Trong Nhà Có Một Nam Phụ

Trong Nhà Có Một Nam Phụ - Chương 43




Editor: Snowflake HD



Cảnh quay hôm nay rất khó, Nguyên Dương đọa ma, cuối cùng lỡ tay giết chết Vô Lượng người sư phụ mình kính yêu nhất.



Diệp Đàn ngồi trên ghế ở sân quay, im lặng nhìn cảnh chém giết bên trong.



Thập đại tiên môn bao vây đọa ma Nguyên Dương, lúc này Nguyên Dương đã không thể khống chế bản thân được nữa rồi, dựa vào toàn bộ ma lực của chín trận la sát, hắn đang định huyết tế chưởng môn Lê Thương đứng đầu trong các đại tiên môn, tình hình vô cùng nghiêm trọng, Vô Lượng cắt đứt pháp thuật của Nguyên Dương, một mình nghênh chiến, đẩy mọi người trong trận ra ngoài cách xa mười mét, chặn ngay chỗ mắt trận, mặt mày hắn lạnh như băng, chậm rãi bước vào trận, ở ngay vị trí mắt trận, miễn cưỡng biến chín trận la sát trở thành sinh tử trận.



Sương mù tản ra, cả người Vô Lượng toàn là máu hắn đứng trên Bàn Long trụ nhìn xuống mọi người, áo bào trắng nhiễm máu rộng thùng thình bay trong gió, bộ dạng của hắn thật nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, dù cho sắc mặt nhợt nhạt như tuyết, cũng không làm mất nửa phần tao nhã của hắn.



Trận chém giết cứ diễn ra yên tĩnh như vậy.



“Nguyên Dương.”



Môi mỏng của Vô Lượng khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt, “Phá đủ chưa?”



Sát trận bị phá, Nguyên Dương đau khổ quỳ trên đất, giữa lông mày hiện lên dấu ấn đọa ma màu xanh nhạt, hắn gào rú khàn cả cổ.



Ánh mắt Lê Thương sáng lên, bọn hắn đều bị bài xích ngoài trận, trong trận chỉ có Nguyên Dương và Vô Lượng, hắn nhìn thấy Nguyên Dương đã bị trọng thương, cực kì kích động mà hét lên với Vô Lượng: “Vô Lượng tiên hữu, cơ hội đến rồi!”



Nhưng Vô Lượng không thèm liếc nhìn một cái.



Hắn đứng trên Bàn Long trụ, gió lớn làm rung động mái tóc dài và áo bào của hắn, dường như hắn muốn đứng mãi như vậy.



Vô Lượng giơ tay, vẽ pháp trận trong không khí.



“Ta áp trận ba ngày, Nguyên Dương, ngươi có thời gian ba ngày để tỉnh táo.” Vô Lượng mím môi, nhưng vẫn ngăn không cho máu chảy xuống, lúc Vô Lượng đang chống chọi với chín tầng lôi kiếp, hắn nghe tin Nguyên Dương nhập ma đả thương đồng môn, về sau thay mặt đồ nhi chịu hình phạt ba nghìn cây roi tiên, vốn giận Nguyên Dương đến nội thương, nhưng vẫn vội vã chạy đến Bàn Long trụ, xông thẳng vào mắt sát trận, chuyển đổi thành sinh tử trận, mặc dù nhìn hắn rất thoải mái, nhưng thực ra đã đến giới hạn, giờ phút này vì che chở cho cơ hội sống cuối cùng của Nguyên Dương, hắn đưa ra ý kiến trong lòng, dùng chút tiên lực còn lại áp trận ba ngày cho đồ nhi mình, bảo vệ hắn khỏi bị môn phái khác giết hại, “Nếu như ngươi không chịu tỉnh táo, trời đất cũng không còn cách nào khác.”



Tiếng hắn nhạt nhẽo nguội lạnh, mỗi câu mỗi chữ đều lạnh lùng đến cực điểm, dùng toàn bộ hơi sức còn lại che chở cho đồ đệ duy nhất của bản thân.



Trên mặt đất, Nguyên Dương càng phát ra tiếng kêu đau đớn, trong đầu của hắn đang điên cuồng chém giết, hắn chỉ có thể nghe lọt vài chữ.



Cuối cùng Vô Lượng cũng vẽ xong, lạnh nhạt đọc một chữ: “Lên.”



Ánh sáng pháp trận chói rực, trong nháy mắt, Vô Lượng rơi từ Bàn Long trụ xuống đất.



Nguyên Dương cứ trơ mắt nhìn sư phụ mất đi sinh mạng vì hắn.



Vậy mà Nguyên Dương chỉ có thể duy trì tỉnh táo trong giây lát, nhưng hắn nhận ra, đó đều là khí lực còn sót lại của Vô Lượng.



Sư phụ vì hắn mà chết, đến cuối cùng người cũng không oán giận, ánh mắt của sư phụ vẫn cao ngạo lạnh lùng như xưa, tựa như băng tuyết trên cửu trọng thiên.



Sư phụ nói câu cuối cùng với hắn: “Cho tới tận bây giờ đều không phải lỗi của ngươi.”



Nguyên Dương ôm lấy cơ thể đã chết của sư phụ, gào khóc thảm thương, sư phụ bị hắn hại chết, vậy mà sư phụ lại nói:



“Cho tới tận bây giờ đều không phải lỗi của ngươi.”



Đó là lời cuối cùng sư phụ nói với hắn, cũng là lần đầu tiên người dịu dàng như thế.



Nhưng đối với Nguyên Dương mà nói, đều là lỗi của hắn, hắn là tội nhân thiên cổ.



Diệp Đàn ở gần đó xem, liền khóc bù lu bù loa.



Kết quả đạo diễn vừa nói “Cut” một tiếng, Ngọc Bạch Y mặt không đổi sắc lập tức mở mắt, lạnh lùng đẩy Đường Khải Dương đang ôm hắn.



Đường Khải Dương không giống như đang diễn, ngây ngốc nhìn Ngọc Bạch Y, cổ họng khàn khàn: “Sư phụ… người đã tỉnh…”



“Ngươi cách xa một chút.” Giọng Ngọc Bạch Y rất lạnh nhạt, hắn đứng dậy, vừa bước một bước, Đường Khải Dương vội vàng túm một chân hắn, khóc lóc nói, “Sư phụ con biết sai rồi! Con thực sự biết sai rồi, người đừng bỏ con mà!”



Mọi người trong đoàn phim:… Bà nó, thằng khốn kia mau buông Tiên Tôn nhà ta ra!



Diệp Đàn cầm một bình nước qua, đau lòng khóc nức nở.



Nguyên Dương cũng thật khổ a, tự tay hại chết sư phụ hắn kính yêu nhất, nhất định là đau đớn hơn bất kì kẻ nào khác?



Ngọc Bạch Y vô cùng bình tĩnh rút chân lại, hơi nghiêng người, cúi đầu, tóc từ trên vai rủ xuống trước ngực, khuôn mặt hắn cực kì lạnh lùng: “Ngươi cản đường ta rồi.”



Sau đó hắn xoay người, đi vài bước đến trước mặt Diệp Đàn, giơ tay kéo cô vào trong ngực, sau đó ôm Diệp Đàn đến chỗ ghế ngồi.



Giọng hắn vẫn còn chút lạnh nhạt của vai diễn, “Khóc cái gì?”




“Qúa thảm rồi.” Diệp Đàn ngoan ngoãn dựa trên vai hắn, khóc thút thít, “Tôi đau lòng cho Nguyên Dương, tại sao Vô Lượng lại chết chứ, đáng lý anh nên ở chung với nguyên Dương.”



Diệp Đàn nói tiếp: “Thực thích hai người, vĩnh viễn ở chung một chỗ.”



Bản thân hắn phải đối mặt với nội dung kịch bản tàn khốc, còn Ngọc Bạch Y lại chạy đi tìm vợ, Đường Khải Dương vừa nghe xong những lời này trong lòng lộp bộp một cái.



Ngọc Bạch Y vẫn kiên trì ôm vợ.



“Đừng khóc.” Hắn lại biến thành dịu dàng, “Tôi là của em.”



Diệp Đàn nghiêng đầu nhìn cái cằm tao nhã của hắn, “Nhưng mà tôi cảm thấy anh rất xứng với Nguyên Dương.”



Diễn vô cùng chân thực, vừa nãy cô còn tưởng bọn họ không phải đang đóng phim nữa cơ.



Nhưng bây giờ…



Ngọc Bạch Y: “Tôi là của em.”



“Nhưng anh cũng có thể tiếp nhận thêm Nguyên Dương nữa mà.”



Ngọc Bạch Y mím môi, hơi cúi đầu hôn vào vành tai Diệp Đàn, lặp lại lần nữa, “Tôi là của em.”



Diệp Đàn bị ngứa liền “Phụt” cái phì cười.




“Ừ.” Diệp Đàn không hề muốn chọc hắn, ngẩng đầu hôn vào cằm Ngọc Bạch Y, “Dĩ nhiên tướng công là của ta.”



Ngô Đạo không thể chịu được nữa: “Ngọc Bạch Y cậu mau cút về đi đóng phim tiếp!!!”



Quần chúng vây quanh: Hai vị có để ý đến cảm xúc của chúng tôi không ->_->?



Đường Khải Dương đứng lẻ loi một mình: Mới diễn xong đã nói lời đường mật??? Sư phụ lạnh lùng một mực bảo vệ ta trong kịch đâu!!!



Đóng nốt mấy phân cảnh đặc biệt, công việc hôm nay của Ngọc Bạch Y coi như xong.



Diệp Đàn thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng Ngọc Bạch Y trở về khách sạn nghỉ ngơi, tuy nhiên biên kịch Phương Ngải Thanh tìm tới chỗ hai bọn họ.



“Diệp tiểu thư.” Phương Ngải Thanh hơn ba mươi tuổi, tóc tai lộn xộn, nhưng đôi mắt rất sáng, tinh thần hết sức hưng phấn, “Cô có thể đóng vai Xuân Tâm thêm một chút được không, có vấn đề gì không?”



Diệp Đàn vô cùng kinh ngạc: “Tại sao?”



Thật ra Phương Ngải Thanh đã có ý định cho Xuân Tâm thêm đất diễn từ lâu, cô có đề nghị qua với đạo diễn, nhưng Ngô Đạo không cho cô câu trả lời chắc chắn, hôm nay thấy Ngọc Bạch Y và Đường Khải Dương diễn xong, Ngô Đạo lập tức gọi Phương Khải Thanh viết thêm đất diễn cho Xuân Tâm.



Ngô Đạo nói thế này: “Hai người bọn họ… Diễn quá thực, kịch bản cũng chỉ có một chút, ài, người trẻ tuổi thường nói như thế nào, căn bản là chân tình đúng không? Không được rồi, cho Xuân Tâm và Vô Lượng thêm cảnh tình cảm đi.”



Tuy rằng Phương Ngải Thanh rất xem trọng cặp đôi Nguyên Dương vs Vô Lượng, nhưng mà cô càng yêu thích người tình xinh đẹp không góc chết của hắn.



Vì vậy Phương Ngải Thanh lập tức gật đầu đồng ý: “Tôi nhất định viết thêm cảnh cho hai bọn họ!”



Nhưng Phương Ngải Thanh muốn giải thích cho Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y: “Lúc đầu trong kịch bản, cảnh Vô Lượng nhớ về Xuân Tâm quá ít, hồi trước tôi đắn đo suy nghĩ rất nhiều, có nên viết về nội dung quá khứ của họ không, như vậy càng khiến cho hình ảnh Vô Lượng trở nên phong phú.”



Phương Ngải Thanh quan sát thấy Diệp Đàn có chút do dự, vì vậy bổ sung thêm: “Nhưng mà cảnh quá khứ, chỉ bổ sung thêm đất diễn cho cô mà thôi, nhiều nhất là bốn năm phút, không dài đâu.”



Diệp Đàn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý.



Trước khi Diệp Đàn đi, Phương Ngải Thanh hết sức kiềm chế, nhưng cũng không nhịn được.



“Này, tôi rất hâm mộ hai người nha.” Phương Ngải Thanh hơn ba mươi tuổi, nói đến chuyện sau có chút hưng phấn, “Tôi là fan của vợ chồng “Bạch Đường” nhé.”



Diệp Đàn:”… Bạch Đường gì thế?”



Phương Ngải Thanh nhỏ giọng: “Mọi người đều biết rõ cô là bạn gái Tiên Tôn, mà tên của cô là Diệp Đàn, chính là Bạch cộng Đàn nha, như vậy giống như Bạch Đường ngọt ngào chết người.”



Định mệnh…



Thế giới thay đổi quá nhanh, mị không theo kịp trào lưu rồi (no=O=)no||



Vợ chồng Bạch Đường gì đó.



Biệt danh cũng quá… dễ thương… rồi…