Dương Việt lần đầu tiên muốn giết người đến như vậy, dù đối mặt với đám Dị Nhân phản loạn hắn cũng chưa từng muốn tiêu diệt như lúc này.
Vốn chuyện này không hề liên quan gì đến hắn, hắn và mấy cô vợ có thể ung dung mặc kệ, tiếp tục hưởng thụ trên suốt cuộc hành trình.
Nhưng vì Dạ Nguyệt Miêu nhờ vả, hắn muốn cứu những người vô tội nên đã đồng ý ra tay, hắn và các cô vợ lao đầu vào hiểm cảnh, tiêu hao tất cả công lực để cứu người, bị kẻ địch kích bom đồng quy vu tận.
Đổi lại bị hai thành viên của Hộ Việt Tổ tính kế chỉ vì ham muốn sắc đẹp của mấy cô vợ?
Đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ nuốt không trôi cục tức này, nhất là khi hai kẻ gây ra lại là những người mang danh chính nghĩa, thành viên của Hộ Việt Tộc bảo vệ tổ quốc.
So với Dạ Nguyệt Miêu là nữ nhân nhưng can đảm, trinh liệt…vào sinh ra tử vì dân chúng vô tội, hai tên Minh Trung và Tiến Dũng xứng sao?
Lần đầu tiên Dương Việt cảm thấy có lẽ Hộ Việt Tổ thật sự đã tuyển chọn được những Dị Nhân ưu tú nhưng lại không thể chọn lọc nhân cách của bọn chúng.
Hành vi lạm dụng chức quyền, mượn danh chính nghĩa để làm việc bất nhân như vậy so với đám dị nhân phản loạn còn đáng chết hơn.
“Khốn nạn, thằng này sức trâu sao? nó kéo cả máy bay!” Nhận ra tình huống bên ngoài, sắc mặt Tiến Dũng khó có thể tin.
“Yên tâm đi, có tao ở đây nó không làm nên trò trống gì đâu!” Minh Trung cười lạnh một tiếng, hai mắt lóe sáng, kích hoạt khả năng thao túng trọng lực.
ẦM…
Dương Việt có cảm giác nặng nề như có hàng vạn cân đè lên cơ thể, xương cốt của hắn kêu lách cách, hai chân lún sâu xuống nền đất, nghiến răng nghiến lợi kéo lấy máy bay.
“Tụi mày chọn cái chết!” Misa giận dữ tóc dài tung bay, từ trong và ngoài máy bay có vô số dây leo xuất hiện, trói trụ với máy bay và mặt đất, đem toàn bộ máy bay phủ lấy một màu xanh thẳm.
“Thực vật sao? gặp lửa của tao cũng hóa thành tro thôi!” Tiến Dũng ở bên cạnh hừ một tiếng, toàn thân bùng nổ ngọn lửa đỏ hừng hực, muốn thiêu đốt tất cả dây leo mà Misa tạo ra.
Hiển nhiên hắn là một dị nhân điều khiển lửa.
“Tụi mày không biết đã đụng vào ai đâu!” Dương Tố Vy vận chuyển công lực thành băng hàn lạnh giá, một tay duỗi ra:
“Thiên Sơn Chiết Mai Thủ!”
Cánh tay to lớn được ngưng tụ từ hàn băng hung hăng chụp đến Tiến Dũng.
Xèo xèo xèo xèo…
Lửa gặp băng bóc khói nghi ngút, nhiệt độ vừa nóng vừa lạnh bên trong máy bay khiến còi cảnh báo nguy hiểm vang lên dữ dội.
Minh Trung tập trung cao độ, hắn muốn điều khiển trọng lực của máy bay trở nên nhẹ như lông hồng để bay vút lên cao, bất chấp sự ngăn cản của đám người Dương Việt.
Chỉ là đôi mắt của Hồng Mơ đột ngột sáng lên, một luồng tin thần vô hình vô ảnh đột ngột bao trùm lấy Minh Trung.
Hai mắt của hắn thoáng cái đã trở nên thất thần, hướng về phía Hồng Mơ quỳ gối xuống, mở miệng thành khẩn:
“Tham kiến chủ nhân!”
“Mày bị điên à?” Tiến Dũng thấy đồng bọn như vậy nhịn không được chửi ầm lên.
Đáng tiếc, Trương Xuân Hoa đã tiếp cận lấy hắn, triển khai Như Phong Tự Bế, đầu ngón tay liên tục điểm lên.
Tiến Dũng toàn thân bị điểm huyệt, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt xung quanh, không thể động đậy.
Cùng lúc Dương Việt đã thành công trèo lên máy bay, Đại Lực Kim Cang Chưởng hung hăng điểm ra.
PHỐC…PHỐC…
Như đạn pháo xuyên thủng đầu, đầu não Tiến Dũng cùng Minh Trung bị chỉ lực điểm trúng nổ tung như dưa hấu.
Cảnh tượng thê thảm máu me khiến Quỳnh Nhi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Để triệt để loại trừ hậu hoạn, Dương Việt xách theo hai con hàng ném khỏi máy bay.
Ngưng tụ công lực vào lòng bàn tay, hung hăng với theo tung ra một chưởng:
“Như Lai Thần Chưởng!”
OÀNH! OÀNH!
Như pháo thịt nổ tung, cả Tiến Dũng và Minh Trung cùng lúc hóa thành bọt máu.
Chết đến không thể chết hơn được nữa.
Misa lúc này mới giải trừ vô số dây leo để máy bay tiếp tục cất cánh.
“Dám giết thành viên của Hộ Việt Tổ, các vị chán sống rồi sao?”
Tên phi công cầm lái máy bay hoảng sợ đến mặt mũi tái mét, nhìn lấy đám người Dương Việt mở miệng mắng chửi.
“Cút xuống!” Dương Tố Vy hừ hừ lao đến, mở cửa buồng lái đem hắn đạp xuống dưới, nàng ngồi vào vị trí, điều khiển máy bay lao vọt lên.
Mặc dù chưa từng thực hành bao giờ nhưng khi được huấn luyện trở thành mật vụ cấp cao, kỹ năng điều khiển chiến đấu cơ và các loại máy bay là không thể thiếu.
Ở phía máy bay bên kia, Hồng Mơ cũng cách không khống chế tên phi công biến hắn thành nô lệ, ra lệnh hắn mang theo người vô tội bay trở về thủ đô.
Dương Việt dùng công lực dọn dẹp sạch sẽ máu me trên máy bay, thản nhiên trở lại ghế ngồi.
Hắn nhìn sang Dạ Nguyệt Miêu đang ngồi im lặng, quan tâm hỏi:
“Anh giết bọn chúng không làm em khó xử chứ?”
“Thể loại như vậy giết thì giết thôi!” Dạ Nguyệt Miêu hờ hững đáp.
“Xem ra chất lượng của Hộ Việt Tổ không tốt như dự đoán của chúng ta!” Trương Xuân Hoa nhếch miệng nói.
“Thời gian thành lập quá ngắn, căn cơ còn bất ổn, vẫn chưa kiểm soát được tâm tính của tất cả thành viên!” Dạ Nguyệt Miêu thở dài nói.
Dương Việt gật đầu công nhận, Hộ Việt Tổ chỉ mới thành lập vài năm, muốn tìm ra số lượng Dị Nhân đã khó, làm sao biết được lòng dạ của ai thật sự liêm chính.
“Trở về em làm sao báo cáo với cấp trên?” Dương Việt khẽ hỏi.
“Cứ nói thẳng mọi việc!” Dạ Nguyệt Miêu vẫn không mặn không nhạt nói:
“Có hàng trăm nhân chứng sống rồi, muốn che giấu cũng không được!”
“Anh cứ yên tâm, cha của anh có quan hệ rất tốt với các cấp lãnh đạo Đại Việt!” Trương Xuân Hoa mỉm cười nói:
“Lần này đến Thủ Đô em đã liên lạc trước rồi, sẽ có người đón tiếp chúng ta!”
Dương Việt gật gật đầu, hắn cũng lười gặp phải phiền phức chỉ vì giết hai tên sâu mọt của Hộ Việt Tổ.
Đã có Dạ Nguyệt Miêu và Trương Xuân Hoa lên tiếng xác nhận thì càng tốt.
Mà ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, sắc mặt của Quỳnh Nhi càng trở nên phức tạp.
Nhớ đến trước khi loạn thế bất đầu, thái độ của nàng khinh thường gia đình Dương Việt, nàng cảm giác như mình là một kẻ ếch ngồi đáy giếng, đúng là buồn cười.
…
Trong loạn thế di chuyển bằng đường bộ gặp muôn vàn khó khăn nhưng đường hàng không thì lại quá mức thuận lợi.
Chưa đến một ngày sau, một tòa thành trì cổ lão, uy nghiêm, lấp lánh ánh hoàng kim cao chọc trời đã hiện ra trong tầm mắt, nhìn cứ như một tòa thành khổng lồ được làm bằng vàng vậy.
“Đó là công trình do một vị Dị Nhân cao cấp có khả năng thao túng Kim Loại tạo dựng nên, là thành trì bảo vệ toàn bộ thủ đô, bên trong có gần ba mươi triệu người dân sinh sống!”
Trương Xuân Hoa dựa vào tình báo mình có được mỉm cười giải thích.
Dương Việt sắc mặt nghiêm túc, dân số này còn chưa đến một phần ba của Đại Việt trước khi loạn thế xảy ra, có thể thấy thảm họa trong thời gian qua khốc liệt như thế nào.
Chiến đấu cơ xẹt ngang bầu trời, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy lực lượng vũ trang và nhiều lô cốt canh phòng nghiêm ngặt, bất quá bởi vì may bay của mấy người là hàng của Đại Việt nên không bị ép dừng lại kiểm tra.
Tầng tầng lớp lớp nhà cao tầng cao chót vót tạo cảm giác chật chội và choáng ngợp.
Mặc dù chỉ còn lại không đến một phần ba dân số nhưng gói gọn tất cả vào bên trong thủ đô cũng có phần đất chật người đông.
Chỉ là chính phủ cũng không còn cách nào khác, loạn thế xảy ra khiến phần lớn diện tích lãnh thổ đã không được an toàn, có được một nơi để dân chúng an tâm sinh hoạt đã là điều không dễ.
Muốn khôi phục mọi thứ trở về như cũ không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống phi trường.
Dương Việt cùng chúng nữ bước ra, đã nhìn thấy hai nhân vật ung dung đợi sẳn từ trước.
Một người nam tử trung niên béo mập và một mỹ nhân tuổi chừng ba mươi, nhan sắc tuyệt trần sắc sảo, sở hữu mái tóc ngân bạc lộng lẫy như ngân hà chảy xuống như thác, thân thể trong áo choàng rộng thùng thình vẫn không giấu được những chỗ lồi lõm mê người của nàng.
“Xuân Hoa, đã lâu không gặp cô!” Nam tử trung niên mập mạp nở nụ cười vui mừng pha một chút hòa ái.
“Ngài thủ tướng, rất vinh hạnh được thấy ngài!” Trương Xuân Hoa mĩm cười đáp lễ, kéo lấy mấy người Dương Việt giới thiệu:
“Đây là chồng và các chị em tốt của tôi!”
“Vậy ra cậu là con trai của Dương Quá!” Thủ tướng đánh giá Dương Việt một chút, tán thưởng không ngớt:
“Quả nhiên có phong thái của ông ấy lúc còn trẻ, thậm chí ẩn ẩn còn có uy thế hơn một bậc!”
“Hân hạnh gặp thủ tướng, tôi là Dương Việt!” Hắn tự giới thiệu, cùng thủ tướng bắt tay chào hỏi.
Lúc này hắn mới biết ông già của mình có quan hệ sâu rộng như thế nào với các cấp lãnh đạo của Đại Việt.
Mấy nữ Hồng Mơ, Quỳnh Nhi phía sau lưng Dương Việt ánh mắt phức tạp, không nghĩ đến lai lịch thật sự của Dương Việt khủng bố đến mức như vậy, ngay cả thủ tướng cũng đích thân ra đón.
“Gặp qua Phó Tổ!”
Mà lúc này, Dạ Nguyệt Miêu bất chợt hướng về mỹ nhân tuyệt sắc đứng cạnh thủ tướng hành quân lễ.
“Đám người Tiến Dũng, Minh Trung đâu?” Mỹ nhân tuyệt sắc chau mày hỏi.
Dạ Nguyệt Miêu liền đem tất cả mọi chuyện xảy ra báo cáo một lần.
“Hừ, đúng là Hộ Việt Tổ vẫn còn không ít sâu mọt!” Thủ tướng ở bên cạnh nghe vậy biểu lộ nghiêm nghị:
“Xem ra sắp tới cần có công cuộc cải cách quy mô lớn, thanh lọc từ trên xuống dưới một lần!”
Nói xong, hắn tán thưởng Dương Việt các chúng nữ: “Lần này may mà có các vị hỗ trợ, bằng không muốn diệt Lý Vương Bang cũng không nhanh chóng như vậy!”
“Ngài thủ tướng, chẳng lẽ với nội tình của Đại Việt chúng ta hiện nay cũng không diệt nổi một cái Lý Vương Bang sao?” Dương Việt nghi ngờ.
“Đương nhiên là thừa sức giải quyết, vấn đề là phản loạn quá nhiều, buộc Hộ Việt Tổ phải phân chia hành động, không thể tập trung để giải quyết chỉ một mối được!” Thủ tướng cười khổ lắc đầu.
“Tình hình xem ra có phần nghiêm trọng…” Trương Xuân Hoa chúng nữ đưa mắt nhìn nhau.
“Được rồi, ta sẽ không dài dòng dây dưa!” Thủ tướng đi thẳng vào vấn đề nói:
“Dương Quá khi còn sống tận tâm cống hiến cho thế giới này, hy vọng con trai của ông ấy có thể trở thành một đại anh hùng giống như vậy!”
“Đại anh hùng thì không dám nhận, chúng tôi chỉ dám hứa sẽ dốc hết sức mình để giúp Đại Việt vượt qua cơn khốn khó!” Dương Việt nghiêm túc đáp.
“Haha, tốt lắm! thanh niên biết khiêm tốn như vậy ngày nay thật sự rất ít!” Thủ tướng hài lòng vỗ vỗ vai hắn:
“Với năng lực của mọi người thừa sức gia nhập Hộ Việt Tổ!”
Hắn nhìn sang mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh mình nói: “Huyền Ngân, con giúp ba việc này được chứ?”
“Không thành vấn đề, con sẽ sắp xếp thỏa đáng!” Mỹ nhân tuyệt sắc vuốt nhẹ mái tóc ngân bạc.
“Nhà ở của các vị sẽ được chuẩn bị sẳn sàng, cứ an tâm mà ở lại!” Thủ tướng căn dặn một câu, liền có vệ sĩ đánh xe đến đón.
Hắn xoay người lên xe rời đi, thật sự trăm công nghìn việc.
“Oa, chị là con gái thủ tướng sao? thật xinh đẹp!” Dương Tố Vy lúc này mới hưng phấn đánh giá mỹ nhân tuyệt sắc nói.
“Không những là con gái thủ tướng, Huyền Ngân còn là một trong hai vị Phó Tổ Trưởng của Hộ Việt Tổ!” Dạ Nguyệt Miêu giới thiệu nói.
“Được rồi!” Huyền Ngân nhếch bờ môi chín mộng nói:
“Hiện tại mọi người muốn đi tiếp nhận thân phận thành viên Hộ Việt Tổ hay đến nhà mới nghỉ ngơi?”
“Các em có mệt không?” Dương Việt hỏi thăm mấy cô vợ.
Thấy các nàng lắc đầu, hắn cười nói: “Lập tức gia nhập Hộ Việt Tổ đi!”
Dạ Nguyệt Miêu bận rộn thu xếp các nạn nhân cứu trở về đi cứu trị, đồng thời mang Quỳnh Nhi về nhà, dù sao thì nàng không phải là Dị Nhân.
Còn mấy người Dương Việt thì theo chân Huyền Ngân tiến vào một căn cứ bí mật được xây dựng sâu trong lòng đất.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp đường hầm…
“Trước tiên cần tách ra phỏng vấn, để xem năng lực của từng người là như thế nào!” Huyền Ngân giới thiệu từng căn phòng riêng biệt.
Dương Việt cùng chúng nữ nhẹ gật đầu, mỗi người tiến vào một căn phòng khác nhau.
Trước khi đi, Trương Xuân Hoa nói nhỏ vài lời vào tai hắn, ánh mắt Dương Việt lóe lên.
Tiến vào căn phòng, nơi này cách âm rất tốt, phạm vi cực kỳ rộng rãi như một võ đài, có hai cái ghế ở trung tâm đặt song song, hắn thản nhiên ngồi xuống một cái.
Cách cách…
Cửa phòng đẩy ra, thân ảnh mỹ miều của Huyền Ngân đã bước vào, đặt mông ngồi đối diện với hắn, trên tay cầm theo một máy ghi âm.
“Thông tin cơ bản của anh tôi đã phần nào nắm giữ, vậy nên lượt qua bước điều tra lý lịch!” Huyền Ngân hai mắt nhìn thẳng lấy hắn.
“Được!” Dương Việt không thành vấn đề.
“Câu hỏi đầu tiên, tôi đã biết anh không phải Dị Nhân mà là một cao thủ võ học, vậy điểm mạnh nhất của anh là gì? Tốc độ, sức mạnh hay sức bền?” Huyền Ngân mở miệng.
Dương Việt có chút nhíu mày, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết mình mạnh nhất ở lĩnh vực nào.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn đáp: “Mọi thứ cân bằng nhau, xem như toàn diện đi…”
Huyền Ngân mày liễu hơi nhíu lại, hiển nhiên không mấy hài lòng, nàng cho rằng hắn đang khoác lác.
“Câu hỏi kế tiếp, thành viên hiện nay của Hộ Việt Tổ phân làm các cấp: Tập Sự, Tinh Anh và Nồng Cốt, anh muốn trở thành thành viên cấp mấy?” Nàng kiên nhẫn hỏi tiếp.
“Nguyệt Miêu, Tiến Dũng và Minh Trung ở cấp nào?” Hắn hỏi lại.
“Bọn họ đều là Tinh Anh!” Huyền Ngân nói.
“Vậy cô là cấp nào?” Dương Việt vẫn hỏi.
“Tôi là Phó Tổ Trưởng, đã vượt qua phân chia đẳng cấp!” Huyền Ngân chưa hiểu rõ ý của hắn nhưng vẫn trả lời.
“Vậy tôi muốn ứng tuyển vị trí Tổ Trưởng!” Dương Việt đi thẳng vào vấn đề:
“Nghe nói Hộ Việt Tổ còn chưa có Tổ Trưởng đúng không?”
“Tôi không đùa với anh!” Huyền Ngân sắc mặt tuyệt sắc trở nên lạnh lùng.
“Tôi cũng đâu có đùa với cô?” Dương Việt nghiêm túc gật đầu: “Tôi rất mạnh, đủ đảm nhiệm vị trí Tổ Trưởng!”
Trương Xuân Hoa đã nói nhỏ với hắn, kêu hắn ứng tuyển vị trí Tổ Trưởng, nàng không thích làm việc dưới trướng người khác trừ khi người đó là chồng của nàng.
“Cứ cho là anh đủ sức mạnh!” Huyền Ngân hừ một tiếng:
“Nhưng muốn thành Tổ Trưởng phải có đủ chiến công, cống hiến cho Đại Việt, ngay cả tôi cũng chưa thể lên vị trí Tổ Trưởng!”
“Chiến công của tôi đã rất lớn!” Dương Việt thản nhiên nói ra:
“Thực lực của Dương Tố Vy, Trương Xuân Hoa, Misa và Hồng Mơ đều ở mức Tinh Anh trở lên, thậm chí nếu không muốn nói là Nồng Cốt!”
“Nhờ có tôi mà các cô ấy mới đồng ý gia nhập Hộ Việt Tổ, công lao của tôi là giúp Hộ Việt Tổ chiêu mộ được những thành viên hùng mạnh!”
“Nếu tôi từ chối, tin chắc các cô ấy cũng sẽ không gia nhập!”
“Chưa kể đến chúng tôi diệt đi mấy tổ chức Dị Nhân, cứu sống nhiều người vô tội…”
Sắc mặt Huyền Ngân rốt cuộc thay đổi, lời nói của Dương Việt khiến nàng không thể phản bác.
Quả thật từ khi Hộ Việt Tổ thành lập đến nay, chưa từng có ai một lần giúp Hộ Việt Tổ thu được nhiều thành viên cao cấp như Dương Việt.
“Còn phải đợi kết quả phỏng vấn, để xem các cô ấy có mạnh như lời anh nói hay không!” Huyền Ngân lên tiếng.
Bíp…bíp…bíp…
Điện thoại nàng reo vang, Huyền Ngân vội vàng tiếp nhận, đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh kích động:
“Bẩm phó tổ, những thành viên mới đều có thực lực Nồng Cốt, đặc biệt là hai cô gái Xuân Hoa và Tố Vy với khả năng chiến đấu cực kỳ đa dạng, Misa cũng không kém khi ngoài trừ chiến đấu, nàng còn có thể hỗ trợ trị thương, bồi dưỡng thực vật phát triển nông nghiệp, cung cấp đại lượng thực phẩm!”
“Điều này cực kỳ cần thiết trong tình cảnh lương thực và thực phẩm khan hiếm hiện nay!”
Dương Việt nghe ké cười tủm tỉm: “Thế nào? công lao của tôi đã đủ làm Tổ Trưởng chứ?”
Huyền Ngân biểu lộ nghiêm túc, nàng không trả lời hắn, bước chân ra ngoài gọi điện cho cha mình.
“Có chuyện gì vậy con gái?” Âm thanh thủ tướng vang trong điện thoại.
Huyền Ngân liền đem mọi chuyện kể lại một lần.
“Hahaha, không hổ là con của ông ấy, cực kỳ sáng suốt và quyết đoán!” Thủ tướng lập tức hạ quyết định:
“Cứ làm theo lời của hắn nhưng phải khiến các thành viên Hộ Việt Tổ tâm phục khẩu phục!”
“Nhưng mà như vậy liệu có quá nhanh?” Huyền Ngân không nghĩ đến một người vừa tiến đến đã trở thành Tổ Trưởng của Hộ Việt Tổ.
“Năng lực phi thường không thể đối xử như người thường!” Thủ tướng trầm giọng, nhấn mạnh:
“Con đừng quên Dương Việt còn chưa trở thành Dị Nhân!”
Huyền Ngân giật mình.
Đúng vậy, hắn chưa thành Dị Nhân đã mạnh như vậy…nếu thành Dị Nhân còn khủng bố đến mức nào nữa?
Một người như thế hoàn toàn đủ tư cách làm Tổ Trưởng của nàng.
“Con hiểu rồi!” Huyền Ngân gật đầu cúp điện thoại.
Nàng trở về trong phòng, nhìn Dương Việt lên tiếng: “Yêu cầu của anh được chấp nhận, nhưng phải khiến các thành viên tâm phục!”
“Làm sao để khiến họ phục?” Dương Việt hứng thú hỏi.
“Đương nhiên là chiến!” Huyền Ngân ung dung đáp:
“Đi theo tôi!”
…
Rất nhanh, hai người đã xuất hiện ở một đấu trường rộng lớn như sân vận động, nơi có vài chục Dị Nhân đang luyện tập đủ loại khả năng.
“Chào Phó Tổ!”
Nhìn Huyền Ngân bước vào, tất cả đều dừng động tác chào hỏi.
Huyền Ngân gật đầu, mang theo hắn đến giữa trung tâm, cao giọng giới thiệu:
“Đây là Dương Việt, người sắp tới sẽ trở thành Tổ Trưởng của Hộ Việt Tổ chúng ta, ai không phục có thể tiến lên khiêu chiến!”
Nàng vừa dứt lời, hàng loạt ánh mắt nghi ngờ đã nhìn về phía Dương Việt.
“Tổ Trưởng? lầm sao? hắn còn quá trẻ!” Đã có không ít âm thanh không phục.
“Các vị có ý kiến gì thì dùng nấm đấm nói chuyện!” Dương Việt ung dung mỉm cười:
“Hay toàn thể lên đi!”
“Cuồng vọng!” Một nam tử trung niên lao thẳng lên đài, ngửa đầu gầm một tiếng đã hóa thành Chó Sói khổng lồ, nanh vuốt sắt lẹm hung hăng vồ đến:
“Để tôi dạy cho ranh con này một bài học!”
Dương Việt ánh mắt bình thản, đứng trước một con Chó Sói to lớn, hắn không thèm vận nội công, chỉ dùng sức mạnh cơ bắp và tốc độ vượt trội, một đấm trực diện.
OÀNH!
Móng vuốt cùng nắm đấm hung hăng chạm nhau, cơ thể Chó Sói to lớn văng thẳng ra ngoài.
Nắm tay Dương Việt rỉ máu, vết thương nhanh chóng khép lại.
“Rất mạnh!” Trong lòng đa số thành viên Hộ Việt Tổ trở nên ngưng trọng, cả đám người nhìn ta, ta nhìn ngươi…chờ người khác ra tay thăm dò.
“Đợi các vị lâu quá, để tôi ra tay vậy!” Dương Việt mất kiên nhẫn gầm một tiếng.
Toàn bộ công lực được điều động.
Thập Bát La Hán Trận triển khai!
Hư ảnh 18 vị La Hán kinh thiên động địa sừng sững hiện lên ở các gốc khán đài.
“Như La Thần Chưởng!” Dương Việt gầm lên khủng bố.
Trong khoảnh khắc, cả bản thân Dương Việt và 18 vị La Hán đồng loạt chưởng ra.
Công lực như sóng thần cuồn cuộn, sức tàn phá quy mô lớn như đại hải rít gào, phô thiên cái địa, tầng tầng lớp lớp phong tỏa toàn không gian.
“Làm sao có thể?”
Sắc mặt đám đông kịch biến, ngay cả Huyền Ngân cũng xém chút nhảy dựng.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Vài chục Dị Nhân thực lực hơi yếu bị chấn đến hôn mê bất tỉnh, những người còn lại cũng chật vật ngã nhào trên đất.
NGAO!
Huyền Ngân hai mắt có điện quang lóe lên, hư ảnh một con Lôi Long màu trắng bạc bao phủ ngân quang, lôi đình đầy trời lao vút mà ra, bá đạo đối kháng với thế công khủng khiếp của Dương Việt.
RĂNG RẮC…
Căn cứ chấn động, mặt đất như muốn rạn nứt.
Hư ảnh Lôi Long vẫn bị 18 vị La Hán chấn đến nằm gọn trên mặt đất mặc cho lôi điện dày đặc vẫn không xuyên phá được công lực hùng hậu.
Mặc dù như vậy, Dương Việt cũng gần tiêu hết Công Lực.
Hắn mỉm cười thu tay, nhìn Huyền Ngơ sắc mặt lúc này đã trắng xám cười nói:
“Còn ai không phục?”
“Phục cái đầu anh!” Huyền Ngân giận dữ quát, nếu không phải do biết rõ lai lịch của Dương Việt, nàng còn hoài nghi hắn là nội gián cài vào để làm thịt Hộ Việt Tổ.
Toàn trường tĩnh lặng đến đáng sợ, rất nhiều Dị Nhân dùng ánh mắt như nhìn quái vật xem lấy Dương Việt, đâu ai dám nói thêm nửa lời?
Dương Việt hài lòng gật gật đầu.
Thật ra năng lực của các Dị Nhân cũng rất mạnh, chẳng qua loạn thế mới xảy ra trong vài năm ngắn ngũi, những người trở thành Dị Nhân còn chưa hoàn toàn khống chế và khai thác được sức mạnh thật sự của mình, bằng không Dương Việt cũng khó mà áp đảo được như thế.
“Từ hôm nay, Dương Việt chính là Tổ Trưởng!”
Huyền Ngân cao giọng tuyên bố.
…
“Một ngày dài a…” Dương Việt được hướng dẫn trở về biệt thự.
Vừa tiến vào bên trong, hắn đã nhìn thấy chúng nữ Trương Xuân Hoa, Dương Tố Vy, Misa, Hồng Mơ, Dạ Nguyệt Miêu ngồi ở phòng khách.
“Haha, thủ tướng cũng tâm lý nha, sắp xếp để anh với các em sống chung!” Dương Việt cười xấu xa:
“Quá tốt rồi!”
“Hừ!” Hồng Mơ cùng Dạ Nguyệt Miêu hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Chỉ có ba cô vợ Trương Xuân Hoa khéo hiểu lòng người, tiến lên giúp hắn cởi quần áo, ôn nhu nói:
“Anh đi tắm rồi ra ăn cơm!”
“Tắm chung đi!” Dương Việt cười haha, bế lấy các nàng vào phòng tắm.
Một hồi lâu sau, tiếng rên rỉ mê người phóng đãng của nữ nhân và tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân rốt cuộc lắng xuống.
Ngay khi Dạ Nguyệt Miêu và Hồng Mơ tưởng chừng thoát nạn, một tên thể hình cường tráng đã lao ra, cường thế và bá đạo ôm các nàng đè xuống.
“Đáng ghét, tên cuồng dâm…”
Trong tiếng mắng chửi tiêu hồn, cây dương vật và sức chiến đấu mãnh liệt của hắn đem các nàng đánh cho tơi bời manh giáp, chinh phục hai nữ về cả thể xác lẫn linh hồn.
Hài lòng, Dương Việt định ôm năm nữ nhân chìm vào giấc ngủ, chợt phát hiện trên bắp tay của Trương Xuân Hoa có một vết răng nhợt nhạt.
“Đây là…” Dương Việt giật mình, bởi vì vết răng này không phải vết cắn của hắn.
“Là thây ma!” Trương Xuân Hoa ôm lấy cổ hắn thủ thỉ:
“Em sơ suất bị một con thây ma của Lê Hào cắn ngay thời điểm đám bom phát nổ!”
“Vậy sao em?” Sắc mặt Dương Việt trở nên nghiêm túc: “Sao không nói với anh?”
“Em muốn thử nghiệm, sợ anh lo nên không dám nói!” Trương Xuân Hoa bờ môi đỏ nhếch lên:
“Đúng như em dự đoán, Huyết Thanh của ba vợ chồng mình có thể kháng được virus thây ma, em bị cắn nhưng bình yên vô sự!”
Nói đến đây, vết răng trên bắp tay nàng cũng đã biến mất, Trương Xuân Hoa hưng phấn nói:
“Em tin chắc nếu cẩn thận nghiên cứu máu của chúng ta, chắc chắn sẽ tạo ra được một loại Vacxin chống đại dịch!”
“Đáng đánh đòn!” Dương Việt giận dữ đè nàng ra đánh vào cái mông thịt màu mỡ, cái tội dám giấu hắn chuyện nguy hiểm như vậy.
“Á, đánh nữa đi chồng, em thích lắm, em biết lỗi rồi!” Trương Xuân Hoa vểnh mông cho hắn đét, hắn càng đánh mạnh âm hộ của nàng càng rỉ nước.
Dương Việt chịu đựng hết nổi, đem nàng đè ra, một lần nữa dương vật đâm lúc cán âm đạo mê người trơn tuột của nàng.
Tinh trùng của hắn bắn đầy ắp nơi tận cùng hoa tâm khiến Trương Xuân Hoa đê mê thở hổn hển.
…
Bốn năm sau…
Sau một giấc ngủ thoải mái, Dương Việt mang theo năm cô vợ lên sân thượng, ngắm ánh bình minh.
Hắn vừa cùng các nàng về nhà đêm qua sau khi tiêu diệt tổ chức Dị Nhân phản loại cuối cùng trên lãnh thổ Đại Việt.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, Hộ Việt Tổ trở thành một tổ đội hùng mạnh khiến vô số Dị Nhân nghe tên đã sợ đến đái ra máu.
Xuyên suốt bốn năm đánh đông dẹp bắc, cuối cùng khôi phục sự yên bình trên lãnh thổ Đại Việt.
Mà kế hoạch vĩ đại của Trương Xuân Hoa cũng thành công, nàng và những chuyên viên cao cấp của Đại Việt phối hợp nghiên cứu, từ bên trong Huyết Thanh Siêu Chiến Binh tìm ra những thành phần có thể đánh bại virus thây ma, tạo ra loại Vacxin phổ biến trên cả nước.
Dịch thây ma từng là ác mộng đối với vô số người dân Đại Việt đã trở thành dĩ vãng.
Nhìn lấy mặt trời dần dần lên cao, phía dưới là thành phố hoa lệ vẫn còn đang say ngủ.
Vẻ đẹp của buổi sáng tinh mơ không đẹp bằng năm vị giai nhân ở bên cạnh.
Lắng nghe mùi hương thoang thoảng trên người các nàng tỏa ra, nhìn ngắm từng dung nhan tỏa nắng, Dương Việt muốn bảo vệ khoảnh khắc này đến phút cuối cùng.
Nhất là khi cái bụng của Trương Xuân Hoa lúc này đã đội lên to tròn, nàng mang thai con của hắn được hơn nửa năm rồi.
Kết quả siêu âm chính là con gái…
“Mẹ à, mẹ sắp sinh con cho anh sao?” Dương Việt thủ thỉ, cắn nhẹ vào vành tai nàng, bàn tay trườn vào váy ngủ vuốt ve cái âm hộ màu mỡ.
“Ưm…” Trương Xuân Hoa nhẹ rên rỉ, trách cứ đánh hắn: “Anh đó, biết em đang mang bầu còn chọc cho em nứng? muốn giết em sao?”
“Hì hì!” Mấy cô vợ che miệng cười duyên dáng: “Chị cả chịu khổ đi, tương lai tụi em giúp cho!”
Các nàng vẫn còn ham chơi lắm, muốn được cùng chồng mình chinh chiến khắp chốn, vì vậy chưa chịu mang thai, bằng không với tần suất cày cấy của hắn chỉ sợ đã có thêm mấy cái bụng to khác.
Lúc này, một người bước lên sân thượng.
Vẫn là mái tóc dài màu bạc cao quý, phong thái đoan trang kiêu kỳ, Huyền Ngân trên tay tầm một phong thư, giọng điệu mềm mại:
“Bẩm tổ trưởng, Liên Hợp Quốc gửi thư mời Hộ Việt Tổ chúng ta chi viện, tình hình chiến tranh trên thế giới vẫn hết sức căng thẳng, số lượng Dị Nhân phản loạn ngày càng đông đảo và mạnh mẽ hơn, Liên Hợp Quốc đã sắp trụ không nổi!”
Dương Việt quay người lại, kéo lấy Huyền Ngân ôm vào trong lòng, nhẹ cúi đầu hôn lên trán nàng.
Huyền Ngân e lệ nép mình vào lòng ngực hắn, gò má sắc sảo ửng đỏ lên.
Nhiều năm làm nhiệm vụ cùng nhau, tình cảm của hai người đã sớm chín mùi.
Nàng nhẹ ngẩng đầu hôn lên bờ môi hắn, lời nói ôn nhu:
“Lần này trợ giúp Liên Hợp Quốc khải hoàn trở về, ba sẽ tổ chức đám cưới cho tụi mình!”
“Haha, lão già này biết dùng mỹ nhân kế, đem con gái ra cho anh như vậy, sao anh có thể từ chối nhiệm vụ đây?” Dương Việt hào hùng cười lớn.
Nhìn thấy chiến ý hừng hực trong mắt hắn, các cô vợ nhoẻn miệng cười, quyết tâm nói:
“Bọn em sẽ toàn lực giúp anh cưới bà sáu về nhà!”
Dương Việt thỏa mãn mỉm cười, ánh mắt xa xăm như có thể xuyên qua lãnh thổ Đại Việt nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở khắp nơi trên thế giới.
Đại Việt đã yên bình, thế giới vẫn hỗn loạn cần hắn đi chinh phục…
Sắc mặt hắn đầy tự tin, khóe môi lẩm bẩm:
“Kết thúc cũng là lúc để bắt đầu…”
…
To be continued…
P/S: Như mọi người đã biết, Trong Loạn Thế là tác phẩm Akay Hau dùng để tham gia Event Văn Sĩ Lầu Xanh, không thể viết quá dài.
Vậy nên hành trình của Dương Việt tạm dừng ở đây, hy vọng vào một ngày đẹp trời nào đó hắn sẽ trở lại, cùng anh em trải qua những cuộc chiến rực rỡ màu sắc, thu thêm những mỹ nhân khét tiếng khắp nơi trên thế giới.
Cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm theo dõi và động viên trong thời gian qua.
Cảm ơn rất nhiều!