*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nói là mỵ độc, ảnh hưởng đối với dị năng giả nhỏ hơn nhiều so với người thường, vì vậy mà rất nhanh dị năng giả và người thường xung quanh có sự phân biệt rõ ràng. Chậc, chỉ là cảnh tượng bây giờ có chút không phù hợp với trẻ con… Nhất là ba đứa nhỏ vẫn còn thuộc đội ngũ thiếu nhi cạnh Thẩm Trì chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng “ấn tượng” như thế này! Phải biết rằng Kỷ Gia nghe mấy câu đã đỏ cả mặt, cảnh tượng trước mặt cô bé mà nói, hoàn toàn là nhìn mà phát hoảng. Mỵ độc của tên nghị sĩ này quả thật có thể làm chậm lại tốc độ thi hoá, nhưng cũng chỉ giúp chậm lại mà thôi, không thể chữa khỏi, người thường bị thây ma nhiễm phải, đến tận tận thế năm thứ tám vẫn chưa có biện pháp chữa trị, cho nên con người đã chống lại thây ma nhiều năm như vậy mà số lượng thây ma lại không thể giảm hẳn xuống, mỗi ngày đều có người thường biến thành thây ma. Tận thế năm thứ tám, dù thế giới có suy đồi như thế nào, mỗi năm vẫn có rất nhiều sinh mạng được sinh ra, cũng có rất nhiều sinh mạng tử vong, mỗi một ngày, đều có thây ma mới xuất hiện tại thế giới này. Động vật cũng giống thế, tiến hoá cùng thi hoá, trở thành nan đề vĩnh viễn không thể giải quyết. Fujimoto Eikei trầm mặc hít sâu một hơn, rốt cuộc vẫn hạ lệnh, “Giết hết bọn họ đi!” Những đôi nam nữ đang giao hợp, không thể nghi ngờ chính là những người thường trong sảnh, cho dù bọn họ đều là những kẻ quyền quý, nhưng bị thây ma cào căn bản không thể chữa khỏi, còn không bằng giết chết ngay từ đầu. Lầu hai đột nhiên xuất hiện một vòng quân nhân vũ trang đầy đủ, súng trên tay đồng loạt lên nòng. Thẩm Trì thản nhiên nhìn lướt qua, không chút do dự cốc đầu gõ tỉnh ba đứa nhỏ, cmn bây giờ không phải là thời gian xem hình ảnh H được không! Có điều hình như đứa lớn nhất là Minh Nguyệt còn chưa đủ 18 tuổi đâu… Tên Liễu Minh Tuệ đáng chết kia dám không nói rõ ràng với bọn hắn, nếu không Thẩm Trì nhất định sẽ xử lý cái tên nghị sĩ xấu xa kia ngay từ đầu! Kỷ Gia không được tự nhiên cúi thấp khuôn mặt phát nóng, ra lệnh cho con rối gỗ đang ẩn trong bóng tối. Xung quanh chợt đen kịt, tất cả đồng loạt ồ lên. Abe Yuuto biến sắc, “Thuật âm dương!” Ông ta cắn răng nói, “Cái thuật Hắc linh này là một trong những thuật pháp mà cháu ta am hiểu nhất.” “Không phải Tsubasa điện hạ nói hắn ta đã chết rồi sao?!” Lời vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy sợ hãi trong lòng. Trong bóng tối cái gì cũng có thể xảy ra, “Đoàng đoàng đoàng” một vài tiếng súng vang lên, một giọng nói trầm ổn vang vọng khắp đại sảnh, “Không được nổ súng! Okada, mở cửa!” “Báo cáo thượng tướng, cửa không mở ra được!” Không thể không nói, giọng nói của người này rất có lực xuyên thấu. Người vừa nói chính là Miyamoto Nanami, người vừa báo cáo chính là phó quan của hắn, là một gã dị năng giả hệ lực lượng, nếu ngay cả gã ta cũng không mở được cửa… Ánh mắt của hắn âm trầm liếc qua chỗ Abe Yuuto, nhất định là do bọn họ giở trò lừa bịp! Nghe nói âm dương sư có một thứ gọi là “Phong Môn Chú*” *Phong môn: Dán cửa lại (thời xưa khi nhà có người già chết, dùng giấy trắng dán câu đối hoặc hình môn thần dán cửa lại). Chú: Lời chú/nguyền rủa. Đơn giả là lời nguyền bịt cửa ) Kỳ thật hắn ta đoán cũng không sai, chỉ có điều không phải là “Phong Môn Chú” của Âm dương sư, mà là “Bế Môn Phù” (bùa bịt cửa) của Minh Nguyệt, có mười tám dị năng giả hệ lực lượng cũng không mở nổi cánh cửa này. Thực ra nếu bọn họ đập bể vách tường cũng có thể dễ dàng đi ra ngoài, chỉ là tư duy con người luôn bị hạn chế, căn bản không nghĩ ra cách này. Cố tình lúc này, tiếng nhạc 《 For Elise 》 lặng lẽ vang lên, giai điệu ưu mỹ êm tai, Miura Tsubasa nghe thấy tiếng nhạc, cả người phát run, “Yuuto tiên sinh! Lúc Kana chết cũng có tiếng nhạc này!” Lầu hai bỗng sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, không chói mắt, nhưng cũng đủ cho người bên dưới nhìn rõ tình hình phía trên. Một nữ nghị sĩ nội các cảm giác có giọt nước mưa ấm áp rơi trên mặt, vừa sờ tay vào, mùi máu tươi khiến cô ta biến sắc, lập tức hét lên! Trong vòng mấy câu nói, toàn bộ binh lính bên trên toàn bộ ngã xuống, máu tươi từ trên lan can chảy xuống, tí tách, tí tách, rơi xuống cốc rượu vang đỏ mận thơm ngon mà bọn họ vừa thưởng thức, sau đó bỗng chốc rơi xuống như mưa. “Đây là cây gì!” Fujimoto Eikei đáy lòng cũng có chút sợ hãi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Một thanh niên bên cạnh ông ta khá bình tĩnh, “Thưa ngài, cây phát sáng chỉ có vài loại, đây chính là một loại trong số đó”. Đây là cây đèn lồng**, lúc trước bọn Thẩm Trì từng ở một vùng núi tình cờ nhìn thấy cái cây đèn lồng đặc biệt này, nó cũng không cao, chỉ tầm 3-4 thước, trên hai cành cây mọc hơn mười bông hoa hình chuông đỏ tươi, phảng phất như những cái lồng đèn nhỏ nhắn treo trên cành cây. Cây đèn lồng không chỉ có bông hoa mỹ lệ, mà lá cây vào sau thu cũng biến thành màu đỏ đậm, hơn cả lá phong, cả cây đèn lồng trở thành một vật thể màu đỏ, rất giống một cây đèn lồng màu đỏ. Ánh sáng của nó cũng không yếu ớt mà lấp lánh, cực kỳ mỹ lệ, nhưng phương diện tiến hoá của nó lại khiến bọn Thẩm Trì không có cách nào đem nó trồng ở trong Tiểu Vân hoặc Thanh Thanh, bản thân cây đèn lồng vốn chứa kịch độc, mà cây đèn lồng tiến hoá này lại càng độc trong các loại độc, toàn thân có độc không nói làm gì, mà thậm chí cả hương hoa thoang thoảng cũng chứa độc tố. “Thứ này cũng chỉ có dị năng giả hệ mộc mới có thể điều khiển đi!” Miyamoto Nanami đi tới cạnh Fujimoto Eikei, thản nhiên nói. Thanh niên chậm rãi gật gật đầu. Mà Miura Tsubasa lại càng run rẩy, hắn chỉ biết duy nhất một dị năng giả hệ mộc, mà tên kia đã để lại cho hắn ấn tượng khắc cốt ghi tâm, bây giờ nhớ lại cả người vẫn cảm thấy đau đớn, vì thế hắn ta giật mình quan sát xung quanh, “Y đã đến!” “Ai?” Miyamoto Nanami nhìn về hướng hắn. “Một người Trung Quốc! Khoảng 15-16 tuổi…” Sắc mặt Miura Tsubasa trắng bệch, nói cũng không hết câu. Cô gái mặc kimono đứng cạnh hắn nhíu lại đôi mày đẹp, không vui nói, “Tsubasa, anh không thể nói rõ ràng được sao! Thất thố như vậy sao có thể tự xưng là hậu duệ của Thiên Hoàng đế quốc Nhật Bản chúng ta!” Miura Tsubasa môi run rẩy, trong lòng nói, chờ cô đụng phải tên ác ma kia cũng sẽ không ăn nói nhẹ nhàng thoải mái như thế được đâu. “Lên xem có chuyện gì xảy ra cho ta!” Miyamoto Nanami trước tiên phân phó phó quan bên cạnh, rồi mới chuyển hướng sang Miura Tsubasa, “Điện hạ, bất kể có phải là những người đó đã lén lút trà trộn vào đây hay không, sự an toàn của ngài và Kiko điện hạ mới là việc quan trọng nhất.” Lời còn chưa dứt đã bị một tiếng thét chói ta cắt đứt Miyamoto Nanami không vui nhìn lên trên, cũng không khỏi giật mình. Yến hội lần này được bố trí ở đại sảnh mở rộng, ở giữa treo đống đèn thuỷ tinh tinh xảo, đối diện đài phát biểu có hai cầu thang nhỏ leo lên, lan can mạ vàng toả ánh sáng lấp lánh, trên tầng thiết kế chừng mười một phòng nghỉ để tân khách nghỉ ngơi, trước đó những binh lính kia mai phục ở trong phòng, đề phòng có chuyện gì xảy ra, hiện giờ bọn họ đã chết hết, trong phòng nghỉ không phải là không có người. Bên trên cây đèn lồng sáng ngời, bên dưới lại vẫn một mảnh tối om, cơ hồ không ai phát hiện thiếu mất bốn người, Thẩm Trì dùng [Tử Mẫu Câu] leo lên tầng 2, sau đó kéo ba đứa Thẩm Lưu Mộc lên. Lúc này trên lầu hai khắp nơi đều là máu, vừa rồi trong bóng tối, Thẩm Trì đã ra tay với những binh lính cầm súng này, bóng tối không chút nào cản trở hắn, [Thiên Nữ Tán Hoa] lướt qua, bọn họ không còn cơ hội sống, máu tươi không phải thứ hắn thích, mà là tác phẩm của nhóm “các em bé đáng yêu” Thẩm Lưu Mộc, bao quanh hai gốc cây đèn lồng kia, trái phải mỗi bên một cây. Bản nhạc《 For Elise 》 vẫn vang lên, bỗng nhiêu có hai bóng người nhảy múa ở dưới hai tàng cây đèn lồng, điệu nhảy rối gỗ***, chậm rãi giơ lên tay áo. Không chỉ có Miyamoto Nanami giật mình, tay Fujimoto Eikei cũng run lên, bởi vì hai người đang nhảy múa kia, một người là con trai của ông ta Fujimoto Shuichi, một người là tâm phúc của Miyamoto Nanami, cũng là người bị phái đi Trung Quốc, sau đó đã an toàn trở về, Ichiro! Fujimoto Shuichi diện mạo tuấn tú, mặc một âu phục xám bạc được cắt may cẩn thận, nhảy điệu rối gỗ coi như dễ xem, chỉ là hai hàng huyết lệ chậm rãi chảy xuống âm trầm quỷ dị khiến cho người khác đáy lòng phát lạnh. Còn hơn gã, Ichiro đã lớn tuổi, bề ngoài đã đủ chán ngán, nhảy điệu nhảy đó mới thật sự khiến người ta lông mao dựng đứng! Dây cót phía sau bọn họ chậm rãi xoay tròn, mà sắc mặc hai người cũng càng ngày càng trắng. Fujimoto Eikei và Miyamoto Nanami rốt cuộc so với nhóm người Nhật Bản còn lại trấn định hơn rất nhiều, kiến thức và tâm tính cũng không phải thứ người thường có thể sánh bằng, bọn họ lập tức phát hiện, hai người phía trên còn chưa chết! “Mau, mau đưa bọn họ xuống dưới!” Fujimoto Eikei tiến lên hai bước, hận chính mình không thể lập tức bay tới, phải biết rằng, Fujimoto Shuichi chính là con trai độc nhất của ông ta! Trốn trong bóng tối Thẩm Trì nhìn thấy nhất thanh nhị sở hành động của ông ta, nhìn thấy bàn chân đang nhấc chân của Fujimoto Eikei dừng lại, không khỏi cười giễu, quả nhiên đối với chính khách không gì quan trọng hơn bản thân mình, rõ ràng là dị năng giả, đến tận thời điểm bây giờ vẫn còn muốn che giấu, con trai độc nhất của ông ta rất có thể bởi vì một giây chần chừ của ông ta mà mất mạng, nhưng ông ta chỉ lo che giấu sự thật mình là một dị năng giả. Miyamoto Nanami lại không có thứ gì giấu giếm, thân là thượng tướng gã mặc một bộ quân trang chỉnh tề, huân chương treo đầy trên ngực, thời tiết nóng nực như vậy, trên chân còn đi một đôi giày da rất nặng, mà hắn ta vừa nhấc chân, liền xuất hiện tại tầng hai. Thẩm Trì trong lòng rùng mình, khó trách Liễu Minh Tuệ không thể tra rõ dị năng của hắn là gì, Thẩm Trì chỉ nhìn qua cũng biết đây là một dị năng giả cấp bốn, theo như hắn thấy, rất có thể là một dị năng cùng loại với thuấn di, dị năng này không nói đến phương diện khác, ít nhất phương diện chạy trốn tương đối khó giải quyết. Có điều, Thẩm Trì không định chính diện giao phong với hắn ta. Tay Miyamoto Nanami vươn tới chỗ Ichiro, phải biết rằng, Ichiro không chỉ đơn giản là tâm phúc của hắn, nói rõ thêm, người này xem như là anh họ của hắn, mẹ của hai người là chị em ruột. Vừa chạm tay vào quần áo của Ichiro, Miyamoto Nanami đã thấy tay đau xót, giống như là bị thứ gì đó rạch nát da vậy, sắc mặt lập tức đại biến, giơ tay lên nhìn thấy một giọt máu đỏ bừng trên đầu ngón tay, tim chợt đập nhanh, giống như sắp nhảy khỏi lồng ngực. “Có độc!” Hắn lớn tiếng kêu, bước chân lảo đảo. Fujimoto Eikei lập tức nói với người thanh niên bên người, “Matsui, nhanh đi xem thượng tướng các hạ như thế nào!” Tuy bình thường ông ta hận Miyamoto Nanami không thể chết đi, nhưng không phải là thời điểm này, thời cơ không đúng, hắn ta lúc này tuyệt đối không thể chết, những người trong nội các đều ở nơi này, ông ta dù chỉ đang làm bộ cũng phải cứu Miyamoto Nanami về. “Dạ!” Thanh niên lên tiếng, một cây dây leo xanh biếc quấn lấy lan can mạ vàng bên trên, nhanh chóng kéo cậu ta đi lên. Ichiro và Fujimoto Eikei vẫn còn đang nhảy múa, có vết xe đổ của Miyamoto Nanami, bọn họ thậm chí không dám chạm tới hai người đó. Một gã dị năng giả cầm đao võ sĩ (đao Nhật Bản) chạy lên, vung đao võ sĩ chém vào nhánh cây trên cổ Fujimoto Shuichi, kết quả cước bộ của gã ta lảo đảo, rất nhanh trên mặt nổi lên một màu xanh đen. Gã không thể so với Miyamoto Nanami, gã ta chỉ là một dị năng giả cấp hai. “Đừng đi lên! Bên trên đều là khí độc!” trên mặt Miyamoto Nanami cũng bắt đầu phiếm đen, hắn nhìn chằm chằm hai cây đèn lồng phát sáng xinh đẹp, hiển nhiên đã nhận ra điều này. Vừa lên đến tầng trên Matsui cũng cảm thấy đầu có chút choáng váng, cậu rõ ràng là dị năng giả hệ Mộc, theo lý có thể chịu được khí độc rất mạnh, có điều cậu ta mới lên cấp hai, Thẩm Lưu Mộc lại là dị năng giả hệ mộc cấp năm! Không chỉ hơn kém nhau một cấp, mà còn kém rất xa! Cậu ta căn bản không có cách nào ngăn lại khí độc của cây đèn lồng! Vì thế, rốt cuộc bất chấp tất cả, quấn lấy Miyamoto Nanami, nhảy thẳng xuống! Miyamoto Nanami nếu không phải cấp bậc cao, chỉ sợ sớm đã bị khí độc này hại chết, giống như tên võ sĩ kia vậy. Dù vậy, sau khi xuống dưới, sắc mặt hắn vẫn càng ngày càng không xong. Matsui nhanh chóng giải độc cho hắn, thần sắc bất định, nhìn về phía Fujimoto Eikei, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Ngài thủ tướng, nếu muốn cứu ngài thượng tướng, tôi chỉ có thể lấy mạng đổi mạng”. Độc đã quá sâu, dị năng giả hệ mộc cũng không phải vạn năng, năng lực của cậu ta có hạn, cấp bậc dị năng giả không đủ, chất độc này rất mạnh, căn bản vượt quá năng lực của cậu ta. Tên nghị sĩ có dị năng hệ độc đi tới, “Để tôi xem xem” Fujimoto Eikei vội vàng tránh ra, “Maruyama tiên sinh, ngài mau nhìn xem!” Trong thâm tâm, ông ta không muốn dùng mạng Matsui để đổi lấy mạng Miyamoto Nanami. Không nói đến sự trung thành và tận tâm của Matsui, một dị năng giả hệ mộc, có nhiều tiền hơn cũng không thể có được! Sao có thể tiêu phí ở nơi này? Maruyama Masaru nhíu nhíu mày, sắc mặt khó coi, “Loại độc này rất cường liệt, tôi cũng không có cách nào hấp thu,” gã ngẩng đầu nhìn lên trên, “Lầu hai chất đầy khí độc là do khí độc này nhẹ hơn không khí, nên mới nổi lên trên, nhưng nếu không mau mở cửa ra, rất nhanh nó sẽ tràn khắp nơi này, chúng ta đều sẽ bị nó độc chết!” Sắc mặt Miyamoto Nanami càng ngày càng đen, bắt đầu khó thở. Fujimoto Eikei trầm mặc, “Shuichi và Ichiro tiên sinh bên trên cũng đã…” “Khẳng định đã bị độc chết.” Maruyama Masaru thở dài nói. Fujimoto Eikei trong mắt hiện lên một thoáng đau xót, “Matsui, trước bảo trụ mạng của ngài Miyamoto rồi tính sau.” Những lời này rất có kỹ xảo, không cần lấy mạng đổi mạng, trước tiên cứ bảo trụ mạng cho hắn, chậm lại độc tính, đừng để cho hắn ta chết bây giờ là được. Trong mắt Miyamoto Nanami loé lên ánh sáng lạnh rồi biến mất, hắn không chỉ là một quân nhân, đồng thời cũng là một chính khách, đương nhiên biết ý tứ của Fujimoto Eikei! Cảm thấy đỡ hơn một chút hắn liền đứng dậy, nhìn thấy những đôi mắt chân thành quan tâm của đám thuộc hạ, Miyamoto Nanami thở dài trong lòng, tự mình biết mình, loại chất độc này quả thực rất mạnh, nhưng hắn cũng chưa chết ngay được, trong giây lát, hắn đưa ra quyết định. Rầm! Rầm! Rầm! Hiện tại tất cả mọi người đều thống hận cánh cửa quá mức kiên cố, căn bản là phá không vỡ! Mọi người đều chỉ đến tham gia yến hội, đương nhiên không ai mang vũ khí nặng của quân đội tới, dị năng giả loại lực lượng tuy có nhiều, nhưng thủ pháp bịt cửa này không phải là thủ pháp thông thường, mà cùng loại với thuật pháp của Âm dương thuật, dù có dùng sức nhiều hơn cũng bao lại kín kẽ, căn bản không thể mở ra. Cố tình cả đại sảnh ngoại trừ cánh cửa chính này chỉ còn một cánh cửa sắt thoát hiểm, nhưng cũng đã bị khoá kín, không thể mở ra. “Hiện tại chỉ có thể nghĩ cách đốt hai cái cây kia đi!” Thu Lộc Cung Kiko lạnh lùng nói. Miura Tsubasa giễu cợt, “Đốt thế nào, cô đi sao?” Thu Lộc Cung Kiko khinh miệt liếc ông ta một cái, đứng dậy, “Các người đều là con dân của Nhật Bản đế quốc, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hậu duệ của Thiên Hoàng chết ở trong tay kẻ địch tâm địa độc ác núp trong bóng tối này sao?” “Điện hạ, tôi nguyện chịu chết!” Một tên quan ở Thu Lộc Cung đứng dậy, lớn tiếng nói. Thu Lộc Cung Kiko tán thưởng nhìn gã, “Tốt lắm, đến đây đi.” Cô ta là dị năng giả hệ hoả, dù chỉ mới qua cấp hai nhưng đốt quần áo đốt người thì không thành vấn đề. Vì thế, mọi người nhìn thấy gã ta cả người là lửa phóng về phía cây đèn lồng, chỉ là chưa chạy đến gần cái cây đã bị độc chết. Thu Lộc Cung Kiko sắc mặt trầm xuống, một phát bắt được một cô bé đang đứng bên người, cô bé kia mới chỉ tám chín tuổi, quần áo đẹp đẽ, chắc là con gái tên nghị sĩ nào đó mang đến, nuôi đến mập mạp, Thu Lộc Cung Kiko khẽ động đốt quần áo trên người cô bé, cô bé lập tức thét lên, Thu Lộc Cung Kiko ngay cả lông mi cũng không động, “Ném nó lên đi!” Ngay lập tức có một quan quân túm lấy cô bé, ném thẳng tới hướng hai cây đèn lồng. Kết quả lại khiến người giật mình, hình như xung quanh cây đèn lồng có thứ gì đó ngăn lại, cô bé cả nguời như ngọn đuốc đang kêu la thảm thiết vừa đến gần đã bị bắn ngược trở lại, rơi xuống, nằm ngay giữa đại sảnh, lại bởi vì sắc mặt khó coi của Thu Lộc Cung Kiko, không ai dám tiến lên dập lửa trên người cô bé, cứ như vậy nhìn cô bé chết cháy. Khí độc dần tràn xuống dưới, có một dị năng giả cấp thấp giữ chặt cổ, khó thở ngã xuống. Kì thật, đó cũng không phải là thủ đoạn quá lợi hại, nếu như bọn Thẩm Trì không sử dụng phương thức giả thần giả quỷ như vậy, mà trực tiếp đánh thẳng, coi như mới đầu giết hơn chục binh lính, sau đó lại giết Fujimoto Shuichi và Ichiro mà thôi, dù là cây đèn lồng kịch độc hay thuật người rối hẳn cũng sẽ không khiến một phòng toàn dị năng giả thất kinh bó tay chịu trói như vậy, con người luôn có sự sợ hãi đối với thứ không biết, dù thực tế thứ đó chẳng hề đáng sợ như vậy. Cục diện vừa ổn định được lại một lần nữa rối loạn, trong bóng tối, cũng không phải ai đụng phải ai, đồng thanh kêu thét lên, dù là dị năng giả, lúc phải đối mặt với cái chết cũng không trấn định hơn người thường được bao nhiêu, huống chi còn lại cái chết không rõ nguyên nhân này. “Tsubasahito điện hạ, đến gần chỗ tôi”, Miyamoto Nanami bỗng nhiên nói. Fujimoto Eikei ánh mắt sắc bén, “Miyamoto Nanami! Tôi biết anh có cách đi ra ngoài, dù là cứu, cũng không thể chỉ cứu mỗi Tsubasahito điện hạ được, ít nhất anh cũng phải mang Kiko điện hạ ra ngoài!” Ông ta biết, không phải tất cả quân đội đều ở trong yến hội này, một khi để Miura Tsubasa chạy thoát, có thể dễ dàng triệu tập lực lượng, đến lúc đó công sức nhiều năm nâng đỡ Kiko điện hạ đều sẽ trôi theo dòng nước! “Fujimoto Eikei, đến thời điểm này, ông vẫn còn muốn giấu giếm sao?” Miyamoto Nanami nhìn ông ta, “Tôi biết ông cũng là một dị năng giả!” Liễu Minh Tuệ đang ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cũng kinh ngạc, cậu nằm vùng ở Nhật Bản 7 năm, lại không biết Fujimoto Eikei cũng là một dị năng giả. Dị năng giả không phải là không có cách nguỵ trang thành người thường, nhưng sau tận thế, cơ hội của dị năng giả lớn hơn người thường rất nhiều, ban đầu Fujimoto Eikei không phải là dị năng giả, ông ta phải tiêu phí tâm lực gấp mấy lần mới có thể vững vàng ở vị trí hiện tại, nếu ông ta vốn là dị năng giả, sao lại phải giấu giếm? Fujimoto Eikei mệt mỏi nói, “Chỉ cần anh đáp ứng tôi mang Kiko điện hạ ra ngoài, tôi sẽ giải quyết triệt để việc này.” Ông ta nhìn về phía lầu hai, “Dù các người là ai, ta là một dị năng giả đặc thù, năng lực là ——nổ! Trả giá chính mình, cấp bậc càng cao, uy lực vụ nổ càng lớn, ta đã là một dị năng giả cấp ba, vụ nổ này đủ sức phá huỷ hoàn toàn toà nhà này, nếu không muốn đồng quy vụ tận, hiện thân đi!” “Tự mình nghĩ cách chạy trốn, chúng tôi đi trước”, giọng nói của Thẩm Trì nhẹ nhàng vang lên bên tai Liễu Minh Tuệ. Liễu Minh Tuệ chưa gặp qua cái gọi là tính năng [nói chuyện mật], cậu nhìn xung quanh lại không thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Trì, không khỏi giật mình, lại nhìn về phía Fujimoto Eikei trên mặt càng ngày càng điên cuồng, cậu lẩm bẩm “Phiền thật đấy”. Vì thế lặng yên lui vào trong góc, một tầng lại một tầng màng nước điên cuồng bao chặt bóng dáng của cậu, bởi vì hầu như tất cả mọi người đều tụ tập ở cánh cửa trong cùng, chỗ cậu đang đứng coi như rộng rãi, không bao lâu liền tự bao mình thành một quả cầu nước. Cậu bỗng dừng lại, phát hiện còn một con cá lọt lưới —— Không thấy Abe Yuuto, âm dương sư vẫn một mực đứng bên cạnh Fujimoto Eikei, không biết dùng phương pháp gì biến mất tại sảnh yến hội. “Abe Yuuto chúng tôi sẽ giải quyết, làm xong chuyến này chúng tôi sẽ đi luôn, không cần nhớ thương”, lúc này là Truyền Âm Phù của Minh Nguyệt. Liễu Minh Tuệ rất muốn nói chờ một chút, chỉ là loại truyền âm này không phải song hướng, cậu không có cách nào truyền lại câu nói của mình tới bọn Thẩm Trì! Cậu ta còn một vấn đề muốn hỏi, cậu muốn biết —— ngày sinh của Minh Nguyệt là bao giờ, tại sao bề ngoài của mình và cậu ta lại giống nhau như vậy! Do dự một lúc cậu đành im lặng, trên thực tế trong lòng vì phát hiện này của chính mình mà cảm thấy vô cùng sốt ruột. “Bùm —— “ Fujimoto Eikei lấy chính mình làm pháo sống nổ tung cả toà nhà, ánh lửa ngập trời. Miyamoto Nanami mang theo Miura Tsubasa và Kiko ra ngoài, hiện đang ở ngã rẽ bên ngoài. Hắn ta kịch liệt ho khan, phun ra hai ngụm máu đen, mang theo người thuấn di xa như vậy, lại bị trúng độc chưa giải hết, thân thể hắn đã sớm không chịu nổi, may là đã bảo vệ được hai vị hậu duệ của Thiên Hoàng, dù lần này Nhật Bản đế quốc đại thương, hai vị điện hạ cũng không phải không có cách vực nó lên. “Không!” Trên mặt Miura Tsubasa đầy vẻ sợ hãi, cả người bỗng chốc nổ tung, huyết nhục mơ hồ, một đoá hoa to cực kỳ diễm lệ từ trong thân thể ông ta chui ra, một ngụm nuốt xuống Kiko còn chưa kịp phản ứng bên cạnh! Miyamoto Nanami trợn tròn mắt, phun ra một búng máu, tuyệt vọng ngất xỉu. Không có gì có thể so với chuyện cho ngươi hi vọng rồi lại cho ngươi tuyệt vọng càng làm cho người ta không thể đứng lên hơn. Cách đó không xa Thẩm Trì lặng lẽ nhìn một màn này, ngay cả Thẩm Lưu Mộc đứng bên cạnh lặng lẽ nắm tay hắn cũng quên không giãy. Đây là tận thế, là nơi không công bằng nhất, càng về sau, dị năng giả cường thế, không cẩn thận là có thể tiêu diệt một quốc gia, Nhật Bản đã quá lơ là, theo như Thẩm Trì biết, nhóm lão làng ở Bắc Kinh từ hai ba năm trước đã không còn tụ họp lại một chỗ tham gia hoạt động gì rồi. Dị năng giả có sức mạnh cường đại, có thể trở thành sát thủ dị thường đáng sợ, hơn nữa còn là loại không có quy luật không có tung tích gì, người bảo vệ có kinh nghiệm cũng khó mà bảo vệ toàn diện 100% được. Mà lúc này, cá lọt lưới duy nhất Abe Yuuto cũng đã rơi và bẫy của Minh Nguyệt và Kỷ Gia, giống như cá mất nước, không còn chỗ nào trốn.Tìm kiếm với từ khoá:
22.12.2017, 23:21
Đường Thất Công Tử Tân Thú Bang Cầm Thú
Ngày tham gia: 07.10.2017, 22:49 Tuổi: 100
Bài viết: 6600 Được thanks: 1464 lần Điểm: 9.87Tài sản riêng:
Re: [Đam mỹ - Trùng sinh] Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ – SISIMO - Điểm: 10
Tuyển Mod cho các box Truyện, mục Giao lưu - Chia sẻ và Chuyên mục giải trí
Chương 59 – Luận về thời gian dài ngắn của “lần đầu tiên”
Chờ đến lúc Liễu Minh Tuệ tìm được bốn người Thẩm Trì, bọn hắn đã sớm vào trong Thanh Thanh, chìm xuống biển.
Những việc sau đó tin tưởng tên xấu xa Liễu Minh Tuệ có thể tự giải quyết được. Trên thực tế việc cậu ta lợi dụng Diệp Dương mang bốn người Thẩm Trì vào trong đã trở thành một nhược điểm, cũng không phải tất cả các khách khứa tại yến tiệc đều đã chết, Liễu Minh Tuệ không chết, rất nhiều dị năng giả cấp cao cũng sống sót, kiểm tra lần cuối liền tập trung vào thân phận giả của bốn người Thẩm Trì, đây chính là thiệp mời do Thu Lộc Cung Kiko đưa, nhưng cô ta đã chết, căn bản là chết không có đối chứng.
Diệp Dương lại phát hoảng muốn chết, cô ta biết tại sao lại như thế, thậm chí biết rất rõ ràng, một hồi tai nạn như vậy, Fujimoto Eikei chết, Fujimoto Shuichi chết, Miyamoto Nanami chết, hậu duệ Thiên Hoàng Tam Phổ Cung và Thu Lộc Cung cũng không sống được, chỉ cần dính líu nửa điểm, Nhật Bản hiện giờ sẽ có rất nhiều người muốn giết cô ta, hiện tại cô ta chỉ có thể nằm trong tay Liễu Minh Tuệ, nghe theo cậu ta điều khiển, lấy phương thức Liễu Minh Tuệ làm việc, những việc cô ta đã làm, cậu nhất định nắm chắc chứng cứ trong tay, đây là điểm Diệp Dương không cần băn khoăn.
Hai tháng sau, Kỷ Oánh đang bụng lớn bị mấy người Nhật Bản bí mật hộ tống tới Nhật Bản, mấy người này đều là gián điệp Nhật Bản ở Trung Quốc, dù thân phận có bại lộ, bọn họ cũng phải đưa cô trở về Nhật Bản, nguyên nhân chính là đứa trẻ trong bụng cô ta! Diệp Dương đã bị trục xuất về nước. Trong số những người an toàn trở về từ Trung Quốc lần trước, thủ lĩnh là Ichiro nay đã chết, nhưng không phải tất cả đều chết trong buổi yến tiệc thượng lưu đó, không ít người là quan quân cấp thấp hoặc cấp trung, bọn họ đều biết Kỷ Oánh hầu hạ bên người Miura Tsubasa, tính tháng tuổi đứa bé trong bụng, đứa bé này nhất định là của Miura Tsubasa!
Nói cách khác, người đàn bà Trung Quốc này đang mang hậu duệ duy nhất của Thiên Hoàng!
Người Nhật Bản chỉ có thể nghẹn một bụng khí mà phục vụ Kỷ Oánh, không thể không nói, cô ta là một người phụ nữ đầy thần kỳ, thủ đoạn so với Diệp Dương không biết cao siêu hơn bao nhiêu lần, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho người Nhật Bản tiếp nhận thân phận mẫu thân Thiên Hoàng kế nhiệm của cô ta, cũng không còn cách nào khác, người Nhật Bản dị thường tôn sùng Thiên Hoàng, huyết mạch của Thiên Hoàng không thể bị cắt đứt, dù Kỷ Oánh trong mắt bọn họ chỉ là một nữ nhân thấp hèn, nhưng trong bụng cô ta là hy vọng duy nhất của bọn họ. Liễu Minh Tuệ cũng phải cảm thán trí tuệ của nữ nhân này, cô ta là một viên minh kỳ, so với Diệp Dương ám kỳ thì xuất sắc hơn nhiều!
Cơ hồ không có ai dám xuống tay với cô ta, bởi vì cô ta không có dị năng, lại chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp nhu nhược bình thường, dù cô ta là người Trung Quốc, lại có vẻ như không có tí uy hiếp nào, hơn nữa, cô ta tự nguyện đi theo những gián điệp kia vào Nhật Bản, thậm chí có thể nói là khá nguyện ý, cực kỳ phối hợp.
“Năm đó ngài Miura đã nói là sẽ dẫn tôi về Nhật Bản, cuối cùng lại bỏ tôi lại…” Kỷ Oánh khóc nức nở, giống như một cô gái thật lòng yêu Miura Tsubasa.
Biết kế hoạch của bọn họ thất bại ít nhiều liên quan đến nữ nhân này, biết Miura Tsubasa hận thấu nữ nhân này chỉ có một số người, Miura Tsubasa lại thấy việc mình bị một nữ nhân đâm sau lưng là một nỗi nhục, đương nhiên sẽ không lan truyền ra ngoài, cố tình những người này đều đã chết ở trong buổi yến tiệc, dù có cá lọt lưới cũng đã bị Liễu Minh Tuệ bí mật thủ tiêu, những quan quân cấp thấp, cấp trung vẫn tưởng Kỷ Oánh là nữ nhân được Miura Tsubasa sủng ái nhất, cô ta ở cạnh Miura Tsubasa đã nhiều năm không phải người những nữ nhân khác có thể sánh bằng. Giết cô ta là để lại tai hoạ ngầm, nếu tương lai Thiên Hoàng của bọn họ trưởng thành, biết có người giết mẫu thân của ngài, liệu Thiên Hoàng bệ hạ có tha thứ cho người ra tay không?
Cho nên trong thời gian ngắn, an toàn Kỷ Oánh không cần lo lắng. Liễu Minh Tuệ rất nhanh an bài bốn gián điệp ở cạnh cô, trong đó có ba người đều là kẻ lão luyện đã nằm vùng ở Nhật Bản hơn năm năm, người Nhật Bản không chút hoài nghi bọn họ, đây đều là những dị năng giả trên cấp ba, đủ để bảo hộ Kỷ Oánh an toàn.
Cô ta là một quân cờ rất tốt, không thể để cô ta chết dễ dàng như vậy.
Kỷ Oánh, rốt cuộc như cô mong ước đã lâu, có một đàn hậu vệ, cuộc sống sung sướng, áo cơm không lo, đối với một người thường ở tận thế mà nói, còn gì chưa đủ?
Huống chi, điều cô ta có thể làm còn rất nhiều.
Mà nữ nhân truyền kỳ Kỷ Oánh này ở Nhật Bản có thể tạo nên bao nhiêu sóng gió cũng không phải điều bọn Thẩm Trì có thể đoán trước, bọn hắn chỉ đơn giản làm những thứ bọn hắn có thể làm cũng như phải làm, trong ngày hôm đấy liền rời khỏi Nhật Bản.
Trong Thanh Thanh khắp nơi đều là cây cối của Thẩm Lưu Mộc, không những làm sạch không khí còn có thể cách âm khá tốt, lúc trở lại bọn họ đều có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng nằm xuống đi ngủ.
Chỉ là giấc ngủ này, có thứ gì đó không đúng.
Tác dụng của mỵ độc với dị năng giả tuy nhỏ hơn nhiều người thường, nhưng không phải là không có tác dụng, lúc đầu không có cảm giác, nhưng ngủ không được bao lâu toàn thân bắt đầu nóng lên.
Cái cảm giác khô nóng này cơ hồ xa lạ với Thẩm Trì, trên thực tế từ khi xuyên qua, thân thể này không quá giống người bình thường, không dễ dàng bị khơi dậy tình dục, hơn nữa tận thế, phương thức phát tiết tinh lực có rất nhiều, phần lớn thời gian đều dùng để đánh nhau, không có nhiều xúc động như xưa. Loại xúc động này cũng có quan hệ rất lớn với tâm tính của bản thân, Thẩm Trì dù là đời trước hay đời này, tâm tính đều bình thản, sau ba năm ở sở nghiên cứu, lại càng không có cái cảm giác này, dù là ai ở trong hoàn cảnh đó ngây người ba năm mà vẫn còn tính dục bình thường, đó là kỳ tích!
Theo thiết kế của Kỷ Gia ở trong Thanh Thanh, nơi cô bé cùng Minh Nguyệt ngủ có dùng màn trúc ngăn lại, nhưng bên Thẩm Trì và Thẩm Lưu Mộc lại không có, bọn họ vẫn cùng ngủ ở một chiếc giường lớn, dạo gần đây Thẩm Lưu Mộc giống như tới kỳ động dục vậy, Thẩm Trì lắm lúc phải ngủ dưới mặt đất, dù sao nằm ngủ trên đống lá trúc cũng không quá tệ.
Nhưng hôm nay bọn hắn đều mệt mỏi, lúc nằm xuống ngủ, Thẩm Trì còn chưa chú ý đến điểm này, cho đến khi Thẩm Lưu Mộc thở gấp dựa sát bên người, hắn liền cảm thấy có điều không ổn.
Thẩm Lưu Mộc vừa qua tuổi mười lăm, đây chính là tuổi dậy thì của các cô cậu bé, cũng vì đang trong thời kỳ phát dục nên thời gian gần đây y mới cơ khát như vậy.
Do ảnh hưởng của mỵ độc, mắt của y trong bóng tối cũng hơi đỏ lên.
Thẩm Trì bắt lấy cổ áo của y, cắn răng nói, “Con là dị năng giả hệ mộc, không tự giải độc cho mình được sao!”
Thẩm Lưu Mộc mở to mắt nhìn hắn, trong giọng nói mang theo chút khẩn cầu, “Ba ba, con khó chịu, người giúp con được không, độc đã giải, nhưng con đã cứng rồi!” Y giãy tay Thẩm Trì ra, hung hăn hôn Thẩm Trì, giống như muốn cắn đứt vậy, “Thẩm Trì, tôi muốn làm tình với anh!”
…..Cái khỉ gì, là tên khốn nào dạy nó cái thứ đồi truỵ này!
Nhưng cảm giác được thứ nóng bỏng nào đó đè vào bụng dưới của hắn, Thẩm Trì cả người có chút không tốt, thật sự không muốn thừa nhận hắn cũng có cảm giác, trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc nói. “Còn không mau giải độc cho ba!”.
Thẩm Trì vốn không coi ra gì, dù bị rơi vào trạng thái Debuff, nhưng máu lại không giảm xuống, lúc đó không có cảm giác gì, lúc này mới cảm giác được tình hình tồi tệ.
Ý, chờ một chút, Kỷ Gia và Minh Nguyệt!
Minh Nguyệt, cậu không thể xuống tay với Gia Gia được, cô bé mới mười bốn tuổi, chỉ là một cô bé mười bốn tuổi vị thành niên mà thôi!
“Còn Minh Nguyệt và Gia Gia cách vách nữa, mau giải độc cho họ, có nghe không!” Thẩm Trì lại đẩy ra Thẩm Lưu Mộc đang sát tới, hung dữ nói.
Thẩm Lưu Mộc lại đến gần liếm hầu kết Thẩm Trì, thanh âm đè nén, “Giúp con giải quyết thì con sẽ làm, nếu không cho thà để Minh Nguyệt đắc thủ! Dù sao Kỷ Gia xác định trốn không thoát!”
Thẩm Trì: “…”
Hắn biết mà! Con trai mười lăm mười sáu tuổi khó dạy bảo nhất, có một từ để chỉ điều này — thời kỳ phản nghịch! Chính là thời kỳ người lớn nói gì cũng không chịu nghe lời!
Thẩm Lưu Mộc bộ dạng rất dễ nhìn, y vốn có một khuôn mặt xinh đẹp, lúc động tình khoé mắt chứa đầy ái tình, cả người đều sinh động hẳn lên, nhưng khát vọng trong mắt y dị thường mang tính xâm lực, hoàn toàn sẽ không bởi vì bộ dạng xinh đẹp của y mà hiểu nhầm giới tính của y, trái lại càng khiến người ta nhận thức được, trước mắt là một người đàn ông, dù mới chỉ là một đứa nhỏ, nhưng lại mang cảm giác áp bách giống con thú nhỏ, đây rõ ràng là một người đàn ông, dù vẫn còn pha chút ngây ngô.
Thẩm Trì ngay cả tự dùng tay an ủi cũng là điều rất lâu trước kia, dưới tình huống này, Thẩm Lưu Mộc mang đến cho hắn một loại cấp bách không cho cự tuyệt, trong cấp bách còn mang theo vài phần cầu xin, nhìn thấy hai má đỏ lên cùng chút nước ở khoé mắt của y, Thẩm Trì ngay cả nói lời cự tuyệt cũng không làm được.
Hắn biết đàn ông lúc không được an ủi khó chịu như thế nào, hắn cũng là một thằng đàn ông.
Rơi vào đường cùng hắn đành thở dài, vươn tay vào trong quần Thẩm Lưu Mộc.
Một đằng ra vẻ trấn tĩnh, trong lòng mặc niệm: mình là người đàn ông thành thục, giúp đứa nhỏ một lần vậy, một đằng lại bởi vì khô nóng trong người mà càng thêm quẫn bách.
Sống lâu như vậy, hắn quả thật ít khi rơi vào tình cảnh quẫn bách như vậy!
Người bình thường lần đầu tiên thường không quá lâu, Thẩm Lưu Mộc cũng giống vậy, y khí huyết dâng trào, Thẩm Trì vốn không biết Thẩm Lưu Mộc yêu hắn đến chừng nào, đừng nói đến việc Thẩm Lưu Mộc đang giúp y, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của Thẩm Trì, cảm nhận được hô hấp và ánh mắt của hắn, cũng có thể khiến Thẩm Lưu Mộc lên đỉnh, khi tay Thẩm Trì chạm vào y, y cơ hồ cả người như bị thiêu cháy, bị vây trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Cơ hồ nhịn không được, không bao lâu đã tiết ra.
Thẩm Trì nhẹ nhàng thở ra, liền cảm thấy cả người càng nóng thêm, hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên rỉ không chút kiềm chế của thiếu niên trước mắt này như muốn chọc tức hắn vậy! Không thèm tiết chế thì thôi, biết xấu hổ một tí không được sao!
Sau đó, động tác kế tiếp chủa Thẩm Lưu Mộc làm cho Thẩm Trì ngây ngẩn cả người, y cư nhiên cúi xuống, cách lớp quần nhẹ nhàng hôn lên bộ vị đang hưng phấn của Thẩm Trì!
Trong bóng tối, tiếng khoá quần kéo xuống đặc biệt rõ ràng, Thẩm Trì chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó thoáng cái đập vào!
Hắn luôn luôn không học được cái gọi là lừa mình dối người, suy nghĩ của hắn từ trước đến nay đều lãnh tĩnh lại thành thực, hắn biết rõ, điều này không phải hoàn toàn là do thứ mỵ độc chết tiệt đó.
Hắn vốn không phải đồng tính luyến ái, nhưng đây là đứa con hắn một tay nuôi lớn, là người vô cùng quan trọng trong lòng hắn, quả thật có thể khiến hắn động tình.
Rất nhanh, ngay cả tâm tình suy nghĩ hắn cũng không có.
Thanh Thanh bình tĩnh trôi nổi ở trong nước biển, duỗi cơ thể đạp nước, sau một đêm, lại đến bình minh.
Sáng sớm sắc mặt Thẩm Trì mang theo vài phần mất tự nhiên, cũng không nói chuyện với Thẩm Lưu Mộc. Thẩm Lưu Mộc hôm nay đặc biệt đặc biệt ngoan ngoãn, mỗi lần ánh mắt Thẩm Trì đảo qua y y lại lộ ra nụ cười lấy lòng như một con chó lớn, khiến Thẩm Trì cảm thấy y trông thật ngu đần…
Thấy Kỷ Gia và Minh Nguyệt mãi không đến ăn điểm tâm, Thẩm Trì lại càng áy náy cùng bất an, chậc, sau đó hắn đã hoàn toàn quên chuyện muốn Thẩm Lưu Mộc giúp Minh Nguyệt và Kỷ Gia giải độc…
Lại đợi một lúc, Thẩm Trì đang lo lắng có nên đi gọi bọn nhỏ không, Minh Nguyệt và Kỷ Gia rốt cuộc lên trên tầng, cháo nóng toả ra mùi hương ngon miêng, Thẩm Trì làm bánh hương*, thêm bát cháo loãng, thật sự là một bữa ăn sáng ngon lành.
*Bánh hương: là đồ điểm tâm chủ yếu của người Hoa ở Malaysia, bên trong là kẹo mạch nha, bên ngoài vỏ bánh giòn, dễ vỡ, hình dạng giống móng ngựa, khi nướng toả ra mùi hương mê người nên ở Malaysia được gọi là bánh hương.
Nhưng trạng thái của Minh Nguyệt và Kỷ Gia có gì đó hơi sai!
Tại sao Kỷ Gia lại bình tĩnh như thường, cước bộ ung dung, ngược lại Minh Nguyệt lại bày ra bộ dáng cô vợ nhỏ, thật là không khoa học!
Thẩm Trì tuy không phải người nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn quan tâm hỏi Kỷ Gia, “Gia gia, con không sao chứ?”
Kỷ Gia gật gật đầu, “Không sao ạ, độc ngày hôm qua sao? Con ngay lúc ấy đã lập tức chuyển dời sang người rối gỗ rồi”.
Thẩm Trì: “…” Khỉ gió, làm ta lo lắng không một hồi!
“Nhưng Minh Nguyệt thật ra, đêm qua rất….” Khuôn mặt Kỷ Gia ửng đỏ, “Con biết trên sách giáo dục sức khoẻ có ghi, đây là tình trạng của nam sinh bình thường, chú Thẩm yên tâm, con đã giúp anh ấy rồi!”
Con giúp anh ấy…
Giúp anh ấy…
Anh ấy!
“Gia Gia, con là nói, con giúp nó, giúp nó, giúp nó cái kia…”
Kỷ Gia gật gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc, “Có gì không đúng sao ạ?”
Có gì không đúng sao??
Mẹ nó Thẩm Trì muốn lật bàn, đay rốt cuộc quá thuần khiết hay quá bạo dạn đây!
Đứa nhỏ Kỷ Gia này trên người luôn có sự mâu thuẫn, nếu nói tính cách thì hoàn toàn là một cô bé dịu dàng điềm đạm nho nhã, thế nhưng dị năng lại là cái loại thích móc mắt người khác, mà ở phương diện này, Thẩm Trì thấy cô bé hẳn là thuần khiết trong sáng, nhưng cố tình cô bé lại phát ra câu nói bạo dạn này!
Dáng vẻ cúi thấp đầu của Minh Nguyệt rốt cuộc cũng khiến tâm lý của Thẩm Trì cân bằng hơn một chút, chí ít còn có đứa nhỏ bình thường, không phải sao? Chí ít Minh Nguyệt còn biết thẹn thùng.
“Tương lai con sẽ gả cho Minh Nguyệt, cho nên không có chuyện gì phải không?” Ánh mắt Kỷ Gia trong suốt không chút vẩn đục, cô bé thật lòng thật ý hỏi Thẩm Trì.
Thẩm Trì thoáng cái nghẹn lời, căn bản không biết phải trả lời cô bé thế nào.
Minh Nguyệt lại lập tức ngẩng đầu, kinh hỉ nói, “Gia Gia, em đồng ý trở thành cô vợ nhỏ của anh sao?”
Kỷ Gia không chút do dự “Dạ” một tiếng.
Thẩm Trì: “…” Hắn tại sao có cảm giác hai đứa trước mặt căn bản không biết gả cưới có ý nghĩa gì, hoàn toàn là cảm giác hai đứa nhỏ chúng nó đang chơi trò gia đình!
Trạng thái ngượng ngùng của Minh Nguyệt lập tức không còn, cậu nghiêm túc nói với Kỷ Gia, “Lần sau anh nhất định sẽ không nhanh như vậy, em hãy yên tâm!” Cậu ngượng ngùng cười cười, cái bộ dạng này nói cho Thẩm Trì biết, nguyên nhân vừa rồi cậu chàng ngượng ngùng không phải vì cái việc này, mà là do xấu hổ vì “quá nhanh”!
“Làn đầu tiên mà, lúc nào cũng vậy, trên sách viết đều như vậy hết.” Thẩm Lưu Mộc quang minh chính đại gia nhập vào cuộc thảo luận.
Ta phải kiềm chế, có sách nào phóng túng như vậy, ba đứa nhỏ chết dẫm này căn bản không đi theo tiết tấu người bình thường!!
Hơn nữa, loại sự tình này thích hợp để nói trên bàn cơm sao!!