Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 35: Gây khó dễ




Châu Vũ Hinh biết thiếu niên nào đó sẽ không bỏ qua cho cô, chắc chắn nếu có cơ hội thì hắn sẽ túm lấy cô rồi hỏi cho ra.

Hoàng Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh cô, Vũ Hinh có muốn đi thì cũng phải đợi hắn đứng lên, cô bây giờ khó thoát.

Lâm Lan ngồi ở bàn 4 nhìn lên thiếu niên, ánh mắt của hắn dán chặt vào người bên cạnh, hoa khôi từ nhỏ đến lớn được chiều chuộng thương yêu chưa bao giờ phải chịu tủi nhục như thế này, nam sinh xếp hàng theo cô ta nhiều không kể xiết, Hoàng Cảnh Nghiên thế mà lại vì một người gia cảnh tầm thường mà bỏ rơi cô ta?

Chuông báo ra về vang lên, Châu Vũ Hinh muốn rời đi thì cổ tay đã bị nắm lấy, thiếu niên gương mặt nghiêm túc và mang theo chút cảnh cáo nhỏ giọng:

"Ngồi xuống ".

Cô nhìn bàn tay đang nắm lấy mình hiện lên vài đường gân xanh, ánh mắt dò xét nhìn lên gương mặt của hắn một lúc rồi muốn vùng ra, thiếu niên kéo mạnh khiến cho cô nhoài người về phía hắn.

"Nếu như không muốn nói ở đây thì tôi không ngại đem em đến nơi khác đâu ".

Vũ Hinh thở dài, chỉ có thể tạm thời thoả hiệp thôi, dù sao thì tên này có máu điên trong người.

Cô gái bị cảnh cáo chỉ có thể ngồi xuống, lúc Hoàng Cảnh Nghiên muốn mở miệng thì đối diện cả hai người vang lên một giọng nói:

"Bạn Châu Vũ Hinh có ở đây không? ".

Một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn đứng ở phía cửa lớp, câu hỏi như không hề biết cô trông như thế nào nhưng ánh mắt của cô gái kia lại nhìn chăm chăm vào Vũ Hinh, Hoàng Cảnh Nghiên mất kiên nhẫn nói to:



"Không có! ".

Cô gái kia dù sợ hãi nhưng vẫn cố gắng hướng mắt về phía người đang ngồi cạnh thiếu niên, lắp bắp:

"Giám… giám thị nói có việc muốn gặp cậu ngay bây giờ ".

"Nói mà không hiểu sao, biến đi chỗ khác " - Hắn sắp mất bình tĩnh thật rồi, sớm không tìm muộn không tìm lại ngay lúc hắn đang muốn hỏi chuyện mà tìm.

Hoàng Cảnh Nghiên liếc mắt về phía nữ sinh xa lạ đang đứng ở cửa lớp ra tính hiệu cảnh cáo, nữ sinh co người lại, liếm liếm đôi môi phiến hồng rồi nói tiếp:

"Bây… bây giờ phải gặp ".

Hắn liếc nhìn cô ấy rồi lại nhìn cô, sẵn giọng:

"Việc của tôi quan trọng hơn, giải quyết cho xong muốn đi đâu thì đi ".

Châu Vũ Hinh đứng lên, cô nhìn vào người đang chuyện bé xé ra to, vỗ vỗ tay lên vai hắn rồi nói:

"Tôi đi một lúc rồi về, được chưa? ".

Hắn trừng mắt nhìn cô một hồi lâu chẳng nói gì nhưng lúc sau lại ‘hừ’ nhẹ rồi xoay mặt đi, Châu Vũ Hinh nhìn thấy ngầm hiểu hắn đã đồng ý liền cùng với nữ sinh kia rời đi.



Mọi người trong lớp lần lượt về, chỉ có thiếu niên cố chấp ngòi ở đó mãi chẳng rời.

Thiếu niên tay khoanh trước ngực, gương mặt cau có khiến cho mọi người chẳng dám lượn lờ trước tầm mắt chứ đừng nói chi là đến bên cạnh, hắn nhìn theo bóng dáng của cô rời đi rồi chẹp miệng lẩm nhẩm:

"Được thôi, dù sao thì cũng chạy không thoát ".

Châu Vũ Hinh lên phòng hiệu trưởng, bước vào rồi đóng cửa, cô nhìn thấy thầy hiệu trưởng đang cùng với quý phu nhân nào đó đang trò chuyện, nhưng dường như không khí khá căng thẳng, cô nhíu mày khi nhìn thấy một thân ảnh gầy gò đang ngồi ở bên cạnh người phụ nữ kia.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây? ".

Hoàng Dực Phi ném mạnh chiếc điện thoại đang cầm trong tay lên mặt bàn thuỷ tinh, âm thanh lớn vang lên khiến cho Vũ Hinh chú ý đến, cô nhìn điện thoại rồi lại nhìn bà ta.

"Xem xem đó là gì " - Hoàng Dực Phi nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đưa ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

Châu Vũ Hinh tiến đến xem, chỉ thấy trong ảnh là một cô gái đang đứng sát tường, áo sơ mi trắng bị nam sinh kéo xuống đến bả vai, bức ảnh nhìn rõ gương mặt của cô còn nam sinh ấy thì không, nhưng Châu Vũ Hinh biết được người trong hình là ai.

Là cô và hắn lúc ở trong nhà kho mà, Vũ Hinh nhìn vào trong bức hình, cô muốn mở miệng nói gì đó thì một cái tát đã giáng thẳng vào một bên má, cô chao đảo lui về sau, hai mắt mở to, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì lại cảm nhận đau đớn truyền đến.

Hoàng Dực Phi xông đến liên tay đánh vào cô, giọng nói bà tay tràn đầy giễu cợt cùng tức giận:

"Dựa vào một đứa thấp kèm như cô mà cũng dám ra tay với con trai tôi à? ".