Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 117: Lập mưu




Biết bản thân đã chạm trúng vào vảy ngược của Hoàng Dực Phi, Lương Niệm Hoa thích thú không hiện ra mặt, sức khoẻ suy yếu cho nên cơ thể có chút suy nhược, dù như thế thì cũng chẳng thể cản trở bà gây khó dễ cho người khác.

Lương Niệm Hoa cắt tỉa những cành dư thừa của chậu mai trước cửa nhà, bàn tay hơi gầy gò nâng niu cánh hoa rồi lên tiếng:

"Nói về con trai của phu nhân đây quả thực là nhất biểu anh tài, gương mặt lại sáng lán, cũng khá chân thành với con gái cưng của tôi, đứa con rể tốt thế này nếu như không nhận thì quả thực là ngu ngốc. Có khi chúng ta sau này sẽ trở thành thông gia đấy, vậy thì càng phải giữ hoà khí. Hôm nay phu nhân đến đây tìm gặp chắc cũng vì muốn thắt chặt mối quan hệ nhỉ? ".

"Đúng là được cả mẹ lẫn con nhỉ, tính tình lẳng lơ. Con gái thì câu dẫn con trai ta, còn mẹ thì lại ở gần chồng cũ, tính toán đúng là tốt thật đấy, nhưng mà dù có ngủ thì đừng có mơ mộng quá nhiều, Cảnh Nghiên đã có hôn ước rồi, đối với con gái bà nó chẳng qua chỉ là chơi đùa… ".

"Có đùa hay không chỉ cần tỉ mỉ quan sát đều có thể nhìn ra thôi " - Lương Niệm Hoa chen ngang lời nói của bà ta, thái độ bình ổn khiến cho Hoàng Dực Phi càng thêm phát cáu.

Gương mặt đỏ lên vì giận nhưng tiếp đó lại cười nhạt rồi trở nên tốt hơn, bà ta gật đầu vài cái rồi mở miệng:

"Được rồi, cứ ôm cái hy vọng đó đi, dù thế nào thì cũng phải tỉnh giấc thôi ".

Hoàng Dực Phi cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp lái xe rời khỏi. Trên đường cao tốc, bà ta lấy điện thoại ấn một dãy số:

"Có việc, xử lý nhanh, tiền thưởng gấp ba ".

Vài ngày tiếp theo đó vào một buổi đêm khá muộn, có một đám người không rõ từ đâu đến đã đứng ở trước cửa nhà của Lương Niệm Hoa, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã bị bắt lại.

Căn hộ bên cạnh, một bóng dáng nhỏ bé đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đôi mắt của Lưu Bảo Ngọc thoáng buồn xen lẫn thất vọng, cô lấy điện thoại gọi một cuộc áp nhẹ lên tai, bên kia âm thanh mang theo chút vui mừng:

"Con gái, muộn thế này gọi cho mẹ có chuyện gì sao? ".

Lưu Bảo Ngọc im lặng quan sát bên ngoài, đợi khi đám người kia đã bị đưa đi mới nhỏ giọng:

"Tại sao mẹ lại làm như thế? Đem người đến quấy rối dì Lương có lợi gì cho mẹ? ".



có vẻ như không ngờ sẽ bị phát hiện nhanh như thế, đầu dây bên kia khựng lại rồi cười gượng:

"Con nói gì thế, mẹ không hiểu ".

"Mẹ có thể đừng làm phiền đến con và những người xung quanh con có được hay không. Năm xưa ly hôn với cha rõ ràng mẹ đã nói không muốn có bất cứ quan hệ nào nữa, sao gần đây cứ xuất hiện mãi thế, mẹ có biết con phải cố tỏ ra bình thường cỡ nào khi phải đối diện với mẹ hay không, làm ơn hãy giữ lời hứa của mình đi " - Cô nói rất nhanh, những cảm xúc đã cố đè nén lại lần nữa gợi lên trong ký ức.

Năm xưa cha và mẹ còn sống với nhau, gia đình rất vui vẻ, mẹ là người của công việc vậy nên thường xuyên đi công tác nhưng cha vẫn chẳng hề phàn nàn bất cứ điều gì, luôn đặt mình vào trường hợp của mẹ và thông cảm cho bà, nhưng khi biết được bà ngoại tình, ông gần như sụp đổ.

Hoàng Dực Phi cho rằng Lưu Quốc Ninh chuyện bé xé to, dù sao con người ai cũng phải có sai lầm.

Việc ly hôn diễn ra chóng vánh, ông ở với con gái, bà ở với con trai, tài sản đa số thuộc về bà.

Sau khi ly hôn, bà ở trước mặt ông và cô nói rằng không bao giờ muốn gặp lại, điều này trở thành nỗi ám ảnh của Lưu Bảo Ngọc.

Không đợi Hoàng Dực Phi nói thêm bất cứ điều gì, cô cúp máy rồi để chế độ im lặng.

Phía bên Lương Niệm Hoa vẫn còn hơi lo lắng đang ngồi ở phòng khách, cha con Lưu Bảo Ngọc cũng đang ở đó, bà chỉ nhỏ giọng:

"Việc này đừng nói với Vũ Hinh, con bé sẽ lo lắng ".

"Vẫn nên nói để con bé biết được. Chậc, việc này, Châu Chí Cường đang ở trong tù mà, rốt cuộc là ai làm? ".

"… ".

Ngoài Lưu Quốc Ninh vẫn chẳng biết nguyên do thì trong lòng Lương Niệm Hoa cùng với Lưu Bảo Ngọc hiểu rõ hơn ai hết, vậy nên hôm sau cô đã hẹn mẹ mình ở quán cafe, dù bà ta có ra sức giải thích thì cô cũng chỉ thờ ơ ngồi ở đó chẳng nói gì.