Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 114: Nói rõ




Hôm nay hắn có hẹn với Hoàng Dực Phi, có lẽ là đang muốn bàn về việc hôn nhân đại sự nhỉ?

Người đàn ông bước ra khỏi nhà, gương mặt vui vẻ liền trở nên lạnh như băng, cùng lúc đó Vũ Hinh cũng rời giường, cô muốn đến thăm mẹ của mình.

Tại nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, Hoàng Cảnh Nghiên ngồi ở bàn cạnh cửa sổ lớn, đôi mắt đen láy nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn chẳng hề có lấy một nụ cười khiến cho người khác có ý muốn tiếp cận cũng phải thu về.

Hắn ngồi đợi một lúc thì liền nghe thấy phía đối diện có tiếng động, xoay đầu liền nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Hoàng Dực Phi, nhưng bên cạnh còn có thêm một cô gái, gương mặt hơi ửng đó đang nhìn hắn rồi bẽn lẽn cười.

Hoàng Cảnh Nghiên nhíu mày khó chịu thấy rõ, Hoàng Dực Phi không để tâm lắm, chỉ kéo tay cô gái rồi cười:

"Đây là con trai của ta, đã cho con xem hình rồi đấy, còn đây là tiểu thư nhà họ Tần… ".

"Có vẻ như hôm nay không thích hợp để nói chuyện, thế thì con đi trước. Đợi mẹ sắp xếp được ngày thì gặp riêng, bữa ăn này mẹ và vị tiểu thư đây cứ tự nhiên đi ".

"Cảnh Nghiên, con làm vậy là có ý gì? Mau ngồi xuống ".

Hắn chỉ mới đi được một bước liền nghe thấy giọng nói chẳng mấy vui vẻ của mẹ mình vang lên, có chút nực cười, đã hẹn gặp riêng hai người, là bà phá vỡ trước vậy mà còn tỏ thái độ với hắn?

"Con hẹn gặp mẹ có việc cần nói, vốn không nghĩ sẽ có mặt của người thứ ba " - Hoàng Cảnh Nghiên nghe theo ngồi lại ghế của mình, gương mặt của Hoàng Dực Phi cũng giãn ra, nhìn về phía cô gái đi cùng rồi cười nhẹ nhõm.

Hắn nhìn mẹ mình, hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của người còn lại, cứ coi như không khí mà đối đãi, hành động như thế đương nhiên khiến cho người khác cảm thấy bị xem thường.

Ánh mắt khinh miệt mang theo chút ghét bỏ của Hoàng Cảnh Nghiên rơi lên người cô gái đó, hắn chớp mắt một cái liền tiếp tục nhìn mẹ mình rồi lên tiếng:

"Nếu như mẹ không ngại thì nói thẳng ra cũng được ".

"Tần tiểu thư đây không phải người ngoài, vậy nên chẳng nhất thiết phải câu nệ… ".

"Việc mẹ đem tiền đến nhà Vũ Hinh 6 năm trước, lẫn việc gây khó dễ cho cô ấy ở văn phòng con đã biết rồi ".



Hắn nói dứt câu, sắc mặt Hoàng Dực Phi liền trở nên khó coi, bà muốn đập bàn nhưng nơi này đông người thực sự không tiện, hít một hơi, bà nhìn sang người đang ngồi bên cạnh rồi cười trừ:

"Tiểu Nghi à, hay là con về trước nhé, hôm nay bác có việc riêng cần phải nói với con trai. Bác sẽ sắp xếp cuộc hẹn lần sau để hai đứa gặp… ".

"Không cần đâu, dù có rãnh thì tôi cũng sẽ dành thời gian cho người yêu, Tần tiểu thư đi thong thả, không tiễn " - Hoàng Cảnh Nghiên chẳng hề màng đến thể diện của mẹ mình, cắt ngang lời bà nói, đuổi khách bà ta đưa tới.

Gương mặt của thiếu nữ lập tức trở nên biến sắc, bàn tay nắm chặt run rẩy dưới bàn, cô ta cắn răng một lúc liền đứng lên, vơ lấy túi xách hàng hiệu đắt tiền, nhìn sang Hoàng Dực Phi ấm ức lên tiếng:

"Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng phải chịu sự sỉ nhục thế này, các người… ".

"Thế này mà đã tính là sỉ nhục rồi, vậy thì ở trước mặt mọi người đánh mắng chà đạp được coi là gì? " - Hoàng Cảnh Nghiên dựa vào lời của cô gái nào đó nhìn thẳng vào mẹ mình rồi nói, có vẻ như hắn chẳng hề sợ việc này sẽ gây ảnh hưởng cho bà.

"Hoàng Cảnh Nghiên, con có thôi ngay đi không?! " - Hoàng Dực Phi đứng lên, đè nén giọng nói, vì sợ mất mặt nên bà liền xoay sang người đang ấm ức đến sắp khóc rồi nhỏ giọng trấn an:

"Tiểu Nghi à, con về trước đi nhé! Dạo gần đây công việc của Cảnh Nghiên có chút khó khăn cho nên thằng bé không vui, lần sau sẽ nói chuyện sau ".

Người đi rồi, bà ta mới nhẹ lòng, gương mặt bực dọc xoay sang nhìn đứa con trai đang nhàn nhã uống trà:

"Con điên rồi sao, có phân biệt được việc nên nói việc không nên nói không?! ".

Hoàng Cảnh Nghiên đặt tách trà xuống, hắn phủi phủi khăn trải bàn vài cái để nó phẳng phiu hơn rồi mới bắt đầu đáp lời:

"Không phải mẹ bảo không ngại hay sao? ".

"Vì một đứa con gái thấp hèn mà con định chống đối mẹ đến cùng hay sao? ".

"Mẹ đừng chuyển chủ đề, con đang nói đến việc 6 năm trước, đã đến lúc nói rõ mọi việc rồi "