Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 122: Nói rõ (2)




Hoàng Cảnh Nghiên đứng trước cô dù có uy phong cỡ nào thì cũng đành phải nhượng bộ, Vũ Hinh trong lòng nhẹ tênh, đã trút bỏ được gánh nặng cho nên cô cũng không cảm thấy mệt nữa, cơn đau đầu kh nãy hành hạ cô đến mức muốn ngất xỉu cũng chẳng biết đã tiêu tán tự bao giờ.

Hắn nắm lấy tay cô, nhìn gương mặt bất an của cô hắn chợt hiểu rõ mọi chuyện.

Nếu như lúc này không nói hết tất cả thì sau này có lẽ hắn còn phải truy thê dài dài.

Hoàng Cảnh Nghiên vuốt mái tóc mượt mà, sẵn tay nựng lấy má cô, dịu dàng mà lên tiếng:

"Việc 6 năm trước mẹ của em đã nói cho anh nghe rồi, là do anh trước đây ngu xuẩn lại hèn nhát không dám đối diện cho nên mới vô tình khiến cho em bị tổn thương ".

Vũ Hinh rưng rưng, cô trải qua vô số chuyện, vốn dĩ chẳng muốn nhớ lại, vậy nên khi nghe thấy hắn nói đã biết tất cả thì uất ức vô cùng.

"Hinh Nhi, cho anh một cơ hội có được không? Anh không có đi xem mắt, lúc đó anh hẹn mẹ vì muốn hỏi chuyện của em, nhưng ai ngờ mẹ lại đưa thêm người đến, anh không quan tâm cô ta, trong lòng anh chỉ có mỗi em mà thôi, trước là thế, nay vẫn thế, chẳng hề thay đổi ".

Châu Vũ Hinh khi nghe được tin hắn đi xem mắt thì trong lòng vô cùng buồn bực, cô thích hắn nhưng lại không chịu thừa nhận, cô sợ một khi thừa nhận thì sẽ không thể rời xa.

Hắn vừa nói xong thì nước mắt của cô không tự chủ rơi lã chã, Hoàng Cảnh Nghiên rối rắm lộ rõ trên mặt, lúng túng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của cô:

"Hinh… anh… em đừng khóc, em khóc anh không biết phải làm sao cả… chẳng thà em đánh anh để trút giận ".



Vũ Hinh ôm lấy người trước mặt, cô cảm nhận hơi ấm của hắn truyền đến, trong lòng an tâm vô cùng, nước mắt cũng vì thế mà rơi nhiều hơn, nhưng trái ngược với đôi mắt ngấn lệ, khoé môi cô cong lên, vội vàng lên tiếng:

"Em đồng ý, em thích anh, em không muốn phải rời xa anh thêm lần nào nữa ".

Vốn cứ nghĩ việc này sẽ lâm vào thế khó xử, nhưng sau khi cả hai nói ra lời thật lòng thì lại trở nên dễ dàng vô cùng.

Ngày hôm sau hắn đưa cô về nhà, lúc đó Lưu Quốc Ninh cùng với Lương Niệm Hoa đã ngồi ở trong phòng khách đợi sẵn, Lưu Bảo Ngọc đứng ở bên cạnh, gương mặt vô cùng nghiêm trọng.

Vũ Hinh ngồi ở phía đối diện, trong khi Hoàng Cảnh Nghiên thì quỳ xuống.

Dù đang phải quỳ gối nhưng hắn thẳng lưng, dáng vẻ chính trực khiến cho người ta không thể bắt bẻ mà phải lén nhìn vài cái.

Ánh mắt của hắn kiên định, nhìn thẳng vào cha và mẹ kế đang ngồi ở phía trước mặt, dù đối diện với gương mặt hơi khinh bỉ của đứa em gái ruột thì hắn vẫn chẳng hề lung lay, dõng dạc lên tiếng:

"Không phải vì làm bậy cho nên con mới muốn chịu trách nhiệm, con thích Hinh Nhi đã lâu, muốn cưới cô ấy về làm vợ ".

"Quen biết còn chưa được một năm mà lâu à? " - Lưu Bảo Ngọc chen ngang.

Ngược lại chỉ nhận cái nhìn dửng dưng của anh trai mình, hắn nhìn cô ấy rồi nói:



"Thời gian anh quen biết cô ấy cò sớm hơn cả em, em chỉ là người đến sau thôi ".

Đùng đoàn!!!

Nghe như sét đánh ngang tai, Lưu Bảo Ngọc sốc đến mức mắt mở to không dám tin vào điều vừa mới nghe thấy, bất giác nhìn sang Vũ Hinh như muốn có được một lời giải thích rõ ràng, nhưng Vũ Hinh chỉ cúi đầu ngượng nghịu.

"E hèm " - Lưu Quốc Ninh hắng giọng:

"Kể rõ đầu đuôi mọi việc ra đi, rốt cuộc là con giấu bao nhiêu chuyện rồi ".

Chuyện này nếu như không nói thì thôi, càng nói thì sắc mặt của ông càng trở nên xám xịt.

Từ việc gặp lại nhau, tính kế kéo cô lên giường rồi hợp đồng năm năm thì lý trí của Lưu Quốc Ninh liền đứt đoạn, roi mây được giấu sau ghế, ông cầm chắc trong tay rồi vụt hắn không trượt phát nào.

Hoàng Cảnh Nghiên cam chịu quỳ ở đó để mặc cho cha đánh, Vũ Hinh muốn can thiệp nhưng bị mje cùng với Bảo Ngọc ngăn lại.

Bạn thân kéo cô lên phòng, bực dọc tặc lưỡi:

"Chậc, cậu cứ mặc kệ đi. Cái ông anh trai đó vốn dĩ không thèm xem ai ra gì nhưng không ngờ lại giở thủ đoạn đê hèn như thế, cứ để cho cha dạy anh ấy một trận, dám bắt Hinh Hinh làm tình nhân, còn dám xấu miệng bảo cậu làm công cụ ấm giường đã là phước đức, bị đánh là đáng lắm!!! ".