu ngạo nào mà chất chứa rất nhiều ưu tư phiền muộn, trong vô thức cô đưa tay chạm vào gò má nam tính kia.

Hắn ngoan ngoãn hệt như một chú cún bự, ngồi yên ở đó để cho cô sờ, Vũ Hinh nhìn hắn rồi nói:

"Đi thôi ".

Người đàn ông cũng hướng mắt về phía cô, trong mắt hắn đều là hình bóng của cô, hắn nghe theo đứng lên rồi để cho cô nắm tay kéo vào trong phòng.

Vũ Hinh cẩn thận chăm hắn hệt như một đứa trẻ, đặt lên giường, đắp chăn rồi hôn lên trán, chút ngủ ngon mới rời đi.

Hắn bắt lấy cổ tay, Vũ Hinh xoay đầu liền thấy hắn chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt hơi đượm buồn, cô có chút mủi lòng hỏi nhỏ:

"Sao đây? ".

Hắn hạ tâm mi, cũng buông tay cô ra, thều thào:

"Không có gì ".